Gió Mùa Đông

Chương 5




“Có đẹp không?”

“Đương nhiên là đẹp rồi.”

Lão tứ cũng góp miệng: “Không đẹp đã không giới thiệu cho anh.”

Tần Thụ Dương bật cười, nói với Hồ Tử: “Cái kiểu đẹp của anh khác lắm.”

Hồ Tử vỗ lưng anh: “Muốn ăn vả chứ gì.”

“Ấy đau.” Tần Thụ Dương né sang một bên: “Vết thương của em còn chưa lành nữa.”

Lão tứ cười không ngớt miệng: “Ha ha ha, anh, cái này gọi là đáng đời.”

Hồ Tử xoay người Tần Thụ Dương qua lại mấy lần, hai vết bầm tím lớn trên lưng vẫn đáng sợ như trước, anh ấy nghiến răng, chửi mấy câu thô tục rồi bực tức nói: “Nếu chú không cản anh lại thì anh đã giết thằng đó rồi.”

Tần Thụ Dương đẩy tay anh ấy ra: “Anh lại muốn vào trại tạm giam ngồi vài ngày nữa đấy à.”

“Dám động vào bạn thân của ông đây, sớm muộn gì ông cũng cho nó đẹp mặt.”

Lão tứ nói: “Cơ mà anh này, anh cũng giỏi thật, làm việc với cả quản đốc luôn.”

“Thứ gà mờ đó thì hiểu cái rắm gì, còn không nghe tiếng người.” Tần Thụ Dương chậm rãi mặc áo: “Không nói nữa.” Anh nhấn mạnh: “Em chỉ đi uống một ly với mọi người, chỉ thế thôi.”

Lão tứ gãi đầu: “Em gái kia cũng xinh lắm, em đã gặp rồi, anh cứ thử xem.”

“Nghèo rớt mồng tơi, nợ nần chồng chất như anh thì có ai mà thèm chứ.”

Hồ Tử vỗ đùi: “Kiểu gì cũng trả hết, tìm người yêu trước có phải chuyện xấu đâu.”

Tần Thụ Dương nở nụ cười: “Hiện giờ em chỉ một lòng cầu tài lộc, anh rảnh rỗi quá thì giới thiệu thêm mấy việc làm cho em đi.”

“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.” Hồ Tử đứng dậy, đi ra khỏi phòng: “Nhanh nhẹn lên, anh chờ chú ở ngoài.”

Lão tứ vẫn nằm sấp nhìn anh.

Tần Thụ Dương bỏ điện thoại, chìa khoá và ví vào túi áo rồi liếc nhìn cậu ấy: “Nhìn anh làm gì?”

Lão tứ cau mày, vẻ mặt kì lạ: “Anh, hay anh là gay?”

Tần Thụ Dương khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Lão tứ bỗng khoanh tay lại: “Anh của em, anh đừng như thế, em sợ lắm.”

Tần Thụ Dương nhào tới đè cậu ấy xuống giường, cố ý nói: “Chú đoán thử xem anh đây ở trên hay ở dưới.”

“Moẹ, anh xéo đi.”



Nơi gặp mặt là một quán đồ nướng, Hồ Tử dẫn hai người vào trong một cái lán to bằng vải dầu màu xanh lá chắp vá với nhau, có ba người phụ nữ đang ngồi trên mảnh đất nhỏ trong góc. Một người trong đó nhanh chóng giơ tay lên, đó là vợ Hồ Tử, dung mạo và cách ăn mặc rất đoan trang. Người chị ấy gầy, lại không cao, trông nhỏ nhắn, chẳng ăn nhập gì với Hồ Tử, ai cũng gọi chị ấy là chị Lộ. Chị ấy hô: “Đây, bên này, bên này.”

Cây quạt đứng thổi gió phần phật, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, để mái xéo, đôi mắt to trong sáng, lớp trang điểm không mấy tinh tế. Trông thấy Tần Thụ Dương, cô ấy vội vàng cúi đầu giả vờ uống nước.

