Ngày đầu hạ, bộ phận tin tức của Điện Ảnh Hà Trì ra thông cáo mới, trọng điểm là kế hoạch tìm đạo diễn mới được kéo dài tận mấy năm, nhằm mục đích khai quật các đạo diễn triển vọng có tiềm lực, cung cấp nền tảng phát triển và đầu tư cho người mới. Tác phẩm công bố đầu tiên chính là <Xuyên> của Giang Phong, không tiết lộ nhiều không tin, chỉ đại khái nhắc đến chủ đề của bộ phim.Chuyện rắc rối vặt vãnh giao hết cho cô Chung đi xử lý, cô chỉ cần quan tâm đến những phần cốt lõi liên quan đến bộ phim.Không phải cô kén chọn, mà là một dự án phim to lớn, số người rất nhiều, cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể thuận lợi đi đến mai sau. Ban đầu mà chọn sai người, sau này không biết sẽ lãng phí biết bao tâm tư sức lực. Vậy nên, cô muốn hạ đúng cọc trước khi câu chuyện bắt đầu.“……”
Cô cầm tờ báo, hỏi Thiệu tiên sinh, lỡ bị đền tiền thì phải làm sao?Có những người tính cách xấc láo, còn chưa ra khỏi cửa đã buông lời ghét bỏ: Tưởng mình ghê gớm lắm chắc.Thiệu tiên sinh cho cô đủ tự do và không gian, việc cô nên báo đáp không phải là keo kiệt giúp anh tiết kiệm, cũng không phải là vội vàng làm cho xong chuyện, mà là dùng hết tâm huyết, giao ra một tác phẩm có thể giúp Thiệu Thị như hổ mọc thêm cánh.Anh gắp thịt kho tàu cho cô, nói với cô, “Việc chọn vai không cần vội, cứ từ từ mà làm.”
Thiệu tiên sinh vô cùng điềm tĩnh, “Anh không lo lắng chút nào, tám phần chắc là lỗ vốn.”Giang Phong nghe xong bỗng muốn cười, nhỏ giọng nói: “Đừng đùa với bọn họ nữa.”Sau cùng, Thiệu Dịch Chi đứng dậy, ho khan một tiếng, vươn tay nhấn nhấn trong không khí, an ủi lòng người: “Đạo diễn Giang nói, chỉ cần có người thích hợp, thù lao tăng thêm mấy phần cũng không thành vấn đề.” Suy cho cùng giá trị thị trường của những người này vốn dĩ cũng không cao.Cô thích bầu không khí như thế này.
“……”
Giang Phong không tưởng tượng nổi, “Vậy sao anh còn vui vẻ thế kia?”Hai người vô cùng tập trung tinh thần, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, hoặc là mở lời bình luận vài câu.Cô cầm tờ báo, hỏi Thiệu tiên sinh, lỡ bị đền tiền thì phải làm sao?Giang Phong nhìn anh mang vẻ mặt hờ hững, dở khóc dở cười.
Thiệu Dịch Chi bị hí tinh [1] nhập vào, khóe môi cong lên, “Bổn thiếu gia bỏ ngàn vàng mua một nụ cười khiến anh vui là được.”Giang Phong lắc đầu. Edit: Đậu XanhAnh cách cô hơi xa, chỉ có khi thảo luận với cô mới xích lại gần chỗ cô, quả nhiên là nghiêm nghị lẫm liệt. Hai người bọn họ giống như đối tác hợp tác bình thường nhất, thảo luận rất nhiều chi tiết.
Đến nơi diễn viên thử vai, cũng được ưu ái sắp xếp trong tòa nhà của Thiệu Thị.Bọn họ đoán anh là người của đoàn phim, nghĩ rằng vào tổ rồi sẽ có thể ngày ngày nhìn thấy anh, tức thì cảm thấy những yêu cầu hà khắc kia cũng không quá khó khăn.[1] Hí tinh: Một từ dùng để chỉ những người yêu thích diễn xuất, tùy từng hoàn cảnh và thời điểm mà bắt chước theo các kịch bản thường xuất hiện trong phim.Khi rảnh rỗi Thiệu tiên sinh cũng đến tầng của cô xem thử, đóng vai trò người phỏng vấn.
“……”
Cái gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chính là Giang Phong đây.
Chuyện rắc rối vặt vãnh giao hết cho cô Chung đi xử lý, cô chỉ cần quan tâm đến những phần cốt lõi liên quan đến bộ phim.Sau khi anh đến, những cô gái kia hiển nhiên dụng tâm hơn nhiều.
