Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 3




Ngày thứ ba, Giang Phong tiếp tục tìm tư liệu về anh.

Baidu phối cho anh một bức ảnh mặc tây trang mang giày da, nhìn vào vô cùng nghiêm chỉnh, có chút khác biệt so với cảm nhận của cô.

Tuy rằng hôm qua cũng đã nhìn thấy dáng vẻ Thiệu tiên sinh mặc tây trang, nhưng cô bận nhìn trái nhìn phải, không cảm nhận được khắp người anh toát ra một cỗ phong thái phóng khoáng.

Cô quyết định tìm kiếm một lúc, quả nhiên xuất hiện không ít chuyện phong lưu.

Sớm đến mức vào cái ngày anh vẫn còn ở dưới vầng hào quang của ba mình được gọi là “Cậu Thiệu”, nào là cô cả của nhà họ Châu, cô hai nhà họ Thẩm, cô năm của nhà họ Lý đều truyền ra các loại tin đồn, ai nấy nhận mình là mối tình đầu của anh, đương nhiên, chính chủ chưa từng thừa nhận.

Sau này chủ tịch Thiệu từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, anh tiếp nhận Thiệu Thị, phụ nữ muốn bò lên giường anh càng nhiều hơn, từ nữ thư ký đến nữ minh tinh, quả thật là có đủ mọi thứ.

Có người nói anh rút súng vô tình trở mặt không nhận người, có người lại nói anh làm lớn bụng học sinh nữ, sau đó cho mấy ngàn vạn làm phí phá thai, lời đồn đoán vô cùng sống động, sợ là trốn ở dưới gầm giường của anh nghe lén. 

Giang Phong xem đến thích thú, lại lần nữa cảm thấy bản thân đã nhặt được món hời, chí ít gương mặt đó của anh thật sự có thể gánh được bấy nhiêu đó hoa đào. Nếu nói về thật giả, thật ra giả nhiều hơn thật. Suy cho cùng Thiệu tiên sinh cũng không phải loại người cái gì cũng có thể ăn được, anh kén ăn mà. 

Giang Phong soi gương, nghi ngờ khả năng thành công trong việc quyến rũ anh của mình.

Những nữ chính trong các tin tức đào hoa của anh người nào người nấy vô cùng xinh đẹp, cô nào sánh được với họ. 

Nhưng không thành công cũng phải làm, bây giờ cô thật sự muốn biến Thiệu tiên sinh trở thành kim chủ lâu dài.

Cô sẽ không đến nỗi bán mình vì tiền tiêu vặt 30 vạn mỗi tháng, nhưng cô thật sự không có tiền vốn để quay phim.

Một vị Phật lớn như Thiệu tiên sinh bày ở trước mặt, cơ hội hiếm có, sợ là cả đời này cũng sẽ không có cơ hội tốt hơn lần này.

Nếu như cô muốn có quyền dựng phim, đây chính là cách thực tế và khả thi nhất.

Giang Phong xoắn xuýt hết lần này đến lần khác, cân tiểu ly ở trong lòng cuối cùng vẫn hướng về phía không đủ đầy.

Giang Phong quyết định ôm chặt ông chủ lớn Thiệu Diệp Chi, chỉ là chuyện này nên nói như thế nào, vẫn phải suy nghĩ thật kỹ, không nên nóng vội.

Con người anh thông minh như vậy, làm sao có thể bị cô đùa giỡn xoay vòng vòng. Dù cho ở bên cạnh nói bóng nói gió, với cách nghĩ của Thiệu tiên sinh, có lẽ cũng không khác gì việc trực tiếp mở lời.

Càng huống chi cô và anh vốn quen biết không quá sâu, nói đến chuyện tiền bạc sớm như thế dễ tổn thương cảm tình.

Tuy rằng bây giờ cô thật sự có ý đồ với anh, nhưng luôn cảm thấy không phải vậy.

Giang Phong thở dài một hơi, vẫn nên từ từ trước đã.

Trợ lý Lý giao tư liệu của Giang Phong cho Thiệu tiên sinh.

Trợ lý Lý cảm khái, giám đốc Thiệu không hổ là nghiệp giới tinh anh, đến cả việc chơi phụ nữ cũng phải tra ba đời.

Thực ra không phải vậy.

Anh nhận chồng giấy, cũng không vội xem, thỉnh thoảng uống một hớp cà phê, lật đôi ba trang, xem như giải trí thư giãn, giống hệt như lúc Giang Phong xem tạp chí buôn chuyện.

