Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 20




Sau trận kỹ nữ play, Thiệu tiên sinh và Giang Phong có được nhận thức chung: Thời gian dư dả thì bọn họ nghiêm túc bồi đắp cảm tình, thâm nhập giao lưu. Nếu như bận, thì đi ngủ sớm, dưỡng sinh thật tốt.

Anh cũng đã nuôi thành thói quen mỗi ngày đón cô tan làm.

Giang Phong vô cùng đắc chí: Hơ, đàn ông mà, chính là phải huấn luyện dạy dỗ.

Hôm nay Thiệu tiên sinh đến phim trường từ sớm, đợi đến khi nhàm chán, mới dứt khoát vào hiện trường xem thử.

Anh còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy cô mắng người xối xả, đến cả tiếng Tứ Xuyên cũng bắn ra vèo vèo.

“Cái tên nhóc đầu dưa này! Chưa ăn cơm no hả, chiếu có cái đèn cũng chiếu không vững nữa…”

Thiệu tiên sinh nghe xong bật cười, đi tiếp vào trong, quả nhiên mọi người cũng che miệng cười trộm, bầu không khí trái lại vô cùng hài hòa.

“Chị Giang, hộp thịt kho tàu cuối cùng chị ăn hết rồi, em thật sự ăn chưa no.”

Giang Phong quét mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh băng, cái người tên Vương nhanh chóng ngậm miệng, chuyên tâm vào công việc trong tay.

Thiệu Dịch Chi nhìn theo qua đó, anh Vương da ngăm đen, độ tuổi chắc cũng phải hơn ba mươi, vừa rồi gọi Giang Phong là cái gì ấy nhỉ, chị, chị Giang??

Thiệu Dịch Chi cẩn thận nghe ngóng, người của đoàn phim một nửa gọi cô là “đạo diễn Giang”, một nửa gọi cô là “chị Giang”, cũng không quan tâm rốt cuộc lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn cô.

Thiệu Dịch Chi đứng trong góc khuất, yên tĩnh xem bọn họ quay phim. Nhân viên của hiện trường nghiêm túc xử lý bộ phận mình phụ trách, vậy mà không ai phát hiện ra anh.

Giang Phong chỉ huy các tổ kỹ thuật đâu ra đấy, giảng giải cảnh phim với diễn viên cũng logic rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề quan trọng. Có khi cô lười nói chuyện sẽ nhìn chăm chú vào màn hình, vươn tay làm dấu với người bên cạnh, vậy mà người nọ cũng biết cô có ý gì, dựa theo yêu cầu của cô tiến hành sửa đổi.

Không phải nói chứ, quả thật rất ra dáng.

Kế hoạch quay phim của hôm nay thuận lợi hoàn thành, Giang Phong nói tan làm, mọi người nhẹ nhõm hẳn đi, chào nhau chuẩn bị về nhà.

Diễn viên nhí Nhan Ngôn giật giật tay áo của Giang Phong: “Chị Giang ơi, cái chú trông thật đẹp trai kia là ai vậy ạ?”

Giang Phong ngẩng đầu nhìn sang, là Thiệu tiên sinh, cô mỉm cười: “Thiệu tiên sinh, anh vào đây sao không phát ra tiếng thế?”

Mọi người dỏng tai lên nghe lén, oà, vậy mà đạo diễn Giang cũng có giọng nói dịu dàng như thế sao?

Giang Phong giới thiệu với mọi người một chút, “Đây là người sáng lập Điện Ảnh Hà Trì, giám đốc Thiệu. Cũng chính là người đầu tư cho bộ phim của chúng ta.”

Thiệu tiên sinh mỉm cười gật đầu.

Khí chất của anh nho nhã và nhẹ nhàng dễ cuốn hút mọi người, những cô gái nhỏ lúc trước trong buổi thử vai ôm mong muốn gia nhập vì gương mặt của anh, vẫn luôn không nhìn thấy anh ở đoàn làm phim, vốn đã rất thất vọng, bây giờ nhìn thấy anh lại âm thầm hưng phấn. Các cô ấy vừa nghe nói anh là người đầu tư, tiếc nuối không thể ngày ngày nhìn thấy anh trong đoàn phim, nhưng tia sáng trong mắt lại càng sáng hơn…đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai lại còn nhiều tiền, sức quyến rũ thì khỏi phải bàn!

Trên đường về nhà Giang Phong không khỏi chua lét, “Thiệu tiên sinh, anh cũng trêu ong ghẹo bướm nhiều quá đấy, mấy cô gái nhỏ kia đều hận không thể trực tiếp bổ nhào lên người anh.”

Khóe miệng Thiệu Dịch Chi cong lên, “Không phải em cũng bổ nhào lên người anh đó sao?”

Giang Phong nhìn anh, giận đến mức nghiến răng, rõ ràng người này biết vẻ ngoài của mình đẹp trai mà còn phát tán hơi thở phong lưu ngỗ ngược mọi lúc mọi nơi.

“Thiệu tiên sinh, em rất muốn giấu anh đi không để người khác nhìn thấy.”

