Lâm Đông cử động ngón tay, nhìn thấy chữ bị ngón tay cái che mất… Dương.
Cô tiện tay cất tấm danh thiếp vào trong túi, bắt đầu đọc sách.
Khoảng bảy phút sau, có một chiếc xe màu trắng dừng lại trước cửa, một người đàn ông cao lớn từ ghế sau bước xuống, mặc áo sơ mi cổ đứng dài tay màu xanh đậm, nhìn vừa ngột ngạt lại vừa nóng bức. Một tay của anh ta cầm một chiếc ô dài màu đen, tay còn lại thì đút vào túi quần. Khí chất cực kì tao nhã. Tóc người này hơi dài, có vài lọn xoăn tự nhiên, râu ngắn, cuối lông mày rậm có một nốt ruồi nhỏ. Hốc mắt sâu, cánh mũi cao ngất, môi mỏng nhạt màu, khá giống con lai. Rõ ràng là thương nhân mà lại mang vẻ nghệ thuật vô cùng.
“Bò” lâu như thế cuối cùng cũng tới nơi rồi.
Hà Tín Quân không nhìn thấy Lâm Đông, anh ta đi đến cửa hàng đồ ngọt, đẩy cửa đi vào rồi nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn thấy Lâm Đông thì hơi cong môi cười.
Tiểu Trương nhìn thấy anh ta thì lập tức giật mình.
Lâm Đông đang ngồi trong góc đọc sách, Hà Tín Quân đi qua, ngồi vào chỗ trước mặt cô. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Sao cậu lại biết cháu ở đây?”
Anh ta trả lời: “Cậu đoán.”
Lâm Đông không nói nữa, rũ mắt tiếp tục đọc sách.
“Đang đọc cái gì vậy? Nhìn nghiêm túc quá.”
“Cậu đừng làm ồn.”
Anh ta hơi nhếch khóe miệng, hạ giọng: “Được.”
Tiểu Trương lại đi tới, nét mặt cô ấy vui mừng, trong giọng nói không giấu được sự phấn khích và ngại ngùng: “Chào buổi chiều, xin hỏi anh có muốn dùng nước gì không ạ?”
“Không cần.”
“Vậy anh có muốn ăn gì không ạ?”
Hà Tín Quân đưa mắt nhìn cô ấy: “Không cần đâu, cám ơn.”
Khoảnh khắc ấy, khi mặt đối mặt thì gương mặt của Tiểu Trương nóng bừng, giọng nói mềm nhũn: “Không cần khách sáo.” Cô ấy ôm menu rời đi, tâm trạng lâng lâng cả một đoạn đường, kích động đến mức dậm chân đi về phía quầy, thì thầm nói nhỏ với nhân viên phục vụ khác: “Có thấy không! Có thấy không! Đẹp trai quá ha!”
“Nhìn dáng vẻ mê muội của cô kìa.”
“Trời ơi mê người quá! Sao lại đẹp như thế chứ!”
“Đáng tiếc là một ông chú, tôi chỉ thích những chàng trai trẻ thôi.”
“Ông chú thì sao chứ! Đàn ông lớn tuổi mới có sức hấp dẫn” Tiểu Trương hừ nhẹ một tiếng: “Cô có nhìn thấy túi xách của người phụ nữ đó không?”
“Không thấy.”
“Tôi đã từng nhìn thấy logo nhãn hiệu đó trên tạp chí rồi, không nhớ ra tên nữa, hình như cực kì đắt tiền.”
“Nhìn khí chất của hai người này là biết họ giàu lắm rồi.”
Tiểu Trương cắn móng tay: “Nè, cô nói xem quan hệ của bọn họ là gì nhỉ?”
“Sao cô không tới hỏi thử xem.”
“Chuyện này sao lại đi hỏi được?” Tiểu Trương đẩy cô ấy một cái: “Liệu có khi nào là vợ chồng không nhỉ?”
“Chênh nhiều tuổi lắm, nhìn ông chú này ít nhất cũng đã ba mươi mấy gần bốn chục tuổi rồi, mà cô gái này thì lớn lắm cũng chỉ hai mươi tuổi thôi.”
“Cô nói xem, có khi nào cô gái này là nhân tình được anh ấy bao nuôi không?”
“Sao cô không nói là con gái của anh ấy.”
“... Không đến mức vậy đâu.”
...
Lâm Đông lấy một quả mơ trong túi rồi bóc ra ăn, nhân tiện bóc cho Hà Tín Quân một quả.
