Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 28: “Nhưng Vương gia không giống kiểu người đi không nổi.”




Vốn chỉ muốn trêu một câu, không ngờ Liễu Huyền An thật sự bị hắn đánh thức.



Thời khắc mở mắt ra, đỉnh giường khắc hoa và người ngồi bên giường chồng chập lên nhau thành những ảo ảnh sặc sỡ, qua một lúc lâu mới phân tách rõ ràng. Khóe môi Lương Thú kéo cao, gập ngón tay gõ gõ lên trán y như muốn gọi người đang mơ màng giữa cõi thần tiên quay trở về. Liễu Huyền An không phản ứng, mày hơn nhíu, tuy đang đối diện Lương Thú nhưng mắt lại không nhìn hắn, trước sau vẫn mờ mịt không tiêu cự.



Qua nửa ngày vẫn không tỉnh táo nổi, y bèn nhắm mắt lại, xem chừng là muốn tiếp tục ngủ.



Kiêu Vương điện hạ địa vị cao quý trẻ tuổi lỗi lạc, đi đến bất kỳ đâu trong lãnh thổ Đại Diễm tuy không đến mức vạn người truy phủng, xe ngựa rình rang, nhưng lễ nghĩa thì không ai được thiếu. Thái độ không coi ai ra gì như Liễu nhị công tử, nếu đặt trên người khác tám phần đã bị đánh —— có điều y đúng là bị đánh, bị Lương Thú dùng sức gõ một cái thật mạnh, hung tợn nói: “Không cho ngủ!”



Liễu Huyền An đành phải miễn cưỡng tỉnh, đầu óc vẫn loạn đến kêu ong ong. Lương Thú xách y ngồi thẳng dậy: “Sống bốn vạn tám ngàn năm rồi mà vẫn bị hai tên man di dọa thành như vậy à?”



“……”



Môi Liễu Huyền An hơi động đậy như muốn giải thích, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng lại muốn nằm vật xuống giường.



Lương Thú kéo tóc y.



Liễu Huyền An bị kéo đau, phải ngồi trở lại.



Lương Thú không chịu buông tay, hắn cuốn tóc y giữa ngón tay, dùng ngọn tóc chọc chọc lên mặt y rồi thu lại trêu đùa, ngữ khí cũng dần chậm rãi: “Nói cho ta nghe, hai tên kia làm gì ngươi?”



Liễu Huyền An suy nghĩ một lát, gian nan gom góp ký ức giữa cơn đau buốt cả tủy não, sau đó lắc đầu: “Không có, ta quên rồi.”



Lương Thú tiếp tục hỏi: “Thế vì sao lại khóc?”



Liễu Huyền An dựa vào đầu giường, kéo chăn lại: “Đột nhiên ngộ ra rất nhiều chuyện.”



“Ở trong hang động?” Lương Thú không nhịn được bật cười, “Vì sao lại là nơi đó.”



“Không biết.” Đôi mày Liễu Huyền An vẫn không giãn ra, “Bọn họ muốn giết ta.”



Ý cười trên mặt Lương Thú cứng lại trong chớp mắt rồi khôi phục như cũ, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”



Sau đó, những chuyện tiếp theo không dễ để miêu tả, Liễu Huyền An chậm rãi nói: “Thế giới dường như chết đi trước mắt ta rồi nháy mắt hồi sinh trở lại, giống nơi cũ mà không phải nơi cũ, cứ như là…” Y dùng hết khả năng trình bày cho đối phương nghe hiểu, lại bị cơn đau đầu quấy nhiễu nên chỉ có thể nói giản lược, “Cứ như là có một thế giới đẹp hơn lớn hơn, cất giấu hết thảy vạn vật trong đó. Ban đầu ta không thấy rõ, bây giờ đã thấy rồi, lại không thoát ra nổi.”



“Cho nên ngươi mới khóc?”



Liễu Huyền An vùi đầu vào đầu gối, đầu vẫn đau hoài không dứt tựa như giây lát nữa thôi thế giới sẽ không khống chế được mà không ngừng phình to lên rồi tuôn trào ra ngoài, tay y cũng vô thức nắm chặt chăn nệm, khớp xương tinh tế gần như bị nắm đến sắp gãy.



Lương Thú đột nhiên lên tiếng: “Vì sao ngươi không hỏi ta, có bắt được hai người kia không?”



Liễu Huyền An rầu rĩ hỏi: “Bắt được không?”



“Ngẩng đầu.”



Liễu Huyền An: “……”



Y cực kỳ không tình nguyện nặng nề nâng đầu lên, hốc mắt lại đỏ một vòng.