Tần Thụ Dương bị đẩy xuống ghế đối diện cô ấy.

“Nào, Tiểu Tần, giới thiệu với em, đây là Trần Hiểu Vân.”

“…”

Một Trần Tiểu Viện đã đủ phiền phức, giờ lại có thêm một Trần Hiểu Vân.

Chị Lộ giới thiệu tiếp: “Hiểu Vân, chị Chu, đây là Thụ Dương, còn đây là bạn của chúng em, hai người cứ gọi cậu ấy là lão tứ.”

Trần Hiểu Vân khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt nghiện mà còn ngại kia, vô cùng quyến rũ. Cô ấy ngẩng đầu, lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt lảng qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh: “Chào anh.”

Cả người Tần Thụ Dương cứng nhắc: “Chào cô.”

Chị Lộ lại giới thiệu một người phụ nữ khác: “Đây là đồng nghiệp của chị, cũng là chị họ của Hiểu Vân, hai đứa cứ gọi là chị Chu.”

“Em chào chị, chị Chu.” Lão tứ vội vàng chào hỏi.

“Em chào chị.” Tần Thụ Dương không có tinh thần lắm, dáng vẻ lơ đãng.

Chị Chu cười tủm tỉm, nếp nhăn nơi khoé mắt vừa dài vừa sâu, có vẻ khá thân thiện: “Chào hai cậu.” Chị ta đánh giá Tần Thụ Dương, hài lòng nói: “Lần trước đã gặp mặt rồi, nhưng vì có nhiều người quá nên chị không để ý lắm, bây giờ mới nhìn rõ, chàng trai trẻ vô cùng tuấn tú.”

Lão tứ nói bằng cái giọng vỡ: “Đúng vậy, từ đầu đến chân anh của em đều cực kì đẹp trai!”

Tần Thụ Dương: “…”

Khoé miệng Trần Hiểu Vân giật giật, càng cúi thấp đầu xuống.

“Mọi người đừng ngại, tôi xin kính trước một ly.” Hồ Tử bắt nhịp: “Nào nào nào, nâng ly lên đi.”

Cả bàn cụng ly chẳng có chút ăn ý nào, lão tứ cầm cái ly còn làm đổ ra.

“Bắt đầu ăn thôi, ngây ra đó làm gì, đều là người một nhà, không phải khách khí.” Chị Lộ hét lên với đằng xa: “Anh Ngưu, thêm một đĩa thịt dê.”

“Có ngay.”

Hồ Tử bóc một con tôm cho chị Lộ: “Vợ ơi, ăn đi em.”

Lão tứ đẩy Tần Thụ Dương, cười xấu xa: “Anh, nói chuyện đi.”

Tần Thụ Dương không muốn đáp lại cậu ấy: “Chú lo ăn đi.”

Dưới gầm bàn, Hồ Tử đạp Tần Thụ Dương một phát, nháy mắt ra hiệu bảo anh nói chuyện với Trần Hiểu Vân.

Tần Thụ Dương nén bực, đặt xâu thịt xiên trước mặt cô ấy: “Ăn nhiều một chút.”

Trần Hiểu Vân càng xấu hổ hơn, dè dặt cầm lên: “Cảm ơn anh.”

Chị Lộ nhìn cô ấy, mỉm cười, cười khen bảo: “Xem Hiểu Vân của chúng ta điềm đạm, nho nhã chưa kìa, tuyệt thật đấy.”

Nghe vậy, Trần Hiểu Vân lại đỏ mặt.





Hơn một tiếng đồng hồ, Trần Hiểu Vân không nói câu nào, mà bọn họ lại uống đến say sưa.

Sau khi ăn xong, Hồ Tử say khướt kéo Tần Thụ Dương qua một bên, nhất quyết nhét hai tấm vé xem phim vào tay anh một cách kín đáo: “Chị dâu chú cố tình mua đấy, cầm lấy đi.”

Tần Thụ Dương từ chối: “Không thích, không đi.”

“Đi.”

