Thiệu tiên sinh giới thiệu Giang Phong cho một vị đạo diễn cấp đại thần…Lý Tầm Vi, để cô đi theo thầy học hỏi lấy kinh nghiệm.
Thầy Lý là một nhân vật hàng đầu trong ngành công nghiệp điện ảnh, tác phẩm của ông ấy luôn là thứ mà các học sinh học viện điện ảnh cần phải xem, dùng để phân tích học thuật cũng hơn chục nghìn chữ.
Giang Phong có chút lo sợ, nhưng anh đã giới thiệu cho cô một cơ hội tốt như thế, cô vui mừng còn không kịp, trong lòng lo sợ cũng phải xông lên.
Thầy Lý đã xuất hiện trên bìa Vanity Fair[1] cả một đời, hiện tại càng thêm dày công tôi luyện, quan hệ với Thiệu tiên sinh còn rất tốt, dẫn dắt cô cũng rất lễ nghi chu đáo, chưa từng tìm tòi nghiên cứu mối quan hệ của cô và anh.
[1] Vanity Fair: Là một hãng tạp chí nổi tiếng hàng đầu về giới giải trí.
Lần đầu gặp mặt, xem như là gặp mặt trực tiếp, lần đầu tiên gặp mặt không nên trực tiếp vào chủ đề chính, nói chuyện được giữa chừng, thầy Lý bỗng chủ động đề cập đến: “Kịch bản có mang đến không?”
Giang Phong vội vã cầm hai tay đưa qua đó.
Thầy Lý bảo cô tự mình nói ra suy nghĩ, cô nhớ đến cảnh tượng thời học sinh bị giáo viên đặt câu hỏi, trả lời ngập ngừng ấp úng, nói đến gần hết, mới từ từ chìm vào cảnh đẹp, càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt phấn khởi đến mức như xung quanh không có ai.
Đợi cô nói xong, thầy Lý chỉ vào cô rồi bật cười, cô ngơ ngác, nhìn thấy Thiệu tiên sinh cũng đang cười.
Cô do dự hỏi, “Thầy Lý, em đã nói sai ở đâu sao?”
Lý Tầm Vi xua xua tay: “Nói rất hay, trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Phương hướng không có vấn đề gì, chi tiết đợi tôi xem kịch bản rồi sẽ nói với em.”
Cô trả lời giòn giã: “Vâng, cảm ơn thầy Lý.”
“Tuần sau, phim mới của tôi khai máy, có muốn làm trợ lý cho tôi không, đến hiện trường xem thử?”
Cô ra sức gật đầu, “Muốn ạ, đương nhiên muốn ạ!”
Ra khỏi cửa, cô liếc thấy vẻ mặt của Thiệu tiên sinh lạnh nhạt, thấp thoáng lộ vẻ không vui, cô hỏi anh: “Thiệu tiên sinh, anh sao vậy?”
Thiệu Diệp Chi sinh lườm cô một cái, bâng quơ nói: “Không thèm hỏi anh một câu, đã chạy đi làm trợ lý cho người khác?”
Trong lòng cô giật thót một cái, kéo kéo tay áo của anh, nở nụ cười lấy lòng, “Thiệu tiên sinh~ anh đừng tức giận, vừa nãy em chỉ là quá vui mừng thôi mà…”
Anh rút tay về, sải bước lớn về phía trước.
“Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh…anh đợi em với!”
Giang Phong nhìn bóng lưng của anh, xấu xa cười một tiếng, tăng tốc chạy xông qua đó, một phát nhảy lên lưng anh, bám lấy bả vai của anh, dán chặt trên lưng anh.
Cô dùng răng gặm cắn thùy tai của anh, nhìn thấy vành tai của anh dần dần nhuộm lên màu đỏ thì thổi khí vào lỗ tai anh, “Thiệu tiên sinh~ em biết anh chắc chắn sẽ đồng ý, có đúng không nè?”
“Em leo xuống cho anh!”
Cô ôm chặt cổ anh: “Anh đồng ý em sẽ leo xuống!”
“Một.”
Giang Phong không chút động đậy.
“Hai.”
Giang Phong tưởng rằng anh thật sự tức giận, cũng nhụt chí, ngoan ngoãn thành thật nhảy xuống, bất mãn tiếp lời anh: “Ba.”