Lương Thú phát hiện đôi khi người có đầu óc quá thông minh không hẳn là chuyện tốt, bởi vì bọn họ sẽ luôn tra tấn chính mình. Rất nhiều kẻ phàm tục chỉ sống trong một thế giới thôi cũng chưa sống được ra hồn, vì những chuyện nhỏ nhặt trước mắt như cơm ngày ba bữa hay tụ tán ly hợp mà sứt đầu mẻ trán, đương nhiên không có hơi sức đâu quan tâm đến thứ gọi là “ba ngàn đại đạo”. Bọn họ nhìn hoa chỉ là hoa, cùng lắm thêm một câu cảm thán hoa đẹp, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ vì sao đóa hoa này nở, rồi vì sao nó lại tàn.





Hắn đáp: “Không bắt được, có điều ta trông thấy hình xăm, thiếu niên áo lam kia cũng là người của Bạch Phúc giáo, tương lai có lẽ phải đi một chuyến về nam.”



Liễu Huyền An “ừ” một tiếng, thái độ qua loa có thể thấy bằng mắt thường.



Lương Thú cảm thấy nếu cứ để mặc y tiếp tục “ngộ” cũng được, nhưng tám phần sẽ trở thành kẻ nửa điên nửa dại. Lúc này hắn mới nhận ra vì sao các hiền giả hay xõa tóc chân trần, đi đứng tùy tâm, tự bi tự khóc rồi bị thế nhân chê cười là kẻ điên, đại để cũng vì thân tâm họ đã sớm đi vào thế giới khác, xem vạn vật hồng trần như con sâu cái kiến, đương nhiên không cần để ý tới nữa.



Vì thế hắn xốc chăn lên xách người xuống giường: “Đi thôi.”



Liễu Huyền An để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, lạnh đến tỉnh táo cả người: “Đi đâu?”



“Đi một chút.”



“……”



Đi một chút?




Liễu Huyền An bị hắn tùy tiện tròng cho một chiếc áo choàng, giày cũng chưa xỏ xong đã lảo đảo ra cửa. Nơi này là một thôn nhỏ dưới chân núi, nửa đêm yên tĩnh đến chó cũng không sủa một tiếng, ánh trăng sáng như ngọn đèn lớn chiếu xuống tán cây thành những cái bóng vặn vẹo, trông càng thêm quỷ dị.



Chân cẳng Liễu Huyền An vô lực, xoay người muốn quay về ngủ tiếp.



“Buồn cười.” Kiêu Vương điện hạ vốn muốn lấy quyền thế áp người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc này đối phương không biết đã bị thổi bay vào thế giới nào, dùng sức lực cưỡng chế vẫn mau chóng hữu dụng hơn. Vì thế hắn dùng bàn tay như cái vòng sắt khóa chặt cổ tay y, túm người ta một đường từ chân núi lên lưng chừng núi.



Liễu Huyền An chưa ăn uống gì, còn ngủ rất lâu, lại còn đau đầu, kinh qua một phen lăn lộn càng thêm đứng không vững, y ngồi xuống ôm chặt một thân cây, kiên quyết không chịu động đậy.



Lương Thú ngồi xổm trước mặt y: “Mệt rồi à?”



Liễu Huyền An rì rầm: “Đói bụng.”



Lương Thú móc từ trong ngực áo ra một bao giấy dầu: “Thế giới mới kia của ngươi không có cơm ăn sao?”



Hương thơm ngọt ngào mang theo mùi hoa quế xộc ra, Liễu Huyền An duỗi tay muốn lấy, Lương Thú lại giấu bao giấy đi: “Thế giới trước mắt và thế giới trong đầu ngươi, bây giờ chọn cái nào?”



Liễu Huyền An hít hà: “Trước mắt cái đã.”



Lương Thú đưa bao giấy dầu cho y: “Xem ra chưa tới mức không kéo được trở về.”



Liễu Huyền An không muốn biện giải, chỉ ôm túi bánh đường nhấm nháp từng miếng. Lương Thú ngồi bên cạnh nảy nảy một cục đá trong tay, chơi một lúc lại ném xuống chân: “Thôi vậy.”



Liễu Huyền An quay đầu tò mò nhìn hắn.



Lương Thú nói: “Vốn định đưa ngươi đi xem cái này, nhưng tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi cái gì cũng thấy qua rồi, cho nên thôi vậy.”



Liễu Huyền An nuốt hết bánh trong miệng xuống: “Cũng có thể xem thử một chút.”