“Anh đừng ép em.”

“Cô bé này được đó chứ, lai lịch của người ta anh chị đều biết rõ, sao mà anh gài chú được?”

“Em biết mà, cảm ơn anh chị, nhưng em thật sự không có hứng thú.”

“Chú… Giờ anh rất muốn giết phứt chú đi là sao nhỉ?”

“Vậy anh giết em đi.”

“Cút, con gái nhà người ta tốt tính, xinh đẹp, chăm chỉ làm việc kiếm tiền, quan trọng nhất là rất thật thà, người thành thật quá tốt ấy chứ! Chú chướng mắt cái này, không có hứng thú với cái kia là sao hả? Chú tìm tiên nữ à? Chú nói anh nghe xem, cô tiên nào đang đợi chú?”

“Dù sao thì em cũng không có hứng thú.”

“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Chú đó, đừng yêu cầu quá cao, bình thường thôi là được rồi. Thụ này, không phải anh nói chú, nhưng với tình cảnh của chú bây giờ, Hiểu Vân người ta còn được chán.”

Tần Thụ Dương lười mở miệng, chỉ nhìn anh ấy lắc lư dựa vào người mình, hai chân cũng hơi loạng choạng: “Anh mặc kệ chú để ý tiên nữ nhà ai, đêm nay chú phải đi cho anh. Một câu thôi, chú có giữ thể diện cho anh em không?”

“Không đi.”

Hồ Tử uống nhiều, ra tay không biết nặng nhẹ, xô Tần Thụ Dương đập lưng vào thân cây: “Cái thằng khốn nạn này.”



Cuối cùng Tần Thụ Dương vẫn đến rạp chiếu phim với Trần Hiểu Vân, rạp chiếu phim nằm ngay trên phố Trường Tấn. Không ngờ là vẫn phải đến đây, trốn được một lần nhưng lại không thoát được lần hai.

Phố Trường Tấn tấp nập người qua lại, họ gặp vô số người bán hoa trên đường. Anh chợt nhớ đến câu nói của Trần Tiểu Viện – Lễ Thất Tịch vui vẻ.

Lễ Thất Tịch à.

Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau.

Trên đường đi Trần Hiểu Vân không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng đi bên cạnh anh. Tần Thụ Dương đút tay vào túi áo, vô tình đưa mắt nhìn cô ấy.

Yên lặng quá.

Xấu hổ chết mất.

Mình có nên nói gì đó không?

Bỏ đi, có gì để nói đâu.

Bộ phim tình cảm vừa khó hiểu vừa nhàm chán, Tần Thụ Dương đã ngủ từ lúc phim bắt đầu chiếu, sau cùng là Trần Hiểu Vân đánh thức anh dậy.

Giờ cũng đã muộn, Tần Thụ Dương rất lễ độ và có trách nhiệm nên đã đưa Trần Hiểu Vân về nhà. Trần Hiểu Vân dừng chân ở sảnh, giọng bé xíu: “Đến nhà tôi rồi.”

“Ồ, vậy cô vào nhé.”

“Ừm.”

“Tôi về đây.”

“Vâng.”

Anh vừa quay người đi, Trần Hiểu Vân bỗng kêu lên: “Ấy, đợi, đợi đã.”

Tần Thụ Dương ngoái lại.

“Chuyện đó… Tôi…”

“Cô cứ nói đi.”

“Ngày mai anh có rảnh không?”

“Tôi có việc rồi.”

Trần Hiểu Vân tiếc nuối cúi đầu: “Vậy ngày mốt thì sao?”

“Cũng không rảnh.”

“Vậy… thêm Wechat nhé.” Nói rồi cô ấy lấy điện thoại ra.

Tần Thụ Dương ngắt lời: “Hay là thôi đi.”

Cô ấy dừng tay, giương mắt nhìn anh.

“Chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không muốn làm lỡ dở cô.”

Cô ấy lại cúi mặt, không nói gì.

