Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 18




Tục ngữ nói rất đúng, tiểu biệt thắng tân hôn [1]

[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.

Thiệu tiên sinh không ở bên, Giang Phong luôn cảm thấy ổ chăn không đủ ấm, giường quá rộng, muốn từ bên này sang bên kia phải lăn thật lâu thật lâu.

Thỉnh thoảng về nhà sớm, cô còn cảm thấy buồn chán nên thường nhớ lại những lúc anh còn ở nhà, bọn họ đều làm những gì, ừm, đa số toàn là “ca múa săn bắn”.

Những chuyện đen tối kia không thể nghĩ tới, nghĩ tới sẽ càng nhớ nhung những lúc anh ở bên, vẫn là cơ thể gợi cảm ấm áp tốt hơn, tốt hơn nhiều so với thứ chết tiệt ở trong tay này…ngày thứ bảy Thiệu tiên sinh không ở bên, cuối cùng cô cũng không chịu được sự cô đơn, lại lần nữa lôi đống công cụ đủ hình đủ dạng trong hộc tủ đầu giường ra.

Cô nói thầm: Thiệu tiên sinh từng đồng ý, không phải ngoại tình, không phải ngoại tình…

Giang Phong chọn một cây gậy nhỏ nhìn vào trông giản dị nhất…hình dáng không tính là lớn, bề ngoài trơn láng, không có điểm kỳ lạ nhô lên.

Cô để cây gậy kia chuyển động ngay miệng hoa huy*t, thấm đẫm dịch thể của mình, sau đó cẩn thận dè dặt nhét vào tiểu huyệt, khu vực đã lâu chưa được khai phá cuối cùng cũng đã có kẻ xâm lược mới, cô không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Giang Phong mở công tắc, cây gậy kia bắt đầu rung động. Cô chỉnh to tần số từng chút một, tìm được tần suất bản thân mình thích nhất, tận tình hưởng thụ.

Đột nhiên xung quanh cây gậy rung có vô số dòng điện yếu ớt tản ra…vậy mà cây gậy kia còn biết phóng điện! Cô thất thần run lẩy bẩy, trải nghiệm hoàn toàn mới mang đến cho cô khoái cảm không xác định.

Cảm giác không xác định này khiến cô muốn lấy con yêu tinh ác ôn kia ra khỏi người, nhưng trước khi chạm vào cây gậy kia, lại lần nữa bị dòng điện kích thích đến mức toàn thân căng chặt, tay chân vô lực.

“A…ưm…”

Cô yếu ớt nằm cuộn tròn trên giường lớn, chịu đựng hai bề kích thích rung động và điện giật, có một chút đau nhưng càng nhiều hơn là tê dại, cô nhíu mày, giữa răng môi phát ra tiếng nức nở ngắt quãng, đến bản thân cô cũng không biết là than khóc hay là rên rỉ. 

Khi bị con quái vật kia ép đến đường cùng, cô dâng lên nỗi nhớ Thiệu tiên sinh mà trước nay chưa từng có, cô nhỏ giọng oán trách anh: “Hu hu hu hu Thiệu Dịch Chi…tại sao anh không ở đây thế…”

Eo hông của cô nhức mỏi, trong hoa huy*t chảy ra lượng lớn mật dịch trong suốt, chảy xuống làm ga giường ướt đẫm một mảng.

Cây gậy kia vẫn đang tiếp tục giải phóng dòng điện, cô tập trung tinh thần mới có sức lực giơ tay tắt công tắc đi. Tiếng ù ù xấu hổ cuối cùng cũng biến mất, căn phòng rộng lớn lại quay trở về yên tĩnh.

Cô nhắm mắt bình phục một hồi lâu, mới lấy cây gậy nhỏ kia ra, nghiêm túc lau rửa sạch sẽ, lại cẩn thận lau khô rồi lặng lẽ cất về chỗ cũ, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô có chút tủi hờn, muốn đi hỏi anh, lấy đâu ra đống đồ kỳ quái này, biết phóng điện mà cũng không nói với cô…

Nhưng cô lại không muốn bị anh cười chê, chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên (cây này rất đắng) thôi.

…………

Sau khi Thiệu tiên sinh quay về, công việc trong tay tạm thời hoãn lại, không còn tăng ca nữa, mà bắt đầu những ngày tháng đợi chờ được thị tẩm. Đợi được cô quay về, nhưng cũng chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Thiệu tiên sinh buồn bực: Anh ở bên kia đại dương còn có thể mỗi ngày nấu cháo điện thoại, tại sao quay về trái lại không nói được câu nào thế này?