Hà Tín Quân không lấy: “Cháu ăn đi.”
Lâm Đông rụt tay về, tự mình ăn hết.
Hà Tín Quân nhìn quyển sách cô đang cầm trên tay: “Đọc mấy thứ này ít thôi.”
Cô không nói gì.
“Không có ích gì hết.”
Lâm Đông lật sách, ánh mắt lạnh nhạt, liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cháu thích.”
Ngón tay của Hà Tín Quân gõ nhẹ lên bàn: “Không phải chuyện gì mình thích cũng đều có ích, cháu phải học cách kiềm chế và lựa chọn.”
Lâm Đông cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Cậu im lặng đi.”
“...” Hà Tín Quân không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài, giọng nói khe khẽ giống như là đang lẩm bẩm: “Nên tìm hiểu những thứ có chiều sâu ấy.”
Cô nghe thấy thế bèn đáp: “Cháu đọc cái này cũng có chiều sâu.”
Hà Tín Quân quay mặt lại, cánh tay thon dài của anh ta vươn ra trước mặt Lâm Đông, mở bìa sách ra nhìn thoáng qua: “Một trăm câu chuyện cười.”
Lâm Đông đẩy tay anh ta ra, lười nói chuyện với anh ta.
Hà Tín Quân dựa vào ghế sô pha, dang rộng đôi tay, nhún vai nhìn cô rồi cười như không cười: “Đúng là sâu sắc thật.”
Lâm Đông lật trang sách, nói: “Cậu không hiểu đâu.”
Anh ta cười, không chú tâm tới điều ấy nữa, tự nhủ: “Cậu không hiểu, không hiểu được tâm tư của cô gái như cháu. Nhưng mà nếu đây là truyện cười thì sao không thấy cháu cười?”
“...”
“Cháu thấy đấy, chưa đủ sâu sắc.”
“...”
Mấy phút sau, Lâm Đông lật đến trang cuối cùng, Hà Tín Quân nói: “Đi xem phim nhé? Rồi sau đó ăn một bữa cơm hả? Hiếm khi cậu có thời gian ở với cháu.”
Cô không lên tiếng.
“Hay là đi dự tiệc tối với cậu?”
Lâm Đông khép cuốn sách châm biếm lại, đặt nó lên trên bàn trà, đầu dựa vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Về nhà.”
“Được rồi, nghe theo cháu.”
“Cháu vừa tìm người sửa ống nước.” Cô nhắm mắt lại, nói một cách bình tĩnh: “Không thể trông cậy vào cậu được.”
“Sửa ống nước?” Hà Tín Quân buồn cười: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
Lâm Đông mở mắt ra, khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt vừa trong trẻo vừa biếng nhác: “Vâng.”
“Tìm ở đâu?” Anh ta hơi nhíu mày, trên mặt toàn là ý cười, nhìn cô một cách dịu dàng.
Lâm Đông ngồi ngay ngắn: “Có thể tìm ở đâu được nữa chứ.”
Cô nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông mặc áo mây ô trắng đang ngồi ở ven đường, cứ liên tục ngẩng đầu rồi lại cúi đầu…
Anh đang làm gì vậy?
Lâm Đông nhìn một cách chăm chú.
Hóa ra là đang vẽ tranh à.
Hà Tín Quân cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, song lại không thấy có gì đặc sắc: “Cháu đang nhìn gì vậy?”
Lâm Đông không trả lời anh ta, đứng lên: “Đi thôi.”
Hà Tín Quân theo sau: “Cháu tìm ai thế?”
Lâm Đông mới vừa bước ra thì Tần Thụ Dương đã thấy cô, anh nhanh chóng khép cuốn sổ phác thảo lại, cất vào trong túi rồi đi về phía cô. Khi anh đi đến bên cạnh cô thì nhìn thấy Hà Tín Quân ở bên cạnh, bỗng Tần Thụ Dương cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Là người này.” Lâm Đông giới thiệu.
Hà Tín Quân đánh giá Tần Thụ Dương một phen: “Là cậu à? Sửa ống nước?”
“Đúng vậy.”
“Không lớn lắm, có kinh nghiệm không vậy nhóc?”
“Yên tâm đi, người từng trải.”
“Người từng trải” Hà Tín Quân gật đầu, mỉm cười: “Sửa mà hư thì cậu phải chịu trách nhiệm.”
