Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 50




“Y phục của công chúa điện hạ, tất nhiên phải do thần cởi.”

“Vậy phải xem anh hầu hạ có tốt hay không, không tốt thì lôi xuống, phạt nặng năm mươi gậy.”

“Chê anh hầu hạ không tốt?”

Giọng nói ấy dần dần trở nên trầm khàn, cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng trong tình cảnh nguy hiểm bị người khác khống chế.

Bộ lễ phục lỏng lẻo rớt xuống giữa eo, hai tay cô vòng ở trước ngực, “Chị Vivian còn đang ở bên ngoài.”

“Em ngoan một chút, chúng ta cố hết sức nhanh tay, nhé?”

“Anh xấu xa thật đấy.”

Vẻ hờn dỗi như nước ép dưa hấu ngày hè, tí ta tí tách giội xuống đỉnh đầu, khiến người ta không nhịn được mà vươn lưỡi ra nếm thử.

Trái lại anh có chút hối hận.

Nói đùa ra nói đùa, không thể để Vivian đợi lâu, anh hôn lên trán cô nói: “Ý anh nói là…thay đồ nhanh một chút.”

“Này, anh thật xấu xa!”

Rõ ràng do anh bắt đầu trước, nói nghe giống như suy nghĩ của cô không trong sáng nên mới nghĩ lệch vậy.

Vivian thấy hai người bọn họ kề vai bước ra thì trêu chọc: “Chị tưởng rằng hai đứa phải mất rất nhiều thời gian…”

“Thiệu Tư Duy, chị đừng có dạy hư cô gái nhỏ nhà em.”

Vốn cô còn mặt dày giả vờ không hiểu, lần này bị anh gọi là “cô gái nhỏ” mới thật sự khiến người ta cảm thấy ngại.

Cô nhẹ nhàng giật giật tay áo của anh, anh thấy cô muốn nói lại thôi, bỗng có chút buồn cười, xoay đầu nói với Thiệu Tư Duy: “Em đã hứa sẽ dẫn cô ấy đi dạo, nên sẽ không nán lại nữa.”

Thiệu tiên sinh dẫn cô đi ngồi thuyền, quen đường quen lối, đến bảng hướng dẫn cũng không cần xem. Cô tò mò hỏi anh: “Thiệu tiên sinh, sao anh rành đường vậy?”

Thiệu Dịch Chi cười cười, “Trước đây lúc còn đi học anh rất ham chơi, thường xuyên cúp tiết đi dạo khắp nơi.”

Cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Sau này em cũng muốn dẫn anh đến những nơi em thường đến khi cúp tiết.”

“So cái gì không so, đi so cúp tiết.”

Cô cười hì hì đáp trả: “Không phải đâu, em muốn những ký ức trong quá khứ của chúng ta chất chồng lên nhau, giống như hai chúng ta đã quen biết nhau rất nhiều năm vậy.”

Thiệu Dịch Chi cùng nhân viên bán vé xì xầm lào xào những lời mà cô nghe không hiểu, cô hào phóng đóng vai trò làm cô nhóc mê muội của anh, đôi mắt lấp lánh ánh sao chớp chớp, khen ngợi nói: “Thiệu tiên sinh, anh thật giỏi, cái gì cũng biết.”

“Thiệu tiên sinh giỏi như vậy cũng phải cúi lạy dưới vạt váy của đạo diễn Giang, em nói xem ai tài giỏi hơn?”

Giang Phong ghé sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh vẫn siêu hơn nhiều…vừa rồi bị anh trêu chọc, bây giờ vẫn còn ướt đây này…”

Ánh mắt của Thiệu Dịch Chi tối sầm, vỗ vào mông cô một cái, “Nghịch ngợm.”

Chiếc thuyền nhỏ ung dung lênh đênh trên mặt sông, bên bờ có một tòa kiến trúc cổ kính lắc lư, ánh nắng rọi xuống thỉnh thoảng thoát ra ngoài từ khe hở trong phòng, ánh lên một màu vàng ấm áp trên khuôn mặt của các du khách, giống như nhuộm lên gam màu của một bức tranh sơn dầu.

Anh kể cho cô nghe những câu chuyện lâu đời, nhưng thấy cô không hề tập trung lắng nghe, chỉ mãi nhìn anh.

“Không nhìn phong cảnh, nhìn anh làm gì?”

“Vì anh đẹp đó, Thiệu tiên sinh.”

Người này vô cùng biết rõ ngoại hình của mình như thế nào, mặt cũng không đỏ.

Anh cười khẽ, nói: “Đạo diễn Giang có muốn chọn anh làm nam chính trong phim mới không?”

“Em muốn chọn anh làm nam chính của em.”

“Đã là của em từ lâu.”

Anh mổ một cái lên mặt cô, “Hơn nữa, bộ phim này mãi mãi sẽ không đóng máy.”

Cô giống như đang đắm chìm trong truyện cổ tích, cả trái tim thiếu nữ bị cái người tên là Thiệu Dịch Chi này lấp đầy toàn bộ.

Cô cười nói: “Nếu như anh diễn không tốt, em sẽ đổi diễn viên.”

“Cái này thì không được, anh là một người mới nên đôi khi sẽ có lúc phạm lỗi sai, người ta nói đạo diễn lớn thường hay chỉ bảo mọi người, nếu như anh diễn không tốt, em cứ đến chỉ bảo cho anh. Khi nào bảo ngừng, diễn lại bao nhiêu lần, anh nghe theo em hết. Chỉ có điều em tuyệt đối không được đổi vai của anh.”

Cô ghé sát bên tai anh, thì thầm nói: “Nói cho anh biết một bí mật, nếu như kỹ thuật diễn xuất thật sự không ổn, sửa đổi quy tắc ngầm có lẽ vẫn còn cứu được.”

“Vậy thì anh yên tâm rồi, đạo diễn Giang khá hài lòng về anh khi ở trên giường mà.”

Cô giả vờ kinh ngạc, “Vậy sao?”

Anh sâu lắng nhìn cô một hồi, không nói gì.

Cô thầm nói không ổn, nếu như tối nay người này báo thù mình…cô vội vàng sửa lời, “Đúng vậy, đúng vậy, đạo diễn Giang rất hài lòng.”

Anh thờ ơ nói: “Nếu đã hài lòng, vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng, dù gì thì kỹ thuật diễn xuất cũng không ổn mà…”

Với kỹ thuật diễn xuất của anh, giải Oscar nợ anh một cái cúp vàng đấy được chưa!

Giang Phong cười gượng hai tiếng, “Nào có? Anh mà gia nhập thì chắc chắn sẽ càn quét hết giải thưởng của người mới, nam chính ngự dụng [1] của em chính là anh, không cần người khác nữa.”

[1] Ngự dụng: Đồ vua dùng

Thiệu tiên sinh cười khẩy sau đó cầm lấy một sợi tóc của cô, vẫn xem như thỏa mãn với câu trả lời của này. Cô ngoan ngoãn làm ổ trong lòng anh, cuối cùng cũng có tâm tình nhàn nhã để ngắm phong cảnh, có lẽ cảnh vật rung động theo trái tim, ngay cả những tia sáng thoáng qua cũng nhuộm lên một màu đỏ rực, mọi thứ trở nên sâu đậm dày đặc hơn.

Con thuyền nhỏ chở theo người từng chút từng chút chìm sâu vào trong cảnh vật, lọt vào ống kính của các du khách, ngưng đọng thành những gam màu loang lổ nhưng lại chân thật.

Còn bộ phim này, mãi mãi, sẽ không đóng máy.