“Tốt nhất là đừng liên lạc với nhau.” Tần Thụ Dương thở dài, không biết phải nói thế nào: “Xin lỗi cô.” Anh nhìn xuống đất, bóng của mình kéo dài đến chân cô ấy: “Cô vào nhà đi.”

Anh quay người đi.

“Tôi không quan tâm.” Giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định: “Tôi có thể giúp anh trả nợ, tôi đã biết hoàn cảnh của anh rồi.”

Tần Thụ Dương dừng chân, cau mày.

Toi rồi, lại là một tình thánh.

“Lương một tháng của tôi là 3000 tệ, tuy không nhiều lắm nhưng có thể giảm bớt gánh nặng cho anh. Chúng… Chúng ta đã gặp nhau từ trước… Chắc là anh đã quên rồi. Ở KTV, khi đó tôi mới tới đây làm công, chị họ dẫn tôi đến đó, tôi thấy anh hát rất hay… Phải mất rất lâu tôi mới có đủ dũng khí để nhờ chị họ mai mối giúp tôi.”

Tần Thụ Dương gãi sau gáy, cô gái này ngại ngùng cả đêm, can đảm lắm mới nói được một đoạn dài như vậy. Anh quay người lại, thấy cô ấy cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất.

“Ơ kìa, cô đừng khóc.” Tần Thụ Dương luống cuống, anh không muốn nhìn con gái khóc lóc như thế, song lại không biết phải dỗ thế nào, nói ra sao để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Mấu chốt là cô gái này khác Trần Tiểu Viện, anh càng mắng thì bà điên mặt dày kia càng thích, còn ca này… Hơi khó.



Anh nói: “Không phải cô không tốt…”

Vãi, phải nói thế nào đây?

Thôi vậy, nói ngang nói dọc kiểu gì thì cũng là kẻ tồi tệ, nhảm nhí hết.

“Thật ra… Tôi đã có người mình thích rồi.”

Trần Hiểu Vân ngước mặt lên, kinh ngạc nhìn anh rồi nức nở nói: “Sao có thể? Nhưng, nhưng chị Lộ nói…”

Tần Thụ Dương ngắt lời cô ấy: “Chuyện vừa mới đây thôi, họ vẫn chưa biết nên hôm nay cứ nhất định phải bắt tôi đến.”

Trần Hiểu Vân không hé nửa lời.

“Cô là cô gái tốt, cô xem, tôi chẳng đáng tin cậy chút nào. Muộn rồi, cô mau vào đi.” Anh mạnh tay xoa mặt, thật sự không bịa nổi nữa: “Tôi đi đây.”

Anh vừa cất bước đã nghe thấy Trần Hiểu Vân gọi: “Anh Tần.”

Tần Thụ Dương không ngoái lại, bước đi nhanh hơn.

Lúc về đến nhà đã quá nửa đêm, Tần Thụ Dương mới bước vào, lão tứ đã chạy ra khoác vai anh: “Anh, thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”

Tần Thụ Dương đi về phòng: “Tiến triển con khỉ.” Anh đẩy lão tứ ra, hô lên cách một cánh cửa: “Ngủ đi.”

Lão tứ cười cười rồi đi về phòng mình. Khi đi ngang qua phòng Hồ Tử, cửa bỗng mở ra. Hồ Tử ngậm điếu thuốc, quần vén cao, híp mắt nhìn cậu ấy, vẻ mặt mệt mỏi: “Nói sao?”

Lão tứ móc mũi, nở nụ cười thoải mái: “Em thấy chẳng có hi vọng đâu.”

Hồ Tử phả ra một làn khói dày đặc rồi lắc đầu, rút điếu thuốc trong miệng ra, không định hút nữa: “Hai thằng quỷ nhà bay.”

“Ơ? Liên quan gì đến em?”

Hồ Tử đóng cửa cái sầm, tiếng động gây chấn động lòng người.

Lão tứ chớp mắt, lẩm bẩm: “Ai cũng bắt nạt em.” Cậu ấy bĩu môi, về phòng.

