Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 34




Phần chế tác hậu kỳ càng gần kết thúc, động tác của Giang Phong sẽ càng lề mề, ngày ra thành phẩm hoãn rồi lại hoãn. Thiệu tiên sinh an ủi cô: “Không vội, bộ phim của em không liên quan đến đề tài nhạy cảm, một hai tuần lễ là có thể lấy được giấy phép thôi.” Kết quả Giang Phong thật sự chỉ cho anh một tuần lễ. 

Giang Phong dùng sức lực vừa đủ bóp vai cho anh, “Thiệu tiên sinh, việc còn lại giao hết cho anh đấy.”

Thiệu Dịch Chi cảm thấy nếu như anh không lấy được giấy phép phát hành về cho cô, cô có thể sẽ dìm chết anh. Thiệu Dịch Chi trên dưới móc nối quan hệ, khó khăn lắm mới giải quyết được vấn đề xét duyệt trước thời hạn đăng ký tham gia Liên hoan phim hai ngày. Đăng ký tham gia xong, Giang Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sợi dây căng chặt suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng buông xuống.

Giang Phong được nhàn rỗi, Thiệu Dịch Chi lại nảy ra ý định kéo cô đi làm chung, không ngờ bị cô một lời từ chối, “Em muốn nghỉ ngơi.”

Giang Phong nằm lì trong nhà hai ngày, trong khi ăn cơm tối, Thiệu tiên sinh hỏi: “Ngày mai vẫn nằm ì ở nhà à?”

“Không nằm nữa, ngày mai em muốn đi xem phim.”

Thiệu Dịch Chi cứ tưởng là cô đang mời anh, “Ngày mai anh có việc, hay là để cuối tuần?”

Kết quả cô bật cười nói: “Không sao cả không sao cả, em đi với bạn cũng thế thôi.”

Anh thuận miệng hỏi một câu: “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Tùy em.”

Kết quả liên tiếp mấy ngày, Giang Phong luôn đi ra ngoài, cùng bạn nữ ung dung tự tại.

Trong lúc đi làm Thiệu Dịch Chi dành chút thời gian gọi điện thoại cho cô, hỏi: “Em đang ở đâu thế?”

Ngữ khí của Giang Phong thoải mái, “Đang dạo phố nè.”

“Một mình?”

Cô trả lời như lẽ đương nhiên, “Với bạn nữ của em.”

Thiệu Dịch Chi cảm thấy kỳ lạ, vốn Giang Phong không phải kiểu người yêu thích xã giao, trước đây hoặc là anh đi cùng cô, hoặc là cô tự mình tiêu khiển, bây giờ sao lại đột nhiên mọc ra một cô bạn thân gắn bó như keo sơn thế này?

Nhưng mà anh cảm thấy đây là chuyện tốt, nói: “Có cơ hội dẫn đến cho anh xem thử, rốt cuộc là thần thánh phương nào đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn Giang.”

Thiệu Dịch Chi không muốn trói buộc cô, nào ngờ cô được nước làm tới, chơi càng điên cuồng hơn, vốn bình thường còn quay về ăn cơm tối với anh, bây giờ toàn ăn cùng  cô bạn gái kia.

Thiệu Dịch Chi dần dần sinh ra vài phần cảm giác lạ thường, Giang Phong ngày ngày chạy ra ngoài chơi cùng cô bạn gái kia, lòng hoàn toàn không đặt trên người anh, thái độ qua quýt, khác hẳn với A Phong ngoan ngoãn chạy theo anh của trước kia, trái lại giống dáng vẻ có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Trước đây Giang Phong luôn đặt anh ở vị trí đầu tiên, bây giờ ngày ngày quấn quýt với cô bạn gái kia, anh lại xếp ở phía sau, Thiệu tiên sinh rất không thích như thế này.

Trong lòng anh sinh ra vài phần nghi hoặc: Cô thật sự không muốn dây dưa không rõ với anh nữa sao?