“Xem rồi có ở lại đây nữa không?”



“… Nhưng ta không thể khống chế chuyện này được.”




Lương Thú gật đầu, không miễn cưỡng y nữa. Hắn nhặt dưới đất một mảnh đá dẹp, nheo mắt ngắm một chút rồi ném lên vũng nước ở phía xa. Bọt nước bắn tung lên dưới ánh trăng cũng mang sắc trắng bạc đẹp đẽ, dọc theo đường viên đá lướt qua, đom đóm hai bên bụi cỏ bị kinh động bay lên như những đốm lửa, chạy dài thành một ảo ảnh hư vô.



Liễu Huyền An ngắm đến xuất thần, lúc này bụng đã được lấp, lại có gió mát thổi qua, đúng là thoải mái hơn nằm trên giường nhiều.



“Nghỉ ngơi đủ chưa?” Lương Thú lại đánh thêm một chuỗi vòng nước, “Đủ rồi thì đi tiếp lên núi.”



“Còn phải đi nữa á?” Toàn thân Liễu Huyền An tràn ngập cự tuyệt, “Không đi.”



Lương Thú xách cổ áo y lên, quả thực không tốn bao nhiêu sức đã kéo được người lên đường.



Liễu Huyền An kêu khổ: “Không đi nổi.”



Lương Thú không dao động: “Mấy thứ trong đầu ngươi chẳng phải không dừng được à?”



Liễu Huyền An túm lấy một cây mây: “Đó là vì Thiên đạo không cho ta dừng.”



“Thế thì khéo quá.” Lương Thú nói, “Bây giờ bổn vương cũng không cho ngươi dừng lại.”



Không thể ăn nói vô lý như vậy được!



Liễu Huyền An còn muốn giải thích Thiên đạo và nhân đạo hoàn toàn không giống nhau, nhưng đã bận thở hồng hộc đến không còn thừa sức lực mà suy nghĩ. Lương Thú thân cao chân dài, một bước dài bằng hai bước chân yếu đuối của Liễu nhị công tử. Quẹo được hai cái eo núi đã lấy của y nửa cái mạng, vì thế y tiếp tục ôm cây ăn vạ, vừa đi vừa dừng, cuối cùng đến khi trời tảng sáng mới lên được đỉnh núi cao nhất.



Liễu Huyền An nằm dài xuống đất dùng ống tay áo to rộng che khuất mặt, giận dỗi không chịu động đậy.



Lương Thú cũng không bắt y cử động, chỉ ngồi một bên thưởng thức vị công tử hiếm khi bước ra khỏi đại đạo, chất chứa đầy cảm xúc phàm nhân.



Qua một lúc, một tia sáng đột nhiên xuyên thấu qua vải áo hơi mỏng chiếu thẳng vào mặt Liễu Huyền An khiến y hơi chói mắt. Phản ứng đầu tiên nghĩ đến là Lương Thú lại giở trò, nhưng ánh sáng càng lúc càng mạnh đến mức quay đầu cũng không tránh nổi, y đành thả ống tay áo xuống, ngồi dậy buồn bực lên án: “Ngươi ——”



Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì trước mắt y là vầng mặt trời thật lớn đang từ từ dâng lên, ánh sáng chói lòa, dãy núi như bén lửa, biển mây bọc trong ngàn cân gấm vóc cuồn cuộn chiếu thẳng vào đáy mắt.



Cả đời này Liễu Huyền An chưa bao giờ cách mặt trời gần như thế, gần đến mức chỉ cần giơ tay ra là chạm đến, vì thế y thật sự vươn tay, nắm được một luồng ánh sáng nóng cháy tràn đầy.




“Tuy nhân gian nhiều phiền não, nhưng cũng có nhiều thứ đáng để ngắm nhìn.” Lương Thú đứng sóng vai y, “Không cần thời thời khắc khắc trốn trong ba ngàn thế giới kia của ngươi, nếu muốn nghĩ đến cái gì vui vẻ, thế giới trước mắt này cũng có đủ.”



Liễu Huyền An làm theo lời hắn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để không khí buổi sớm xua tan hỗn độn trong đầu. Niềm vui cũng có quan hệ với thế giới này, nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhớ ra một chuyện, y lên tiếng: “Lần trước ta có mua hai vò rượu rất ngon!”



Lương Thú nhìn y: “Vì sao phải mua rượu?”



Liễu Huyền An trả lời: “Chờ cộng ẩm với Vương gia. Ngoài rượu ra ta còn tìm được vài quán cơm không tồi. Thành Bạch Hạc tuy nhỏ, nhưng nếu chú tâm cũng có thể đi dạo được năm ba hôm.”