Đến nơi diễn viên thử vai, cũng được ưu ái sắp xếp trong tòa nhà của Thiệu Thị.
Cô không định dùng ngôi sao lớn thật hot, ngôi sao lớn có lẽ cũng không thèm tham gia vào phim của cô. [1] Hí tinh: Một từ dùng để chỉ những người yêu thích diễn xuất, tùy từng hoàn cảnh và thời điểm mà bắt chước theo các kịch bản thường xuất hiện trong phim.
Người đến thử vai đa phần là những gương mặt trẻ tuổi mới lạ, yêu cầu của cô nói thấp cũng không thấp, nói cao cũng không cao, khí chất và vai diễn phải tương đồng, kỹ thuật diễn xuất ổn định, có thể làm đến nơi đến chốn là được. Chỉ có điều trong thời đại ham muốn vật chất đang tăng vọt, người người đều không thể chờ đợi muốn hot một phen, cái yêu cầu nhìn tựa không cao này cũng trở nên hiếm lạ hơn.Giang Phong và Thiệu tiên sinh cùng nhau ăn cơm hộp, hai người trao đổi những món ăn mà mình thích. Cái gọi là ngồi mát ăn bát vàng, chính là Giang Phong đây.
Con người cô có chút dài dòng, trừ việc bảo mọi người thử vai vài đoạn ra, thỉnh thoảng còn hỏi người ta: Có suy nghĩ gì đối với nhân vật, hãy nói ra cách nghĩ của bạn. Làm như đang kiểm tra trình độ học tập không bằng.Thời điểm hoa sen nở rộ, <Xuyên> cũng chính thức khai máy.
Có những người tính cách xấc láo, còn chưa ra khỏi cửa đã buông lời ghét bỏ: Tưởng mình ghê gớm lắm chắc.Những người kia thấy hai người bọn họ kề tai nói nhỏ, tưởng rằng hai người họ nảy sinh bất đồng vì vấn đề chi phí, ánh mắt quanh quẩn tới lui trên người hai người bọn họ.
Cô nghe thấy cũng chẳng có phản ứng gì, theo thường lệ nói: “Người tiếp theo!”Nói cho cùng anh có chút lo lắng cho cô, cô từ chối ý tốt của anh, không phải vì ra vẻ, mà vì cô có tự tin, cũng có bản lĩnh của riêng mình.Người đến thử vai đa phần là những gương mặt trẻ tuổi mới lạ, yêu cầu của cô nói thấp cũng không thấp, nói cao cũng không cao, khí chất và vai diễn phải tương đồng, kỹ thuật diễn xuất ổn định, có thể làm đến nơi đến chốn là được. Chỉ có điều trong thời đại ham muốn vật chất đang tăng vọt, người người đều không thể chờ đợi muốn hot một phen, cái yêu cầu nhìn tựa không cao này cũng trở nên hiếm lạ hơn.
Không phải cô kén chọn, mà là một dự án phim to lớn, số người rất nhiều, cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể thuận lợi đi đến mai sau. Ban đầu mà chọn sai người, sau này không biết sẽ lãng phí biết bao tâm tư sức lực. Vậy nên, cô muốn hạ đúng cọc trước khi câu chuyện bắt đầu.
Khi rảnh rỗi Thiệu tiên sinh cũng đến tầng của cô xem thử, đóng vai trò người phỏng vấn.
Hai người vô cùng tập trung tinh thần, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, hoặc là mở lời bình luận vài câu.Cô gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”
Anh cách cô hơi xa, chỉ có khi thảo luận với cô mới xích lại gần chỗ cô, quả nhiên là nghiêm nghị lẫm liệt. Hai người bọn họ giống như đối tác hợp tác bình thường nhất, thảo luận rất nhiều chi tiết.Thiệu Dịch Chi bị hí tinh [1] nhập vào, khóe môi cong lên, “Bổn thiếu gia bỏ ngàn vàng mua một nụ cười khiến anh vui là được.”
Cô thích bầu không khí như thế này.
Không có tình dục, không có e thẹn xấu hổ, không có sùng bái ngưỡng mộ, và còn không có gánh nặng.
Sau khi anh đến, những cô gái kia hiển nhiên dụng tâm hơn nhiều.Bây giờ Thiệu tiên sinh không biết cũng không sao, đợi thành phẩm ra rồi, anh tất nhiên sẽ biết thôi.
