Đôi môi Âu Thành Đông cứng lại , nhất thời chẳng nói được , cổ họng anh như có thứ gì đó bị đè nén lại không cho anh phát ra tiếng.
Không phải như lời cô nói , khi ăn dĩa mì này , trong tâm trí anh không hề xuất hiện hình bóng của Lộ Trân Trân , bản thân anh cũng quên mất rằng đây là món ăn yêu thích của cô ấy . Cho đến khi Tư Sở ngồi trước mặt anh cứng cáp nói ra điều đó , Âu Thành Đông mới nhận thức được cô đang nghĩ gì.
Nếu là ba năm trước , mỗi lần đi ăn với Tư Sở , anh sẽ đều gọi món này để ăn . Nhưng từ khi ly hôn với cô , một lần ăn anh đến cũng không có , đây là lần ăn đầu tiên sau khi ba năm ly hôn.
Và đây cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc ăn món cô làm..
- Không phải như em nghĩ , là tôi nghiêm túc ăn đồ em làm . Không suy nghĩ đến ai cả!
Cuối cùng sau một hồi trầm lặng nhìn cô , anh cũng thốt ra được câu này.
Tư Sở liền bật cười thành tiếng , nụ cười chua chát hòa lẫn với nước mắt trên khuôn mặt . Chiếc đầu nhỏ gật gật , như đang cố thỏa thuận với bản thân rằng phải tin lời anh nói.
Cuối người cầm đũa gắp từng đợt mì đưa lên miệng . Cảm giác thật đắng , nhưng cô vẫn phải cố nuốt.
Cả không gian rơi vào im lặng , chỉ nghe mỗi tiếng sụt sịt của cô , cùng với tiếng mưa đập vào cửa kính.
Âu Thành Đông buông đũa nhìn cô , buổi ăn đang vui vẻ đột nhiên lại bị gián đoạn bởi tên của người đó . Anh vốn không rõ cảm giác mình dành cho Lộ Trân Trân rốt cuộc là thế nào? Và cũng chẳng biết được cảm xúc hiện tại đối với Tư Sở ra sao?
Nhưng hiện tại , Tư Sở khóc đột nhiên khiến anh đau lòng , sự hiểu lầm của cô dành cho anh quá lớn , chắc chắn về sau sẽ còn nhiều hiểu lầm khác . Vì khi trong cuộc sống hôn nhân ba năm với cô , anh đã có rất nhiều thói quen của Lộ Trân Trân nhằm chọc tức cô . Nhưng khi ly hôn anh đã bỏ hoàn toàn.
Bây giờ quay lại cuộc sống hôn nhân với cô lần nữa , Âu Thành Đông cũng chẳng còn biểu thị những hành động đó , anh đơn thuần chỉ là ăn một dĩa mì xào , cũng bị cô suy nghĩ thành là anh đang ăn món ăn yêu thích của Lộ Trân Trân.
Âu Thành Đông mãi mê ngồi suy nghĩ , thì cô gái trước mặt đã ăn xong dĩa mì . Tư Sở đứng dậy , gom dĩa của anh và mình đem dẹp vào bồn.
Thân hình to lớn của anh áp sát vào lưng cô , Âu Thành Đông vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn . Chung quy lại anh vẫn nên xin lỗi người con gái này
- Xin lỗi , tôi không biết em lại suy nghĩ sâu xa như thế! Tôi thật sự không nghĩ đến Lộ Trân Trân.
Tư Sở đột nhiên dừng lại hành động của mình , cô nói
- Bây giờ giải thích , có quá muộn không? Tôi cũng không còn muốn nghe nữa..
Cô gạt tay anh ra bỏ đi về phòng , Âu Thành Đông cảm thấy như lồng ngực bị ai đó dùng sức bóp chặt lại . Đau nhói vô cùng.
Trái tim vốn đã chai sạn của cô đột nhiên đau đến âm ỉ , như muốn rỉ máu từng vết nứt trước đó . Tư Sở cố gắng kiềm chế bản thân , kiềm chế nước mắt của mình . Bây giờ dù cho có khóc cũng vô dụng , cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế hiện tại . Bản thân cô còn chẳng biết hiện tại có nên cho anh một cơ hội để chứng minh rằng anh yêu mình hay không . Nhưng Tư Sở lại không dám chắc rằng Âu Thành Đông sẽ có tình cảm với mình , càng sợ bản thân sẽ tổn thương lần nữa.
Tám năm cô ròng rã chạy theo tình cảm này , thứ nhận lại được cũng chỉ là những cái nhìn căm ghét , những sự tức giận , những lần hành hạ vô số kể . Khó lắm mới có thể thoát ra được , nhưng sự day dứt cứ đó mà đi theo mãi . Ba năm ly hôn , tình cảm đó cô cũng chỉ đặt vào mỗi người đàn ông ấy . Cớ sao? Âu Thành Đông hết lần này đến lần khác xem nhẹ nó?
...
- Cô Lộ , đây là những gì tôi chụp được!
Tên thám tử tư đưa sấp ảnh đến người con gái có tên Lộ Tĩnh Vy , nhưng thật sự đó không phải Lộ Tĩnh Vy..