“Được.” Lương Thú cười nói, “Có rượu có đồ ăn, có vẻ là một chuyến du ngoạn rất khá.”



Liễu Huyền An cũng hào hứng hẳn lên, bởi vì đến tận bây giờ y mới ý thức được chuyện quan trọng: Đúng vậy, kế hoạch của ta là muốn mời Kiêu Vương điện hạ đi uống rượu, mà lúc này Kiêu Vương điện hạ đã ở ngay trước mắt, hắn thật sự tới rồi!



“Bao giờ thì chúng ta xuất phát?”



“Bây giờ đi luôn.”




Thế là lại xuất hiện vấn đề mới, muốn xuất phát đi thành Bạch Hạc thì trước hết phải xuống núi.



Liễu Huyền An than thở: “Ta đi không nổi!”



Lương Thú nói: “Ta cũng đi không nổi.”



“……”



Liễu Huyền An uyển chuyển biểu đạt: “Nhưng thoạt nhìn Vương gia không giống kiểu người đi không nổi.”



Lương Thú thong thả tính nợ cũ: “Hôm qua ta đi tìm ngươi nên lang thang trong núi suốt một ngày, lại so mấy trăm chiêu với người ta suýt nữa thì bị thương, đến tối cũng không rảnh nghỉ ngơi, cùng ngươi leo lên tận đỉnh núi. Đi đường cả đêm không nói, ngươi còn ăn hết cơm tối của ta.”



Liễu Huyền An: “…Ta cho rằng ngươi chuẩn bị riêng cho ta.”



“Không có, không phải.” Lương Thú lắc đầu, “Ta chưa ăn gì, nghĩ mang theo để tùy tiện lót bụng dọc đường đấy.”



Liễu Huyền An đành phải thoái nhượng: “Thế thì ta có thể tự mình đi thêm một đoạn.”



Lương Thú giả vờ yếu ớt dựa vào một gốc cây: “Nhưng ta thật sự đi không được, ngươi phải cõng ta một lát.”



Liễu Huyền An giả điếc vội vàng rảo bước cực kỳ nhanh, dáng vẻ hốt hốt hoảng hoảng.



Lương Thú cười thêm nửa ngày mới nhấc chân đuổi theo.



Hai người trở về thôn nhỏ đã là giữa trưa, có điều bọn họ vẫn chưa thể đi thành Bạch Hạc ngay, bởi vì Liễu Huyền An vừa bước vào cửa đã nằm vật lên giường, mặc cho A Ninh cầm khăn lạnh uy hiếp cũng sống chết không chịu ngồi dậy, chớp mắt đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.



“Vương gia.” A Ninh có chút lo lắng, “Công tử nhà ta cứ ngủ mãi như vậy…”



“Không sao đâu.” Lương Thú nói, “Y cần nghỉ ngơi thật.”



A Ninh và đệ tử bên cạnh đều cảm thấy lời này quá kỳ quặc, nhị công tử nghỉ ngơi còn ít sao. Cuộc đời y phải đến phân nửa thời gian đều ở trạng thái nằm yên, hơn nữa hôm qua đã ngủ tròn một ngày rồi.



“Hôm nay không giống, y vừa đi ra ngoài về.” Lương Thú nói, “Đừng làm ồn.”



A Ninh đành buông màn xuống chắn ánh sáng lại. Bóng tối khiến Liễu Huyền An ngủ càng thêm sâu, mà trong không khí dường như vương chút mùi đàn hương thoang thoảng, cũng làm y thấy an toàn thêm vài phần.



Lúc này đúng là không giống khi xưa, không có Thiên đạo, không có khẳng định hay phủ định, cũng không có những thế giới không ngừng lụi tắt rồi hồi sinh, chỉ có một tầng bông vải tối tăm ngọt ngào như được phơi dưới ánh nắng, bọc quanh người thoải mái đến mềm cả xương.



Lương Thú cũng rời khỏi phòng.



“Vương gia.” Trình Tố Nguyệt đang đứng canh ngoài sân, “Chúng ta ở đây chờ quan phủ soát núi hay là nhanh chóng xuất phát đi Vương thành trước?”



“Không.” Lương Thú ra lệnh, “Đi thành Bạch Hạc.”



Suýt nữa em An đắc đạo phi thăng rồi, nhưng kiếp này bị ma vương bắt về làm vương phi nên thôi em chịu khó chờ kiếp sau vậy…