Hồ Tử ngồi lên giường, chị Lộ lấy chân ngoắc anh ấy: “Sao rồi?”

“Chắc là không thành.” Hồ Tử nằm đè lên người chị Lộ, xoa eo chị ấy: “Sau này đừng quan tâm mẹ gì đến nó nữa, đi sai hướng rồi.”

“Anh nói xem, có phải Thụ không được chuyện đó không?”

“Quỷ mới biết.”

“Thế thì tại sao? Không có tí dục vọng nào à?”

“Không quan tâm nó nữa.”

Chị Lộ liếm môi, đặt tay lên đầu anh ấy: “Lại nữa à?”

“Nữa chứ.”



Tần Thụ Dương cầm cái quần lót cỡ lớn đi tắm, lúc đi ngang cửa phòng Hồ Tử, nghe thấy tiếng ưm ưm a a cũng không mấy ngạc nhiên. Anh đi thẳng vào phòng tắm, vài phút sau đã xả nước xong, giặt sạch quần áo thay ra rồi mới đi ngủ.

Quần quật cả ngày.

Một đêm ngon giấc.



Sợ quấy rầy giấc ngủ của đôi vợ chồng, Tần Thụ Dương cố tình đến muộn. Anh thong thả làm bữa sáng, ăn uống no nê, bảy giờ rưỡi mới chạy xe đến nhà cũ.

Hiệu quả truyền âm của cửa gỗ có vẻ không tốt lắm, Tần Thụ Dương gõ một hồi lâu mới có tiếng trả lời, người mở cửa là Lâm Đông. Trông cô như vừa vận động xong, môi hơi nhếch lên, thở dốc một cách nhè nhẹ và chậm rãi, môi hồng răng trắng, làn da mềm mại có thể véo ra nước. Sợi tóc mỏng trên trán ướt đẫm mồ hôi, có mấy sợi dính chặt nơi thái dương, có vẻ gợi cảm.

Lâm Đông mở cửa rộng hơn để anh đi vào.

Lại là ánh mắt khiến người ta chết cóng ấy, lạnh lùng quá.

Tần Thụ Dương nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lâm Đông không nói chuyện với anh nữa, quay người bỏ đi.

Tần Thụ Dương cầm đồ nghề đi sau lưng cô.

Lâm Đông mặc áo dây màu đen và quần ống rộng màu đỏ đô, đơn giản, gọn gàng. Bước chân cô nhẹ nhàng, eo thon, chân thẳng, cổ dài, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo, phong thái rất cuốn hút.

Lâm Đông không lên tiếng, đi được một nửa hành lang thì dừng lại, quay người nói với anh: “Tự đi sửa đi.”

“Ồ, được.” Anh lướt qua cô, men theo hành lang đi thẳng đến phòng tắm, lúc rẽ ngoặt sang, ánh mắt anh vô tình liếc thấy Lâm Đông. Tần Thụ Dương ngoái đầu nhìn, chỉ thấy cô giơ chân lên, chạm đến tai một cách dễ dàng.

Woa, kĩ năng thượng thừa.

Anh quay lại, cầm đồ kẹp trong khuỷu tay, tiếp tục đi về phía trước.

Hoá ra là dân múa ba lê, thảo nào.



Chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Tần Thụ Dương đang sửa ống dẫn nước bị vỡ thì Lâm Đông bỗng đến đứng ở cửa. Anh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn cô như lần đầu gặp nhau: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Đông đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy dọc theo cái cổ dài, dây áo thấm ướt dán chặt vào cơ thể: “Còn bao lâu nữa mới xong?”

“Một tiếng, tôi làm nhanh thôi.”

Lâm Đông lau mồ hôi trên cằm, đột nhiên cúi người cởi giày khiêu vũ.

Tần Thụ Dương thấy vậy thì sửng sốt, phú bà này… Muốn làm gì đây?

“À… Người đó… Tiên sinh đâu rồi?”

Lâm Đông đứng chân trần trên đất: “Chưa dậy.”