“Không có đâu, nếu như sửa hỏng thì không cần đưa tiền, tôi sẽ sửa lại miễn phí.”
“Chỉ đùa một chút thôi, đừng nghĩ là thật.”
Tần Thụ Dương nói: “Không sao.”
Hà Tín Quân vỗ vai của Lâm Đông một chút rồi leo lên xe: “Đi thôi.”
Tần Thụ Dương hỏi Lâm Đông: “Đi bây giờ sao?”
“Ừ, lên xe đi.”
“Không cần đâu, tôi đi xe máy là được rồi.”
Cô nhìn về phía xe máy của anh, đột nhiên hứng thú: “Tốc độ của cái này nhanh lắm hả?”
“... Cũng được, cô chạy chậm một chút là tôi có thể đuổi kịp.” Tạm thời anh cũng không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trọng tâm câu chuyện của cô gái này lúc nào cũng xoay vòng vòng, khiến người ta không suy nghĩ được: “Tôi đi lấy xe.”
“Ừ.”
Anh xoay người rời đi.
Lâm Đông cũng xoay người, vừa muốn lên xe thì bất chợt quay đầu lại, gọi tên anh: “Tần Thụ.”
Anh quay người lại.
“Tần Thụ.”
“Tôi là Tần Thụ Dương, cô gọi thiếu một chữ rồi.”
Lâm Đông nhìn anh từ phía xa, đột nhiên không nói gì.
“Làm sao vậy?”
“Đừng để mất dấu đấy.”
“Được.”
...
Xe chạy được hai phút, Lâm Đông nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hà Tín Quân vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn cô: “Tiểu Đông, sau này không cho cháu tìm người lung tung nữa, huống hồ là còn dẫn về nhà, cháu biết đây là ai sao?”
Cô không nói gì.
“Nhất là đàn ông. Bây giờ có cậu ở cạnh cháu, nể mặt nên mới đồng ý. Cháu có nghe không hả?”
Vẫn yên lặng.
“Cậu đang nói chuyện với cháu đấy.”
“Cháu biết rồi.”
Hà Tín Quân tạm dừng vài giây, còn nói: “Lần này quay về để tìm đồ, khó tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều loại người, một cô gái nhỏ chưa vào đời lâu như cháu sao biết được lòng người hiểm ác, tùy tiện tin tưởng người khác như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có hại. Cậu đang nói chuyện nghiêm túc với cháu, cháu đừng coi như gió thoảng bên tai.”
Cô vẫn từ từ nhắm hai mắt lại.
“Cậu không nói được cháu nữa rồi.”
Lâm Đông nghiêng người đưa lưng về phía anh ta, lười biếng than thở một câu: “Sao tự dưng cậu dông dài thế nhỉ.”
Hà Tín Quân lại mỉm cười, vươn tay sờ đầu của cô, vẻ mặt cưng chiều. Lâm Đông né đi: “Đừng chạm vào cháu.”
“Ai bảo ngày nào cậu cũng phải dẫn theo một người giống như con nít, phải dỗ dành như một tiểu tổ tông chứ.” Hà Tín Quân rụt tay về rồi thở dài, mặc kệ trong chuyện làm ăn oai phong như nào thì ở chỗ của cô cũng trở nên bó tay, không có cách nào nên anh ta đành tận tình khuyên bảo: “Chơi nhiều ngày như vậy rồi, cũng phải làm việc nghiêm túc.”
Lâm Đông không thèm trả lời.
“Có nghe không hả?”
Lâm Đông đột nhiên mở mắt ra rồi quay đầu nhìn về phía sau. Tần Thụ Dương lái xe máy đi theo phía sau, có vẻ cách hơi xa. Cô nói với tài xế: “Chạy chậm một chút.”
“Vâng.”
“Sao cháu lại tìm một người còn trẻ như vậy.”
“Thuận mắt ạ.” Lâm Đông đột nhiên hỏi anh ta: “Cậu đã từng lái thử xe máy chưa?”
“Nào có chuyện đó được.”
“Vậy sau khi về cậu mua một chiếc đi.”
“Để làm gì?”
“Cảm giác rất ngầu, chắc thú vị lắm.”
“Thẩm mỹ của cháu có vấn đề rồi.”
Lâm Đông không nói gì.
“Sau này không được tiếp xúc với kiểu đàn ông này nữa.”
“Vì sao chứ?”
“Không được chính là không được.”
...