Cô đi theo phía sau anh, không nói một lời, đang thất vọng bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thiệu Diệp Chi: “Em đã bàn xong với người ta rồi, anh còn có thể nói gì đây.”
Giang Phong nghe thấy ngữ khí rộng rãi của anh, vội vã nói: “Không có không có, đương nhiên phải nghe theo anh rồi.”
Thiệu tiên sinh hừ một tiếng.
Cô vừa nghe, có trò hay, nhanh chóng chạy lên ngoắc lấy ngón tay của anh, đong đưa, “Thiệu tiên sinh, anh đồng ý đi mà, có được không?”
Thiệu tiên sinh lườm cô một cái, “Vậy em định bồi thường cho anh thế nào?”
Giang Phong ấp a ấp úng, “Bồi, bồi thường thịt?”
Thiệu Dịch Chi dùng ngón trỏ chọc chọc đầu cô, hận sắt không thành thép, “Ban ngày ban mặt em nghĩ cái gì thế?”
Sau đó than thở một hơi, “Sao không chịu mở mang đầu óc thế?”
Giang Phong cảm thấy kỳ lạ, hỏi Thiệu tiên sinh muốn cái gì, anh ngó lơ nhìn trái nhìn phải, chính là không muốn nói cho cô biết.
Sau cùng, Giang Phong đưa ra kết luận: “Làm kiêu!”
Thiệu tiên sinh: “…….”
Ban ngày cô nói bồi thường thịt, bị anh ghét bỏ, nhưng tối đến khi thực hành, cô thấy anh vô cùng thỏa mãn, miệng thì ghét bỏ nhưng cơ thể rất thành thật.
Bình thường Thiệu tiên sinh ở trong công ty nói một là một, uy phong lẫm liệt. Hôm nay cùng cô trở thành một học sinh ở trước mặt thầy giáo, cũng chỉ vì cô mà thôi.
Thiệu tiên sinh đối xử tốt với cô, cô biết rõ hết.
Cô không biết Thiệu tiên sinh thiếu cái gì, hoặc là nói, trong nhận thức của cô, người như anh đây sẽ không thiếu cái gì cả.
Thứ cô có thể báo đáp, cũng chỉ có việc làm người phụ nữ của anh, cho anh giây phút vui sướng. Cho dù anh không thích những mánh khóe này, nhưng cô cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Cô chủ động ôm cổ anh, hôn anh thật sâu. Kỹ thuật hôn của cô là do anh một tay dạy ra, cô dùng cách thức anh thích nhất quấn quýt đầu lưỡi của anh, mút mát lúc nặng lúc nhẹ, vui chơi nô đùa giống hai chú cá, trao đổi nước bọt.
Cô hôn lên nơi nhô ra trước ngực anh, học cách thường ngày anh hay làm với cô, dùng môi đỏ ngậm lấy quả nho màu tím, liên tục cắn mút, dùng răng nghiền mài nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng hít thở của anh, lại đổi sang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng âu yếm hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng đánh vòng tròn. Cô vươn tay níu lấy một quả nho tím, vân vê nghiền mài tới lui, thỉnh thoảng nổi lên ý xấu kéo nó thật dài, lại đột ngột buông ra, lặp đi lặp lại như thế.
Thiệu tiên sinh giữ lấy một tay cô, phủ lên vật cứng giữa háng anh. Cô hiểu ý nhẹ nhàng cầm nắm, bắt đầu nghiêm túc tiếp đãi mãnh thú trong bàn tay.
Hai tay cô chất chồng lên nhau, lên xuống vài cái, như dự đoán, con mãnh thú ấy càng trướng lớn hơn. Hai tay cô dựng thẳng, dán chặt xung quanh vật cứng, kẹp lấy mãnh thú, nhẹ nhàng chà xát tới lui vài lần, sau đó cúi người ngậm nó, từng chút từng chút ăn vào miệng.
