Giang Phong ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi nhà của Hoàn Tử, Tống Tiêu đi theo phía sau cô, vươn vai một cái.
Thiệu tiên sinh đứng dưới bậc thềm, nhìn thấy hai người một trước một sau, lông mày lập tức nhíu lại một chỗ, đến cả dây thần kinh trên trán cũng giật tưng tưng.
Tống Tiêu thích đàn ông, ai ai cũng biết. Nhưng anh vẫn cảm thấy chướng mắt.
Cô gái nhỏ nhà anh chơi chung với đám người này từ khi nào vậy?
Mặt trời lên cao đã ba sào mà vẫn mang dáng vẻ ngẩn ngơ thẫn thờ, nếu không phải biết Giang Phong không có cái gan đó, thì anh thật sự hoài nghi Bạch Hoàn Tử đang tụ tập hít ma túy.
Thiệu tiên sinh nói với cô: “Lại đây.”
Giang Phong chậm rì rì nhích đến bên cạnh anh, tuy rằng tâm trạng không mấy vui vẻ, nhưng vẫn theo bản năng ôm chầm lấy anh, má dán lên lồng ngực cọ cọ lấy lòng anh.
“Thiệu tiên sinh…”
“Làm nũng cũng vô dụng, đợi lát nữa anh sẽ dạy dỗ em ra trò.”
Tống Tiêu xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, xoay người đi lấy xe còn không quên vứt cho người ở sau lưng một quả bom, “Em gái nhỏ, lần sau có uống rượu nhớ kêu tôi nhé.”
Giang Phong nhìn về phía anh ta làm một cái mặt quỷ, “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Thiệu Dịch Chi kìm chặt cằm của cô kéo về lại đối mặt với mình, “Lại uống rượu à?”
Giang Phong giơ ngón tay út với anh, nhấn mạnh nói: “Chỉ có một chút xíu, thật đấy.”
Cô lùi về sau hai bước, đứng nguyên tại chỗ xoay ba vòng, “Anh xem em chẳng say chút nào…à, không đúng, có hơi chóng mặt…”
Thiệu Dịch Chi cong khóe môi, vội vã thu lại trước khi cô hết chóng mặt, ôm bả vai cô, nhốt bé thỏ giấy đang mơ màng vào ghế phó lái.
Thiệu Dịch Chi vừa lái xe vừa hỏi cô: “Tống Tiêu cũng qua đêm tại nhà của Bạch Hoàn Tử?”
“…Trước đó em không biết, anh ta tự mình đến đấy.”
“Hôm qua sao không nói cho anh biết?”
Nói cho anh biết chắc chắn sẽ bị lôi về nhà!
“Em cảm thấy, chắc anh cũng biết anh ta thích đàn ông, sẽ không để bụng đâu…”
Thiệu tiên sinh lạnh nhạt lườm cô một cái, thốt ra từng câu từng chữ: “Anh rất để bụng.”
Một Bạch Hoàn Tử thôi cũng đủ khiến anh đau đầu, nào có ngờ sau lưng Bạch Hoàn Tử còn có một đám bạn yêu ma quỷ quái.
Lần trước đồng ý với cô quả thật là quá sơ suất.
Anh sửa lời nói: “Bạch Hoàn Tử là người như thế nào, Tống Tiêu là người như thế nào, ngày nào em cũng ở cùng với đám người này, có thể làm được chuyện tốt lành gì? Sau này không được phép tiếp xúc với bọn họ nữa.”
Thực ra cô chẳng có ấn tượng gì tốt với Tống Tiêu, nhưng thái độ “dạy bảo” này của anh khiến cô cảm thấy bản thân giống như đã bị mất đi quyền con người.
Vẫn là nhà của Hoàn Tử tốt hơn…liếc trắng mắt cũng chẳng sợ gì cả.
Cô nhỏ giọng nói: “Em không đồng ý…”
Anh lập tức cắt ngang ý định của cô, “Không đồng ý cũng vô dụng.”
Cô bĩu môi, cúi đầu không nói gì.
Thiệu Dịch Chi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lập tức dịu giọng lại, nói: “Ngoan một chút…”
Em có khi nào không ngoan đâu chứ…
Cô xoay đầu nhìn ra cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chạy song song, Tống Tiêu ngồi trong đó còn nổi bật hơn cả chiếc xe.
Tống Tiêu nhìn cô huýt sáo, còn chưa đợi cô đốp chát lại đã tăng tốc phóng đi thật xa.
Cô tức đến mức muốn đập kính xe.
Ai cũng tự do hơn cô.
Giang Phong buồn bực về đến nhà, ném balo lên ghế sô pha, sọt đôi dép lê, lạch bạch chạy thẳng lên tầng.
Ở phía sau lưng, Thiệu Dịch Chi cô hỏi: “Tại sao không muốn về nhà.”
Cô gan dạ trả lời, “Bởi vì em thích Hoàn Tử.”
Thiệu Dịch Chi nâng cao âm lượng, “Giang Phong, bây giờ em lớn gan hơn rồi có phải không?”
Hôm nay cô bị anh hung dữ tận mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Đâu phải anh không biết dáng vẻ em thích một người là như thế nào, em thích em sẽ sẵn sàng nhào đến, em thích anh cũng vậy, thích Hoàn Tử cũng là như vậy.”
Đây là lần thứ hai cô thẳng thắn nói “thích”, đáng tiếc lại trong bầu không khí như thế này.
Nói đến vấn đề này, Thiệu Dịch Chi lại chột dạ, tự cảm thấy mình không có tư cách để ghen tuông, nên gượng gạo sờ sống mũi.