Trang đầu tiên nói, Giang Phong là người Thành Đô, sống ở đó 18 năm, lúc vào đại học mới đến phương Bắc.

Thiệu tiên sinh oán thầm, khó trách giọng nói của cô nghe vào vô cùng mềm mại, cô gọi anh là Thiệu tiên sinh, mỗi một tiếng luôn giống như đang làm nũng.

Ba mẹ của Giang Phong đã ly hôn khi cô còn học tiểu học, mẹ cô lười quản cô, tòa án phán Giang Phong cho ba cô, ba cô cũng là kẻ phong lưu, bắt đầu cuộc sống kiếm tìm bà xã mới, đúng hạn gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng cho Giang Phong, chỉ có điều người lại không đúng hạn như tiền sinh hoạt. 

Suốt một năm, số lần cha con gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.

Thời còn là học sinh, Giang Phong không mấy ngoan ngoãn, đến muộn là chuyện thường ngày, nhưng thành tích không tồi, giáo viên dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt. Duy nhất có một lần bị xử phạt, do cô âm thầm trộm chìa khóa văn phòng giáo viên, chuẩn bị lén đi lấy lại chiếc điện thoại bị tịch thu.

Thiệu tiên sinh cười không ngớt, quyết định quay về sẽ hỏi thử cái cô Giang này.

Thiệu Diệp Chi nhìn đồng hồ, đã đến giờ về nhà. Sấp tư liệu kia chỉ mới xem phần mở đầu, anh không vội, dù gì thì ngày tháng vẫn còn dài.

Sắc đêm ngày càng đậm, người nọ cuối cùng cũng đội gió tuyết về đến nhà.

Giang Phong đã tắm rửa xong từ lâu, tựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, bèn nhìn về hướng đó. Thiệu tiên sinh lòng không tạp niệm đi vào cửa, khoảnh khắc cô ngẩng đầu chợt khiến trái tim anh rung động một lúc.

Đêm giao thừa hôm ấy, cô trang điểm diêm dúa lòe loẹt, đủ xinh đẹp, cũng đủ nghênh ngang. Nhưng dáng vẻ sau khi cô tẩy trang, cũng quá sạch sẽ, lần đầu tiên anh nhìn thấy suýt chút nữa cũng bị cô lừa, nhưng mà nụ cười của cô luôn tỏ ra mưu gian quỷ quyệt giống hệt một chú hồ ly, phá tan gương mặt trong sáng ấy.

Cô hé mở đôi môi đỏ, thấy anh đi về phía này, bỗng dưng ý thức được đêm nay hình như nên tiếp tục chuyện tối qua chưa làm xong, vậy mà có chút xấu hổ, cô hơi cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của anh,.

Thiệu tiên sinh lần này cũng vui vẻ, hiếm khi gương mặt sạch sẽ không rảnh này không có chuyển thành dáng vẻ gài bẫy.

Cô bị đẩy ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, nghiêm túc hôn môi với anh, tuy rằng kỹ thuật hôn của cô tạm được, nhưng rất nghiêm túc đáp trả lại anh.

Thiệu tiên sinh làm chủ tiết tấu, cởi áo ngủ của cô ra, rồi tiếp tục hướng xuống, hôn lên từng tấc da thịt của cô.

Chuyện tình ái bình thường giống như ăn cơm đi ngủ, mỗi ngày số cặp vợ chồng, tình nhân, người yêu làm tình nhiều như sao trên trời, nhưng không phải ai cũng có thể làm đến nỗi lãng mạn, làm đến nỗi động tình.

Sau này Giang Phong nghĩ, anh chưa từng yêu cô, nhưng ở trên giường lại đối xử với cô như thế này, đó cũng tính là có phúc ba đời nhỉ.

Mọi việc đều dịu dàng đẩy đưa, cho đến khi anh sờ đến nơi giữa háng cô.

Tuy rằng Thiệu tiên sinh trước giờ luôn tự tin về kỹ thuật của bản thân, nhưng cũng cảm thấy quá ướt so với bình thường, anh vừa nhìn xuống, thấy một vùng đỏ tươi…

Giang Phong đơ người ra ngay tại chỗ, vừa lải nhải nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Vừa nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.

Sau khi Giang Phong bước ra, lén liếc nhìn sắc mặt của anh một cái, đen thui.

Cô lúng túng đứng sát bên cạnh anh, chủ động vươn tay nắm lấy vật thô to của anh.

Vẻ mặt của anh không biến đổi, dáng vẻ trông chờ biểu hiện của cô.

