Gió Đông Không Lạnh Bằng Anh

Chương 14: Rốt Cuộc Là Mối Quan Hệ Gì?




Tư Sở nhìn thấy Âu Thành Đông đẩy mình ra khỏi một căn nhà hoang , thân thể cô vừa va chạm với mặt đất . Căn nhà đó cũng nổ tung lên , Âu Thành Đông cũng theo đó mà chìm trong biển lửa.

Cô gào thét thật lớn , Tư Sở không muốn nhìn thấy anh chết , không muốn thật sự không muốn . Mọi người đều ngăn cản không cho cô đi vào nguy hiểm , đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại.

Tư Sở nhìn thấy bóng lưng của Âu Thành Đông , cô chạy theo anh , chạy mãi nhưng vẫn không cách nào nắm được đôi tay ấy . Một cái nắm tay cũng khó đến vậy sao?

- Thành Đông... Âu Thành Đông , đừng.. Anh đừng đi , không!!

Tư Sở bật người ngồi dậy , trên trán nhễ nhại mồ hôi , đôi môi cô vẫn còn mấp máy đến run rẩy . Âu Thành Đông cũng theo đó bị đánh thức.

Anh ngồi dậy ôm lấy bả vai đang run lên của cô , nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu . Âu Thành Đông liền ngẩn người.

- Em sao vậy?

Tư Sở nhìn anh , bấu víu vào cánh tay anh chặt chẽ.

- Tôi.. tôi mơ thấy anh vì cứu tôi mà chết... Âu Thành Đông tôi không muốn như vậy huhu

Anh vuốt lưng cô trấn an , rốt cuộc cô mơ thấy anh chết như thế nào mà đến khi tỉnh dậy lại sợ đến bật khóc thế này?

- Không sao , chỉ là mơ thôi . Không khóc , tôi vẫn ở đây

Âu Thành Đông đột nhiên muốn bật cười , chẳng phải lúc nãy vẫn còn quấn lấy nhau trên giường sao? Vậy mà đến giữa đêm cô đột nhiên bừng tỉnh nói rằng mình mơ thấy anh chết.

Tư Sở được anh đỡ nằm xuống giường , thân thể đang khẽ run được anh ôm vào lòng vỗ về . Âu Thành Đông cảm thấy loại cảm giác này rất dễ chịu , không khó khăn chút nào.

Ấy vậy , nếu chuyện này là của ba năm trước chắc bây giờ bọn họ đã có thể hạnh phúc , còn có một bảo bối đáng yêu . Nhưng rất tiếc , chính anh là người đã hủy hoại cuộc hôn nhân này , cũng chính tay anh dập nát thứ hạnh phúc mà Tư Sở thay trời ban đến cho anh.

Không quá lâu , Tư Sở cũng chìm vào giấc ngủ lần nữa , Âu Thành Đông cũng mệt mỏi liền giữ yên tư thế ôm cô mà ngủ.

...

Cách trung tâm thành phố 20 cây số , là một căn biệt thự xa hoa , vẫn còn sáng đèn . Bên trong là những tiếng cải vã ầm ĩ.



- Tư Nhiên rốt cuộc cô muốn cái quái quỷ gì?

Cẩn Vương cáu gắt nhìn người đàn bà cứng đầu đang làm trận làm thượng trước mặt.

- Tôi muốn gặp Tư Sở , tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu vậy hả!

Tư Nhiên dứt câu , lại cầm một lọ hoa ném đến chân của Cẩn Vương , chiếc bình vỡ tan tành . Nãy giờ cô đã đập hơn mười cái rồi mà vẫn không hề hấn gì đến anh ta , bộ muốn cô đốt cái nhà này luôn sao?

- Tôi nói lại lần nữa , cô ngoan ngoãn đi lên phòng , đừng khiến tôi mất kiên nhẫn!

Cẩn Vương hạ giọng , nguy hiểm đến đáng sợ

- Không thì sao? Anh mà không cho tôi gặp em gái , kể cả căn nhà này tôi cũng đốt.

Trước mặt anh ta hiện tại là một Tư Nhiên đang làm càng , đúng là không biết điều.