Lộ Tĩnh Vy đã chết rồi , chết từ mười hai năm trước trong một vụ tai nản thảm khốc trên đường quốc lộ!
Người con gái mặc chiếc váy dây màu đen , nhận lấy xấp ảnh , nhìn sơ qua một lượt liền bật người dậy đàng hoàng nghiêm chỉnh.
- Anh ấy dầm mưa xếp hàng mua bánh đậu đỏ cho cô ta sao?
- Vâng , đó là những gì tôi chụp được!
Lộ Tĩnh Vy siết chặt xấp ảnh trong tay , ánh mắt trở nên tức giận
- Ha , thật nực cười mà!
Người phụ nữ trung niên bưng một dĩa trái cây đặt xuống bàn , ôn nhu nói.
- Trân Trân , mau ăn trái cây đi con.
- Mẹ , con muốn về Lục Nam!!
- Lộ Trân Trân , con bị điên sao?
Lộ Phu Nhân nắm lấy bả vai cô con gái nói lớn , thân phận của cô bị che giấu bao nhiêu năm như vậy . Chẳng lẽ cô lại muốn phá hủy sao?
Phải , Lộ Trân Trân chưa từng chết , Lộ Tĩnh Vy là em gái song sinh của cô , nhưng đã bị Lộ Gia che lấp hoàn toàn vì cô em gái này chẳng có một chút tài năng thiên phú nào . Một chút cũng không thể so với Lộ Trân Trân.
Năm đó , là đi tiệc của người họ hàng , nên Lộ Gia phải mang theo cả Lộ Tĩnh Vy . Người chiều hôm đó lên xe trở về là cô ấy , Lộ Tĩnh Vy từ nhỏ vốn không được yêu thương nên đã thu mình , ít tiếp xúc với những người xung quanh mình.
Trước khi về , Lộ Trân Trân còn dặn dò rất kĩ.
- Dù có xảy ra việc gì , ai hỏi đến tên em cũng phải nói em tên Lộ Trân Trân , không được nói mình là Lộ Tĩnh Vy , nghe rõ không?
Chỉ vì câu nói đó mà khi chiếc xe gặp tai nạn , Tư Nhiên xuất hiện ở hiện trường hỏi cô ấy tên gì , thì Lộ Tĩnh Vy không ngần ngại nói mình chính là Lộ Trân Trân.
Bởi vậy cho nên , Lộ Trân Trân thật sự phải sống trong cái tên Lộ Tĩnh Vy , phải che giấu thân mình không được xuất hiện trước mọi người trong mười hai năm nay . Cho đến tận bây giờ , khi biết được tin Âu Thành Đông toàn tâm toàn ý sống cuộc sống hôn nhân mới cùng Tư Sở , liền muốn quay trở về ra mặt.
- Con điên rồi , con không muốn sống trong thân phận của Tĩnh Vy nữa!!!
(...)
Tư Nhiên tỉnh lại , liền phát hiện bản thân đang được truyền nước biển . Còn có cả Cẩn Vương gương mặt hầm hầm đang ngồi ở bộ ghế lông.
- Tỉnh rồi sao?
Tư Nhiên không trả lời , nói trắng ra là cô không muốn nói chuyện với tên này.
Cẩn Vương đứng dậy , xông lên giường túm cô ngồi dậy.
- Cô không biết trả lời sao?
- Mắt anh mù sao mà không thấy? Còn muốn tôi trả lời?
Tư Nhiên châm chọc , cô dù có sắp chết cũng phải ngỗ nghịch với Cẩn Vương.
- Bệnh mà vẫn còn cứng miệng , phải khâu miệng cô lại thì cô mới câm được đúng không?
Cẩn Vương cay cú nhìn cô , anh hoàn toàn bị câu nói của Tư Nhiên chọc tức.
Lúc sáng nếu anh không trở về thì chắc là Tư Nhiên đã chết trên giường vì bị cơn sốt kéo đến hành hạ.
Anh liên tục gọi nhưng cô chẳng đáp , cả người nóng ran như mới từ trong lò nướng lấy ra . Giây phút đó cả người anh đột nhiên hoảng sợ đi theo lo lắng , vì Tư Nhiên ở trong vòng tay anh lại chẳng có chút động tĩnh gì.
Rất may vì bác sĩ đến rất nhanh mặc dù trời mưa lớn , Tư Nhiên bất tỉnh vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tỉnh.
Cẩn Vương phóng ánh mắt đáng sợ nhìn cô gái yếu ớt trước mặt , người phụ nữ này hễ nói chuyện với anh là y như rằng cả hai đều xảy ra xung đột hoặc cải lộn . Nhưng nếu cô im lặng mà ngủ thì lại khiến anh rất nhẹ lòng.
- Ăn rồi uống thuốc vào , tôi không rảnh để quản cô!
Cẩn Vương nói xong liền buông tay cô ra , bóng dáng cao lớn rời khỏi phòng.
Tư Nhiên ngồi đó , nhìn cháo và thuốc đã để sẵn . Thì ra , người đàn ông này vẫn còn chút lương tâm..! Hành hạ cô đến phát sốt rồi gọi bác sĩ đến chữa bệnh , bây giờ uống thuốc cho khỏe để cô có sức tiếp tục sự chịu đựng.
Quả là thâm sâu khó lường!