Anh suy nghĩ, cô bận như thế, cũng chỉ có thể tìm cách khác hâm nóng tình cảm thôi…anh ở nhà đợi cô, còn không bằng đi đến phim trường đợi, trên đường còn có thể trò chuyện.

Khi Thiệu tiên sinh tan làm sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô còn bao lâu nữa mới tan làm.

“Chắc hai tiếng nữa, anh tan ca rồi à?”

“Bên này anh vừa xong việc.”

“Vậy chỉ có thể uất ức cho Thiệu tiên sinh tự mình về nhà trước thôi, xin lỗi anh nhé.”

“Ừm.”

Anh nhìn đồng hồ, lái xe đến phim trường.

Một vị kim chủ lớn lưu lạc làm tài xế đưa đón, đơn giản chỉ vì muốn nói chuyện với người phụ nữ của mình.

Từ tòa nhà Thiệu Thị đến phim trường đại khái mất một tiếng rưỡi, Thiệu Dịch Chi dừng xe trước cổng lớn, chẳng mấy chốc các diễn viên đều lục đục đi ra, tiếp đến là tổ kỹ thuật, sau cùng mới là Giang Phong.

Cô ra khỏi phim trường, nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đậu bên đường thì chạy bước nhỏ qua đó, gõ gõ kính xe.

Thiệu Dịch Chi hạ cửa kính xuống, nâng mắt lên, “Sao không lên xe?”

Cô nhoài người lên mép cửa sổ, vui mừng nói: “Thiệu tiên sinh, sao anh lại đến đây?”

Anh tự nhiên đáp một câu: “Nhớ em nên đến thôi.”

Cô dại ra, sau đó bật cười.

Thiệu tiên sinh không cần lấy lòng cô, vậy nên, anh nói nhớ, vậy có lẽ là nhớ thật.

Cô cúi đầu vui thầm, mình ở bên cạnh anh lâu như thế, cuối cùng đã có được vài phần tình ý của anh, cũng không uổng phí khoảng thời gian giấu người giấu ta này.

Bọn họ không phải đôi tình thật, nhưng Thiệu tiên sinh thỉnh thoảng nói vài câu âu yếm, cô đã vừa lòng thỏa mãn rồi.

Giang Phong ríu ra ríu rít nói với anh diễn viên nào đó trong phim trường không chịu tiến bộ, trái lại có một diễn viên nhí vô cùng có năng lực, vẻ ngoài đáng yêu kèm theo kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ, thời gian nghỉ ngơi sẽ tung tăng khắp phim trường như một bảo vật sống, vô cùng được lòng yêu thích của mọi người.

Thiệu Dịch Chi nghe xong, quả thật có chút muốn đến hiện trường xem thử, muốn xem những người cô nói rốt cuộc ra làm sao, cũng muốn xem khi ở phim trường cô có dáng vẻ như thế nào.

Muốn biết cô nói năng dịu dàng tỉ mỉ, hay là hét như súng liên thanh; Muốn biết cô mặt mày hớn hở, hay là lông mày nhíu chặt.

“Thiệu tiên sinh, trừ công việc ra anh còn làm những gì ở châu Âu nữa?”

Anh kể cho cô nghe mình đến Paris gặp được các cô gái xinh đẹp, chọc cô căng thẳng xù lông, “Thiệu tiên sinh, anh không mất trinh đó chứ?”

Thiệu tiên sinh cười xấu nói: “Nếu có thì sao?”

Cô cắn môi dưới, “Vậy em sẽ không cần anh nữa.”

Anh bật cười, “Em không làm được đâu.”

Cô không nói gì, thật ra cô chẳng làm được.

Thiệu tiên sinh lườm cô một cái, thấy cô hơi mím môi, dáng vẻ hờn giận. Tâm trạng của anh lập tức tốt lên nhiều, “Này…”

Giang Phong nhìn sang anh, chỉ thấy trong mắt anh có tia sáng, phản chiếu ngựa xe đông nghịt ngoài cửa xe.

Người nọ cười khẽ nói: “Đừng nhụt chí chứ, bà Giang của anh.”

“Thân xác và trái tim của anh đã bị em chiếm hết rồi, em còn lo lắng điều gì nữa.”

Ngữ khí của anh vô cùng không nghiêm túc, nhưng vẫn khiến cô không nhịn được mà bật cười.