Sau hơn bốn mươi phút lái xe, rời xa thành phố phồn hoa nhộn nhịp, bọn họ đến một vùng ngoại thành xa xôi. Phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, có rừng xanh suối nhỏ, cây cỏ um tùm, ít người lui tới, cực kì yên tĩnh.
Cơn mưa ngày hôm qua vẫn chưa tạnh hẳn, trong rừng sâu rậm rạp vẫn tràn ngập sương mù thoang thoảng, giống như là tiên cảnh nhân gian.
Đó là một ngôi nhà cổ, nhìn rất có cảm giác của một điểm tham quan phố cổ. Cách chỗ này năm trăm mét cũng có một ngôi nhà giống như vây, đối diện với những ngọn đồi triền miên và rừng cây rậm rạp, là một nơi tránh nóng rất tốt.
Tần Thụ Dương đậu xe máy ở bên ngoài ngôi nhà, được dẫn đi vào cổng lớn. Trong lòng anh cảm thán: Ngôi biệt thự này lớn quá.
Lâm Đông đi đầu, đi dọc theo hết hành lang dài phủ đầy dây leo xanh tươi rồi quẹo sang một hành lang khác.
Hà Tín Quân dẫn anh đi về phía ngược lại, đi qua những hành lang quanh co, càng đi vào trong càng thấy hoành tráng.
Mặc dù nhìn ngôi nhà cổ này hơi cũ nhưng không hề đổ nát, vách tường cao, ngói xanh tường trắng, bàn đá màu nâu đen,... Trong sân được trang trí bằng núi đá, cây thạch tùng, còn có một cái bàn đá có ba chiếc ghế đá được khắc nhiều kiểu hoa văn quay chung quanh. Tiếp tục đi vào trong thì có thể nhìn thấy cửa sổ gỗ được chạm trổ hoa văn, hững chiếc ghế gỗ hẹp dưới mái hiên và vài chiếc lá xanh lênh đênh trên mặt ao trong vắt, bị gió thổi đung đưa. Tòa nhà chính có hai tầng, tầng hai thì bốn phía thông thoáng, chỉ có mấy cây cột chống đỡ, hình như dùng để ngắm cảnh.
Quả nhiên là nhà giàu.
Hà Tín Quân dẫn Tần Thụ Dương vào phòng bếp, căn nhà này nhìn bề ngoài có vẻ cổ kính nhưng nội thất bên trong thì lại mang vẻ hiện đại, chắc là sau này được tu sửa cải tạo lại rồi.
Hà Tín Quân chỉ về cái hồ rồi nói với Tần Thụ Dương: “Nhờ cậu xem giúp, nước ở đây không chảy nữa, trước đó vẫn còn ổn nhưng tối hôm qua lại đột nhiên bị hỏng.”
“Vâng.”
Hà Tín Quân nói xong thì rời đi, khi đi tới cửa bỗng quay đầu lại nói: “Làm xong thì gọi tôi, còn có một chỗ nữa, để tôi dẫn cậu đi.”
“Vâng.”
Tần Thụ Dương mở vòi nước ra thử, dòng nước chậm chạp không chịu chảy ra, khả năng rất cao là do đường ống bị tắc. Anh tìm đến chỗ nối, tháo khớp nối rồi lấy dụng cụ chọc đôi ba lần, dòng nước nhanh chóng chảy ào ra từ ống thoát nước.
Xong việc.
Anh lắc đầu, hơi bất đắc dĩ.
Hai người này quả thật không hề có khả năng sinh tồn chút nào.
Tần Thụ Dương rửa tay rồi đi ra ngoài, anh nhìn hành lang ngoằn ngoèo nối liền nhau thì đột nhiên ngẩn người.
Vừa rồi bận ngắm cảnh mà quên mất phải nhớ đường.
Mình đang ở đâu đây?
Mình đến đây theo hướng nào?
Mình nên đi đâu đây?
Tần Thụ Dương lần mò một cách mù quáng, quay người đi ra ngoài nhưng cũng không gặp được hai người họ, anh đứng trong sân vắng bóng không người, gọi một tiếng: “Này chú ơi.”
Không ai trả lời.
“Chú ơi.”
Âm thanh vọng lại.
Sự yên lặng chết chóc.
Anh không gọi nữa, sân lớn như vậy, có gọi thì bọn họ cũng không nghe thấy.
Chưa kể cặp vợ chồng nhỏ này còn đang làm gì đó nữa không chừng.