Cô vê nặn hai viên bi nhỏ, nhẹ nhàng mân mê, vô cùng dịu dàng. Cô bắt đầu chậm rãi ngậm nuốt, khi lùi đến phần đỉnh, cũng không quên dùng đầu lưỡi lướt qua bộ phận nhô lên, đầu lưỡi đánh vòng tròn nơi mã mắt. Cô lại lần nữa cúi người, để cây gậy thô to cắm sâu vào nơi cổ họng của cô, còn sâu hơn những lần trước cô giúp anh khẩu giao.
Xuất phát từ phản ứng sinh lý cổ họng co rút một cách tự nhiên, bao bọc chặt chẽ vật cứng thô to của anh. Khoang miệng ấm nóng dán sát vào thân gậy của anh không chút ngăn trở, mềm mại và cứng rắn va chạm vào nhau, không phải vì muốn đánh chiếm, mà định phá vỡ giới hạn của Chúa sáng thế, hòa hợp lại với nhau. Bọn họ là những cá thể độc lập, nhưng trong phút chốc hóa thành một thể. Gọi đây là khoảnh khắc vĩnh hằng, vốn không phải khoe khoang, mà là ảo tưởng tuyệt đẹp về khoảnh khắc vĩnh hằng bao phủ tất cả ngày tháng chúng ta ở bên nhau.
Lý trí còn sót lại khiến anh lôi cô lên, tất nhiên đã nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô, cũng nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô.
Khoảnh khắc ấy vô cùng thoải mái, quả thật như thuốc phiện khiến người ta nghiện ngập, nếu như tâm niệm của anh có hơi lệch lạc, anh sẽ để mặc cho cô tiếp tục, dâng lên cho anh những cái vuốt ve chân thành nhất.
Nhưng anh đã làm gián đoạn trận cống hiến này.
Anh biết rõ, với anh đây là niềm vui sướng cực hạn, với cô đây chính là sự khó chịu cực hạn.
Đây chính là điều tàn nhẫn của Chúa sáng thế.
Có lẽ anh có thể lợi dụng sự chân thành của cô, giả vờ không biết, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự dâng hiến của cô, nhưng anh đã không thể làm được.
Có người tình, làm chuyện vui sướng, làm chuyện bọn họ đều vui sướng.
Anh xoa nhẹ mặt cô, “Ăn không nổi thì đừng ăn nữa.”
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, “Thiệu tiên sinh…”
Thiệu Dịch Chi đè cô dưới thân, lại lần nữa hôn cô. Lần này vô cùng mãnh liệt, vô cùng lớn lối, vô cùng điên cuồng.
Chúa sáng thế càng không cho bọn họ ở bên nhau, bọn họ càng phải ở bên nhau.
Cuối cùng cô cũng biết, bản thân vẫn còn quá non, hóa ra so với anh, kỹ thuật hôn của bản thân thực sự quá non nớt.
Bọn họ hôn nhau say sưa, giống như mặt trời đều lặn rồi lại mọc lên lần nữa.
Bọn họ muốn chứng minh, trên thế giới này thật sự có thiên trường địa cửu.[2]
[2] Thiên trường địa cửu nghĩa là thiên địa tồn tại vĩnh hằng, vô cùng
Thiệu tiên sinh tách mở hai chân đã tí tách chảy nước, một mảnh lầy lội từ lâu.
“Ướt vậy à?”
Cô nhỏ giọng nói: “Chẳng phải do anh làm hết sao…”
Thiệu Dịch Chi cười cười, thỏa mãn gấp hai chân cô lại đè trước ngực cô, nhét thứ đó của bản thân vào nơi khít chặt đó.
Cô thỏa mãn “ưm” một tiếng.
Anh bắt đầu tăng tốc vận động, đâm cả người cô đều nhích về phía trước.
Chỉ cắm rút bình thường thôi cũng có thể mang lại khoái cảm ban đầu, bọn họ như người mới nếm trải trái cấm, hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
Đêm đó, bọn họ thay đổi rất nhiều tư thế, nhưng đều mặt đối mặt, bởi vì lúc này, bọn họ đều càng muốn nhìn thấy gương mặt của đối phương.
“Thiệu tiên sinh…”
“Hửm?”
Cô không trả lời, vẫn lấp lửng gọi anh.
“Thiệu tiên sinh…Thiệu tiên sinh…”
Hết lần này đến lần khác.
Chưa từng dám nói nửa câu sau.
Em thích anh.