Chín giờ tối Thiệu Dịch Chi về đến nhà, kết quả Giang Phong lại không có ở nhà…đây là lần thứ ba trong tuần này.

Thiệu Dịch Chi ngồi trong phòng khách đợi cô. Giang Phong vừa về đến nhà thi nhìn thấy anh trong tư thế chuẩn bị hỏi tội.

Anh dùng khớp tay gõ gõ lên bàn trà, “Giang Phong, em qua đây cho anh.”

Cô khó hiểu, hỏi: “Sao thế?”

“Em nói thật đi, có phải em đang tìm người mới không?”

Giang Phong đi qua đó, nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh một cái, “Anh phát điên cái gì vậy?”

Vậy mà dám đá anh!

Thiệu Dịch Chi bắt lấy mắt cá chân của cô, “Đến anh em còn dám đá, còn nói không phải đang tìm người mới.”

Giang Phong rụt rụt chân, nào ngờ anh nắm quá chặt, chỉ đành nói: “Anh không tin thì lần sau đến kiểm tra là được…”

Thiệu Dịch Chi nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vô tư thẳng thắn, bán tín bán nghi thả tay ra.

“Vậy ngày nào em cũng về muộn là có ý gì?”

Giang Phong dùng lời anh từng nói chặn họng anh, “Là bản thân anh từng nói, anh bao nuôi em, chứ không phải cầm tù em.”

Thiệu Dịch Chi ngẫm nghĩ, hình như anh từng nói như vậy.

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ anh sẽ cầm tù em.”

Giang Phong “hứ” một tiếng, tự ý đi lên tầng.

Thiệu Dịch Chi nhìn bóng lưng của cô, đáy lòng có hàng nghìn con ngựa cỏ chạy qua: Lời nói của anh bây giờ không có giá trị đến vậy sao?

Lấy được giấy phép cái là qua cầu rút ván?

Giá trị lợi dụng của kim chủ tụt về 0 trong nháy mắt?

Thiệu Dịch Chi đuổi theo cô, cù lét quanh eo cô, cô bật cười khanh khách cầu xin tha: “Ha ha ha…đừng, đừng cù nữa…ha ha ha…”

“Em là cô nhóc không có lương tâm, dùng xong rồi đá, phẩm chất xấu

xa thật đấy.”

“Ha ha…em sai rồi ha ha…anh mau dừng lại đi!”

Thiệu Dịch Chi thu tay về, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên được. Giang Phong nắm tay anh, dắt anh đi vào phòng tắm, tự tay cởi nút áo cho anh.

Có lẽ cô cũng biết gần đây mình đã bỏ rơi Thiệu tiên sinh, dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành anh: “Thiệu tiên sinh, anh đừng tùy tiện ăn giấm nữa mà. Người ta chỉ chơi với mấy chị em quá vui vẻ nên về muộn một chút xíu thôi, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng tức giận nữa mà…”

Thái độ của cô vừa dịu lại, ngọn lửa bất mãn trong lòng anh lập tức vụt tắt hơn phân nửa. Anh thầm nghĩ, hình như cũng không phải chuyện gì lớn, nói đến cùng, vẫn do anh nghi thần nghi quỷ.

Cô mở nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ nước, hỏi: “Như này đã được chưa?”

Anh “ừm” một tiếng.

Cô biết, Thiệu tiên sinh không giận được cô đâu.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên thân thể của anh, từng chút từng nơi, Thiệu Dịch Chi chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều lâng lâng, thoải mái muốn chết.

Một nửa bất mãn còn lại cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Giang Phong vừa tung mỹ nhân kế lập tức dỗ được anh, tạm thời dằn chuyện “cô bạn gái” xuống không nhắc đến.

Nếu như Thiệu tiên sinh biết cô bạn gái kia tên là Bạch Hoàn Tử, cho dù có phải dùng dây xích sắt anh cũng phải giấu Giang Phong trong nhà, cài chốt kỹ càng.