“Anh cũng muốn giấu hồ ly nhỏ nhà anh đi không để người khác nhìn thấy.”

Câu nói này của anh không phải giả, đạo diễn Giang trên phim trường hô mưa gọi gió, khí chất hơn người. Có lẽ bản thân cô cũng không hề biết, khi cô quay phim cả con người như tỏa sáng. Một đạo diễn Giang như thế này thu hút mấy người đàn ông đến cũng là chuyện bình thường.

Thiệu Dịch Chi thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu ra đàn ông già tại sao luôn thích kim ốc tàng kiều [1]. Phụ nữ xinh đẹp thả ra bên ngoài sẽ có nguy hiểm, huống chi là phụ nữ xinh đẹp còn có tài.

[1] Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”

Nhưng mà Thiệu Dịch Chi không ngờ đến, vậy mà cô còn có thuộc tính đanh đá, mắng người cũng vô cùng có uy lực.

Nghĩ lại thì, đạo diễn Giang này chưa từng mắng anh bao giờ, bị anh làm đến khóc cũng chỉ biết yếu ớt xin tha, có lẽ tất cả dịu dàng đều dành hết cho anh.

Thiệu Dịch Chi bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn, cứ để cô ở bên ngoài hô mưa gọi gió đi, dù sao thì có huênh hoang thế nào cô cũng là người của anh.

Số lần Thiệu Dịch Chi đến phim trường tham ban càng lúc càng nhiều, đừng có nghĩ bậy, anh chỉ đến xem xem tiền vốn của mình có lãng phí hay không thôi.

Điều này khiến cho người của đoàn phim e sợ, sợ rằng sếp lớn mà không vui một cái sẽ rút vốn, toàn bộ tâm huyết của đoàn hủy hoại trong phút chốc.

Thiệu tiên sinh thỉnh thoảng cũng an ủi một hai câu, nói: “Tôi chỉ qua đây góp vui thôi, mọi người cứ làm việc như thường là được.”

Chỉ có điều khí thế của anh lớn mạnh, ngồi ở đó như một vị phật lớn, làm người ta không thể ngó lơ.

Mới đầu mọi người nơm nớp lo sợ, dốc hết sức bình sinh thể hiện độ chuyên nghiệp của mình, trái lại Giang Phong cảm thấy thú vị, nói: “Thiệu tổng ngồi canh, chẳng ai dám lười biếng, nhưng mà anh ngồi đây, bọn họ quá căng thẳng, ngược lại không ổn đâu.”

Thiệu Dịch Chi nhướng mày, “Vậy em có căng thẳng không?”

Giang Phong nở nụ cười, “Sao em lại căng thẳng chứ? Chẳng lẽ anh còn có thể rút vốn thật sao?”

Thiệu Dịch Chi cũng cảm thấy bất lực, cái từ đó gọi là gì nhỉ, được sủng mà kiêu?

Nhưng may thay là thời gian anh ở lại đó cũng không dài, anh vừa đi, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau này bọn họ quen rồi, bình thường Thiệu Dịch Chi ở phim trường chẳng mấy khi lên tiếng, thật sự chỉ là ngồi xem. Thỉnh thoảng anh hỏi Giang Phong vài câu, cũng không phải gây khó khăn gì, mà ngược lại giống như rất có hứng thú với việc quay phim.

Tuy rằng giám đốc Thiệu nhìn khá nghiêm túc, nhưng thông thường anh ngồi ngay bên cạnh đạo diễn Giang, chỉ nói chuyện với đạo diễn Giang. Một khi giám đốc Thiệu nói chuyện với đạo diễn Giang thì không còn nghiêm túc thế nữa, trong đôi mắt toàn là ý cười. 

Có đôi khi giám đốc Thiệu đè thấp âm lượng, kề sát bên tai đạo diễn Giang, nói những gì bọn họ không nghe thấy, nhưng đạo diễn Giang lập tức nở nụ cười, nụ cười ấy dịu dàng không thể dịu dàng hơn, có còn là đạo diễn Giang mắng người xối xả hay không vậy?!

Thiệu tiên sinh cách năm ba ngày đến tham ban, vừa đến chỉ cười với mỗi mình cô, còn cô, tự mình chỉ đạo rõ ràng đâu ra đấy, nhưng kỹ thuật diễn xuất thật sự không tốt, hễ mà bị anh trêu chọc thì sẽ lộ ra sơ hở ngay.

Người của đoàn phim thu hết vào mắt, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, chuyện của hai vị này nào dám tùy tiện nói ra.

Vẫn là anh Vương không nhịn được, trong lúc riêng tư tám chuyện một câu: “Giám đốc Thiệu sao mà rảnh rỗi thế, ngày nào cũng đến đoàn phim?”

Mấy người xung quanh lia mắt nhìn nhau, không dám tùy tiện đáp lời.

Anh Vương thấy không ai trả lời, tự mình nói thêm một câu: “Theo như tôi thấy, giám đốc Thiệu đang theo đuổi chị Giang của chúng ta đấy.”

Mọi người lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tán đồng.