Xem pháo hoa xong, anh nắm tay cô đi về.
Rõ ràng trong tuyết có rất nhiều dấu chân, nhưng hai người vẫn tìm thấy dấu vết của lượt đi đến đây.
Hai dấu chân gần nhau nhất chính là của bọn họ.
Bọn họ đi theo dấu chân chân cũ, bàn chân lại lần nữa giẫm lên đó, tăng thêm độ sâu cho các dấu chân đã mờ.
Hạt tuyết bị đạp lên bám vào nhau càng chắc chắn hơn, phát ra tiếng sột soạt sột soạt.
Âm thanh ấy không ngừng cào vào trái tim cô, càng lúc càng ngứa.
Cô đột nhiên rất muốn nói với anh những lời mình không dám nói ra.
Có lẽ vì đã uống rượu, men rượu làm người ta thêm can đảm, cuối cùng cô không thể kìm nén được trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch thình thịch, bất ngờ mở lời.
“Thiệu tiên sinh, em thích anh.”
Thiệu tiên sinh bất ngờ dừng bước, nhìn về phía cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh đang nhìn anh chăm chú không chớp mắt, một nửa là tình yêu, một nửa là khao khát.
Cô không dám bỏ lỡ mọi biểu cảm trên gương mặt anh, sợ sẽ bỏ sót một chút gợn sóng nào đó, khiến câu chuyện này trở nên thiếu sót.
ThiệuDịch Chi gật đầu, chậm rãi nói: “Ừm, anh biết.”
Tay cô run rẩy không ngừng, cô khao khát nhận được lời hồi đáp từ anh, giống như một người đang ngộp thở ao ước nhận được oxy để giải cứu.
Nhưng không còn kết quả nữa.
Tia sáng trong mắt cô dần dần vụt tắt, gió trên núi lạnh lẽo thổi qua, khiến cô bất chợt tỉnh táo….sao cô lại không tự rõ vị trí của bản thân mình vậy?
Hi vọng hão huyền.
Cô biết anh chê cô phiền phức nên không yêu đương, vì thế suốt một năm qua cô luôn thành thật, không bao giờ dám nói thích anh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn có lòng tham, muốn ở bên anh suốt đời suốt kiếp.
Khoảng thời gian này, sự trêu đùa của đoàn phim, sự khoan dung của anh, sự im lặng của anh, luôn khiến cô nảy sinh ý nghĩ không chia lìa, nằm mơ giấc mơ viển vông.
Bây giờ mộng tỉnh rồi, mới biết bản thân đã vượt quá giới hạn.
Anh vẫn nắm chặt tay cô, dắt cô đi về nhà.
Cô cúi đầu, không còn hứng thú với việc đạp tuyết nữa, chân giẫm loạn lên các dấu tích của lượt đến.
Thiệu Dịch Chi mở cửa ra, đi đến chỗ cửa, cô nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng gọi anh: “Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Dịch Chi xoay người lại, nhìn cô.
Cô vẫn không chết tâm, “Em thích anh…”
Anh thấy cô sắp khóc đến nơi, nhất thời không chịu nổi, nhưng vẫn không đáp lại cô.
Thiệu Dịch Chi đi đến bên cạnh cô, đỡ mặt cô lên, chậm rãi nói: “A Phong, có những chuyện không phải ban đầu chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Cô nghẹn ngào nói: “Em biết…”
Anh đè cô lên tường, hôn lên đôi môi ngậm chặt ấy, cô khóc càng lớn tiếng hơn…..anh hôn cô, cùng cô làm những chuyện mà các cặp tình nhân nên làm, chỉ là không muốn yêu đương với cô.
Ngay cả những bộ quần áo dày cộm mùa đông cũng sắp trở thành chướng ngại vật phiền não giữa các cặp tình nhân, giật xé hồi lâu mới có thể nhìn thấy cơ thể trần trụi của đối phương.
Đường hành lang non nớt gian nan bao bọc vật cứng của Thiệu Dịch Chi, cắn chặt đến mức khiến anh vào không được ra cũng không xong. Anh xoa nắn trêu đùa hoa hạch của cô, mang lại cho cô từng đợt sóng kích thích. Chân tay cô bám trên người anh không ngừng run rẩy, trong tiếng khóc mang theo tiếng rên rỉ biến điệu.
Rất khó diễn tả những tiếng ưm a mâu thuẫn kia cuối cùng tượng trưng cho điều gì, là tính dục, là tình dục, hay là ái dục.
Anh níu lấy điểm mẫn cảm của cô, động ngón tay đưa cô lên cao trào.
Trán anh tựa vào trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại khóc, không phải rất thoải mái sao?”