Bọn họ đoán anh là người của đoàn phim, nghĩ rằng vào tổ rồi sẽ có thể ngày ngày nhìn thấy anh, tức thì cảm thấy những yêu cầu hà khắc kia cũng không quá khó khăn.Thiệu tiên sinh cũng áp sát bên tai cô, còn cố ý dùng tay chắn lại, dáng vẻ vô cùng bí mật: “Anh không có đùa, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.”
Thiệu tiên sinh còn quẳng ra một câu: “Ồ, chắc hẳn mọi người không biết nhỉ, đoàn phim của chúng ta cái khác không có, chỉ có nhiều tiền. Tốn nhiều tiền cũng không sao cả, quan trọng là tìm được người thích hợp nhất.”Giang Phong không tưởng tượng nổi, “Vậy sao anh còn vui vẻ thế kia?”
Giang Phong nghe xong bỗng muốn cười, nhỏ giọng nói: “Đừng đùa với bọn họ nữa.”
Thiệu tiên sinh cũng áp sát bên tai cô, còn cố ý dùng tay chắn lại, dáng vẻ vô cùng bí mật: “Anh không có đùa, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.”Thiệu tiên sinh còn quẳng ra một câu: “Ồ, chắc hẳn mọi người không biết nhỉ, đoàn phim của chúng ta cái khác không có, chỉ có nhiều tiền. Tốn nhiều tiền cũng không sao cả, quan trọng là tìm được người thích hợp nhất.”
Giang Phong nhìn anh mang vẻ mặt hờ hững, dở khóc dở cười.
Những người kia thấy hai người bọn họ kề tai nói nhỏ, tưởng rằng hai người họ nảy sinh bất đồng vì vấn đề chi phí, ánh mắt quanh quẩn tới lui trên người hai người bọn họ. Con người cô có chút dài dòng, trừ việc bảo mọi người thử vai vài đoạn ra, thỉnh thoảng còn hỏi người ta: Có suy nghĩ gì đối với nhân vật, hãy nói ra cách nghĩ của bạn. Làm như đang kiểm tra trình độ học tập không bằng.
Sau cùng, Thiệu Dịch Chi đứng dậy, ho khan một tiếng, vươn tay nhấn nhấn trong không khí, an ủi lòng người: “Đạo diễn Giang nói, chỉ cần có người thích hợp, thù lao tăng thêm mấy phần cũng không thành vấn đề.” Suy cho cùng giá trị thị trường của những người này vốn dĩ cũng không cao.
Giang Phong và Thiệu tiên sinh cùng nhau ăn cơm hộp, hai người trao đổi những món ăn mà mình thích. Ngày đầu hạ, bộ phận tin tức của Điện Ảnh Hà Trì ra thông cáo mới, trọng điểm là kế hoạch tìm đạo diễn mới được kéo dài tận mấy năm, nhằm mục đích khai quật các đạo diễn triển vọng có tiềm lực, cung cấp nền tảng phát triển và đầu tư cho người mới. Tác phẩm công bố đầu tiên chính là <Xuyên> của Giang Phong, không tiết lộ nhiều không tin, chỉ đại khái nhắc đến chủ đề của bộ phim.
Anh gắp thịt kho tàu cho cô, nói với cô, “Việc chọn vai không cần vội, cứ từ từ mà làm.”
Cô gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”
Thiệu tiên sinh cho cô đủ tự do và không gian, việc cô nên báo đáp không phải là keo kiệt giúp anh tiết kiệm, cũng không phải là vội vàng làm cho xong chuyện, mà là dùng hết tâm huyết, giao ra một tác phẩm có thể giúp Thiệu Thị như hổ mọc thêm cánh.
Thời điểm hoa sen nở rộ, <Xuyên> cũng chính thức khai máy.
Hôm tiến hành nghi lễ khai máy, Thiệu tiên sinh hỏi thêm một lần, có cần mời vài người đến giúp em không?
Giang Phong lắc đầu. Thiệu tiên sinh vô cùng điềm tĩnh, “Anh không lo lắng chút nào, tám phần chắc là lỗ vốn.”
Nói cho cùng anh có chút lo lắng cho cô, cô từ chối ý tốt của anh, không phải vì ra vẻ, mà vì cô có tự tin, cũng có bản lĩnh của riêng mình.[1] Hí tinh: Một từ dùng để chỉ những người yêu thích diễn xuất, tùy từng hoàn cảnh và thời điểm mà bắt chước theo các kịch bản thường xuất hiện trong phim.
Bây giờ Thiệu tiên sinh không biết cũng không sao, đợi thành phẩm ra rồi, anh tất nhiên sẽ biết thôi.