Cô chỉ đành nhớ lại những kiến thức dự trữ xem từ trên mạng, ngốc nghếch bắt đầu lần thực hành đầu tiên.

Hai tay cô chất chồng lên nhau cũng không thể ôm lấy toàn bộ vật đó của anh, còn lộ ra một cái đầu, hô hấp của cô đình trệ, cái, cái này dài thế!

Con quái vật này sau này sẽ còn chui vào trong cơ thể của cô…

Thiệu Dịch Chi thấy cô không hành động, bâng quơ hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Cô đỏ mặt, lắc đầu, bắt đầu di chuyển lên xuống.

Thỉnh thoảng cô liếc nhìn anh một cái để quan sát phản ứng của anh, sau đó thử thăm dò tần suất và lực độ mà anh thích, chậm rãi tiến hành.

Tiếp đến cô thấy anh hít thở nặng nề, chân mày cũng hơi nhíu lại, bèn tăng thêm lực độ nhéo vài cái, một dòng dịch trắng bỗng nhiên bắn tung tóe trong lòng bàn tay cô.

Cô muốn đi rửa tay nhưng anh nhất quyết không cho. Thiệu tiên sinh nhắm mắt ngồi một lúc, mới kéo cô dậy cùng nhau đi rửa tay.

Anh đứng sau lưng cô, bao bọc cơ thể của cô. Bàn tay lớn của anh nghiêm túc chà xát bàn tay nhỏ của cô, dòng nước ào ạt giội rửa đôi tay của bọn họ, rõ ràng là lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nóng.

Anh nhìn cô trong gương, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ thật đẹp mắt, nhưng anh cảm thấy đây chưa phải là đẹp nhất. Dùng cách khác, gương mặt ửng đỏ vì anh sẽ càng xinh đẹp hơn.

Sau khi xong chuyện cô lật tới lật lui không ngủ được.

Cô khá xấu hổ, không ngủ được với anh, 30 vạn cầm thật bỏng tay.

Từ nhỏ cô thích chạy thích đùa, không đặc biệt tập luyện, nhưng thật thể vẫn luôn rất khỏe. Thời kỳ thanh xuân, từ khi có kinh lần đầu cho đến bây giờ, mỗi lần bà dì ghé thăm luôn không khó chịu, trạng thái cơ thể vẫn đầy sức sống như ngày thường.

Giang Phong ngồi trên nền nhà bằng gỗ xem phim, lúc anh quay về, cô đang ngửa cổ uống coca lạnh.

Thiệu tiên sinh giật mất coca của cô, ôm cô đặt lên ghế sô pha.

Ở một số phương diện có thể nói anh rất có tư tưởng lạc hậu, kiên quyết tin rằng nước lọc để lạnh giải khát tốt nhất, uống nóng có thể dưỡng sinh, và dì cả đến thì không được uống lạnh.

Mặc cho cô làm nũng cỡ nào, anh cũng không cho cô uống lạnh.

Thiệu Diệp Chi dùng lời nói chặn lời cô: “Em tưởng rằng 30 vạn dễ kiếm thế à?”

Cô cứ ngỡ 30 vạn chẳng qua chỉ là cuộc làm ăn xác thịt, nào biết bỗng dưng có thêm một người cha già, à không, đến cả ba cô cũng không quản việc cô uống lạnh.

Khẩu vị của Thiệu tiên sinh thanh đạm, một bàn thức ăn chẳng thấy món nào cay.

Cô hỏi anh: “Thiệu tiên sinh, nhà anh có tương ớt không?”

“Không có.”

Cô thèm cay như mạng, mấy ngày không ăn cay chỉ cảm thấy toàn thân uể oải, không có sức sống.

Cô âm thầm hỏi dì Thẩm, lần sau có thể thêm một món có ớt cay không.

Dì Thẩm cười khẽ: “Chừng đó dì sẽ hỏi cậu Thiệu.”

Bà ấy là một người đúng mực.

Thiệu tiên sinh lời ít ý nhiều: “Ít cay.”

Dì Thẩm mỉm cười gật đầu: “Dì biết rồi.”

Trái lại không phải Thiệu tiên sinh khắt khe với cô, chẳng qua tín ngưỡng dưỡng sinh của anh lại nổi tác dụng.

Sau đó dì cả của cô vừa đi, tối hôm đó Thiệu tiên sinh bảo dì Thẩm làm một bàn thức ăn cô thích ăn.

“Ăn nhiều vào, đêm nay có chuyện cần làm.”