Tiểu huyệt ngậm gậy th*t của anh, một khép một mở, bên trong chảy ra lượng lớn mật dịch trong suốt, giội lên đỉnh quy đầu, thấm ướt toàn bộ thân gậy trong nhịp cắm rút chậm rãi mà mạnh mẽ của anh.
Giang Phong ghét cái thái độ anh nhập cả hai làm một, trả lời: “Không phải…”
“Không phải sao?”
Anh dùng sức đâm vào tận cùng, khiến cô rên rỉ, cô nức nở nói: “Không phải…”
Anh bắt đầu ác ý cắm rút thật mạnh, không chút quan tâm thân thể non nớt của cô sẽ chịu đựng như thế nào.
“Áh…ưm…”
Rõ ràng rất đau, nhưng mật dịch mà hoa huy*t phun ra lại càng lúc càng nhiều, tí ta tí tách nhỏ từ nơi cả hai giao hợp xuống thảm trải sàn.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua miệng huyệt, vươn đến trước mặt cô. Dưới ánh đèn ngón tay dính đẫm mật dịch phản chiếu ra ánh sáng dâm mỹ, thậm chí có một giọt nước dư dả lắc lư chao đảo bám trên lòng bàn tay, muốn rơi mà không rơi được.
Thiệu Dịch Chi hỏi cô lần nữa, “Không phải sao?”
Cô thấp thoáng nghe ra cảm giác chất vấn, nên tức giận nói: “Không phải!”
Đây là khoảnh khắc làm khó lẫn nhau hiếm có của hai người bọn họ, ý định thông qua cuộc tranh đấu kịch liệt, quyết định thắng thua.
Anh nhiều lần đẩy cô đến bờ vực cao trào, nhưng lại không muốn dễ dàng ban thưởng cho cô, bèn cùng cô dây dưa cuộc đối thoại không chút ý nghĩa kia hết lần này đến lần khác.
Anh không nhận được đáp án mình muốn, thì cúi đầu gặm cắn da thịt non nớt của cô, nghe thấy tiếng cô xuýt xoa kêu đau, ngược lại còn cắn mạnh hơn.
Cô cũng cắn trả lại anh, nhưng đối với anh lại không hề có tác dụng. Cô cố ý dùng sức kẹp chặt vài cái, chỉ nghe thấy anh rên hừ một tiếng, dùng bàn tay đánh vào mông cô một cái.
“Chát!”
Bình thường những lúc thân mật, hành động này không phải không có, chỉ là bây giờ đang cãi nhau, bị anh đánh trái lại có chút tủi thân.
Cô vội vã nói: “Anh! Không được đánh không được đánh!”
Thiệu Dịch Chi thu tay rồi nhéo cằm nhỏ của cô, “Còn giận không?”
Cô tức hồng hộc nhìn anh, đáp án không cần nói cũng rõ.
Hai người không tìm lấy lối ra lại lần nữa dùng thân thể của đối phương để phát tiết.
hoa huy*t chật hẹp bị buộc ngậm nuốt vật cứng của anh, dưới sự đối đãi mạnh bạo lặp đi lặp lại, chỉ cảm thấy miệng tiểu huyệt nóng bừng như lửa đốt.
Cô nằm sấp trên đầu vai anh, tủi hờn nói: “Đau…”
Cuối cùng anh cũng thả chậm nhịp cắm rút, cũng không còn cố ý đánh cô, nắm tay cô cùng nhau lên đỉnh.
Thua người lại thua trận, cô ủ rũ chạy vào phòng tắm, rửa sạch cơ thể quá đỗi mệt mỏi.
Thiệu Dịch Chi theo cô đi vào, đứng sau lưng cô, cùng cô ngắm nhìn đối phương trong gương.
Trên người cô xanh xanh tím tím, mà trên người anh cũng toàn là dấu răng của cô, nhếch nhác như nhau cả thôi.
Anh nhìn vào đôi mắt cô trong gương, nói: “A Phong, chúng ta không nên như thế này.”
Giang Phong chớp chớp mắt, suýt chút nữa lại bật khóc, “Ừm…”
Phương thức sống chung với nhau có ngàn vạn kiểu, làm tổn thương lẫn nhau là việc không đáng.
Bọn họ cứu vãn bằng cách hôn nhau, dùng sự dịu dàng từng chút từng chút vỗ về thân xác đã bị cấu xé qua.
Lần này, anh hỏi cô, “Sướng không?”
Cuối cùng cô cũng bật cười, “Sướng.”
Khi anh lên giường nằm ôm cô, cô cũng nhanh chóng ôm chặt anh.
Quả nhiên vẫn không muốn buông ra.
Nếu đã như thế, không có được thì không có được vậy.