Cẩn Vương đưa tay ra phía sau thắt lưng , rút ra một khẩu súng ngắn ( Glock-17 ) , anh ta lên đạn liền giơ cao nhắm thẳng vào đầu của Tư Nhiên.

Cô thất kinh hồn vía , khuôn mặt thoáng qua sự sợ hãi , rồi cũng lấy lại điềm tĩnh nhìn nòng súng.

- Tư Nhiên , tốc độ bắn của khẩu súng này khá nhanh , tôi chỉ e rằng cô chưa đập được thứ mình cần đập kế tiếp . Thì viên đạn của tôi đã ghim vào cánh tay của cô.

Cẩn Vương chậm rãi nói , chất giọng âm trầm , không một tia ấm áp hiện lên.

- Anh đang hù dọa tôi sao? Có giỏi thì bắn đi.

Tư Nhiên vừa thách thức , tiếng súng cũng vang lên

Đoàng

Cô giật nảy mình , viên đạn được xả xuống ngay chân cô chỉ cách 1 xăng-ti-mét.

- Đừng thách nhau , tôi không chắc là có thể giữ được bình tĩnh lần nữa? Mau cút lên phòng , ngày mai Thành Đông sẽ đến.



Cẩn Vương cất khẩu súng , liền quay người bỏ đi . Đối đầu với loại phụ nữ cứng đầu này , cần phải ra tay trừng trị thật mạnh thì mới có thể thắng.

Tư Nhiên hét đến khàn cổ họng , người làm trong nhà không dám rớ đến cô . Lỡ đâu người phụ nữ điên này giết luôn họ thì sao? Kể cả Cẩn Vương cô còn dám chống thì thử hỏi còn cái gì để cô sợ nữa không?

Cô tức giận đùng đùng bỏ đi lên phòng , bây giờ có trốn thoát thì có lên trời mới thoát được.

Giữa đêm một giấc ngủ ngon cũng không có là sao? Tư Nhiên ngồi bên giường , ánh mắt đang cương quyết đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi.

Hôm đó Âu Thành Đông hỏi cô có liên quan đến vụ tai nạn của Lộ Trân Trân hay không , Tư Nhiên tâm trí hoảng loạn nhớ về đêm đó.

11 năm trước

Ngày hôm đó Lộ Trân Trân xin nghỉ học đi về nhà họ hàng xa cùng gia đình . Vì ngày hôm sau cô ấy có buổi ôn thi , nên đã về một mình ngay chiều hôm đó . Lộ Trân Trân được tài xế của nhà đưa về.

Trên đường về không may gặp tai nạn thảm khốc , nhưng vốn không ai biết nguyên do là gì . Chỉ có một mình cô gái xuất hiện ở hiện trường biết được , người đó không ai khác là Tư Nhiên.

Lúc đó vì chạy quá tốc độ nên tông phải xe của Lộ Trân Trân đến lật cả xe , Tư Nhiên xuống xe kiểm tra , phát hiện có hai người mắc kẹt , cô gái trong chiếc xe bị lật thoi thóp kêu cứu..

- Cứu.. cứu tôi với , gọi...Làm ơn gọi gia đình tôi.. Lộ Trân Trân , tên.. tôi là Lộ Trân Trân

- Cứu.. tôi

Lộ Trân Trân yếu ớt nói xong cũng mất dần ý thức nhắm nghiền đôi mắt.

Tư Nhiên hoảng sợ , nhìn xung quanh đoạn đường quốc lộ vắng vẻ không có một bóng xe nào . Cô lên xe rồ ga bỏ chạy khỏi hiện trường , xem như đó là một sơ xuất của cô.

- Không... Không , mình không giết cô ta

Tư Nhiên thất thần ngồi trên giường hét lên , chuyện năm đó đứa em gái như Tư Sở còn không hề biết . Thì tại sao Âu Thành Đông lại biết?

- Âu Thành Đông , rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô gái Lộ Trân Trân đó là gì?

Tư Nhiên tự đọc thoại vớ bản thân , điều đó thật sự khiến cô rất thắc mắc..?