Gió, Biển Và Em

Chương 26: Cho mèo ăn




- Không có gì. Em ngủ tiếp đi, đi vệ sinh xong chắc cũng hết khó chịu rồi ha?

- Dạ…

Câu trả lời của Hạ Liên ngắt quãng, không rõ ràng, mang chút nỗi buồn man mác và tí ti vẻ tiếc nuối.

Cô ngủ rồi thì anh sẽ lại rời đi sao?

Nhưng cô đã giấu nhẹm đi sự nuối tiếc ấy. Hạ Liên gật gật rồi từ từ nằm xuống giường. Chính Ly một tay đỡ đầu cô, sợ cô bị cộc đầu vào đầu giường, một tay chiếc gối kê dưới đầu cho cô. Rồi anh đắp chăn ngang ngực Hạ Liên, vỗ người cho cô mau đi vào giấc ngủ.

Những cái vỗ về của anh như mang theo năng lực thần kì, Hạ Liên ngáp một cái rõ dài rồi từ từ chìm vào giấc mộng.

Chính Ly chờ Hạ Liên ngủ say, anh hôn nhẹ lên má cô, thầm thì nho nhỏ vào bên tai:

- Bé con, ngủ ngoan nhé. Anh vẫn sẽ ở đây.

Nói xong, anh chầm chậm nhặt lại chiếc gối mà nãy cô vừa ném, ôm gối ngồi ngủ ngay bên cạnh Hạ Liên.

Hạ Liên lúc ngủ có rất nhiều thói quen xấu. Nào là đạp chăn, lăn lộn, nói mớ, nghiến răng,…cô đều có đủ hết. Đêm nay ngủ ở chỗ lạ, những bản tính ấy trỗi dậy còn mãnh liệt hơn.

Cảm thấy nóng là cô đạp chăn ra. Thấy lạnh lại mò chăn đắp vào.

Đã thế còn thêm cái tật nói mớ, nói lung tung hết cả.

- Meo, meo…con mèo béo ục ịch…ngồi bên gốc cây me…câu cá…mèo ăn cá…không chia cho Hạ Liên…

Chính Ly lờ mờ tỉnh dậy, nghe loáng thoáng cô đang nói gì đó, anh liền ghé sát tai vào nghe xem cô nói gì.

Cô nói rất nhiều, rất mông lung, nghe chẳng hiểu quái gì cả.

Chính Ly phì cười, cô nhóc này bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tật nói mớ. Đáng yêu chết mất!

Anh nói nho nhỏ vào tai cô:

- Mèo không chia cá cho Hạ Liên, thì để Chính Ly chia cho.

Rồi anh lại hôn nhẹ vào vầng trán của cô.

Nhưng bất chợt cô ngồi bật dậy, đầu cụng mạnh vào mũi anh. Chính Ly đau, theo phản xạ lùi lại. Tay anh che mũi lại, hình như đã bị chảy một ít máu.

Cô bần thần nói:

- Chết rồi…chết rồi!



Chính Ly vỗ vỗ vai cô, lo lắng hỏi:

- Sao mà chết? Em mơ thấy ác mộng hả?

Hạ Liên thở hắt không ra hơi, lọ mọ chuẩn bị đứng dậy.

- Này, từ từ đã, chân em đã khỏi đâu? Em định đi đâu?

Anh ôm ngang người cô lại, ngăn không cho cô đi.

- Em, em phải về cho Hạt Dẻ ăn, cả ngày nay nó chưa được ăn gì…Nó sẽ chết đói mất!

Nhưng vừa chạm chân xuống đất là lại động vào vết thương. Hạ Liên thì không chịu được đau, cô co rúm người lại, vội nhấc chân lên.

Rồi bỗng, cô dừng lại ngó sang anh, nhìn anh với một ánh mắt long lánh lấp lánh. Hạ Liên nắm lấy tay Chính Ly, cầu xin:

- Anh ơi, em xin lỗi nhưng mà…giờ anh có thể về nhà em cho con Hạt Dẻ ăn hộ em được không ạ?

Cô ngập ngừng một lúc, lén nhìn biểu cảm của anh, rồi nói tiếp:

- Chìa khóa nhà em để dưới chậu cây dạ lan hương trước cửa ý ạ…

Mặt Chính Ly đỏ lựng, anh gật đầu lia lịa. Nhưng trước khi về, anh ra một điều kiện:

- Anh sẽ về nhà cho mèo ăn giúp em, nhưng…

Hạ Liên nghiêng đầu về một bên, hỏi:

- Nhưng gì ạ?

- Em phải thực hiện một điều kiện của anh cơ.

Cô cầm lấy tay anh, lắc lắc.

- Anh cứ nói đi, làm được em sẽ làm hết.

Như chỉ chờ Hạ Liên nói thế, anh hôn một cái lên má của cô, thì thầm:

- Điều kiện đây nhé!

Rồi anh cười cười, vẫy tay.



- Anh đi đây.

- Anh đi cẩn thận ạ!_Hạ Liên gọi với theo.

- Ừ.

Anh đi được một lúc rồi. Hạ Liên ngồi trên giường ôm gối, úp mặt vào đó, nhớ lại cái hôn anh trao vừa nãy. Cô vô thức đưa tay sờ lên má. Rồi mặt cô đỏ, tai cũng đỏ, đỏ như trái cà chua chín mọng trên cây. Cô nghĩ bụng:

“Lại phải làm phiền anh ấy nữa rồi. Ngày mai người ta còn phải đi làm cơ mà…Huhu, xin lỗi anh rất nhiều…”

Lúc này, Chính Ly đang lái xe về nhà Hạ Liên.

Ngoài đường vắng tanh, chỉ còn lác đác vài chiếc taxi đang chở khách đi đây đi đó.

Chính Ly nhìn lên gương xe, mặt anh cũng đang rất đỏ. Khi nãy liều lĩnh quá, chẳng biết Hạ Liên có nghĩ anh là kẻ xấu không nữa.

Về đến nhà cô, Chính Ly ra khỏi xe. Anh nhìn xuống bên cạnh bậc cửa, đúng là có một chậu cây dạ lan hương nho nhỏ. Hương hoa thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng và tinh khiết.

Mùi hoa giống với mùi thơm trên người Hạ Liên, cũng nhẹ nhàng, trong trắng và đong đầy tinh khiết.

Anh nhấc chậu cây lên, có cái chìa khóa be bé dưới đáy chậu. Hạ Liên đáng yêu, đến cả cái cán chìa khóa cũng được bọc bằng silicon hình thù chú mèo ngộ nghĩnh.

Có vẻ Hạ Liên rất yêu mèo.

Cũng phải thôi, nếu không yêu thì cô đã chẳng bật dậy giữa đêm vì quên chưa cho mèo ăn rồi.

Anh cầm chìa khóa, mở cửa đi vào nhà.

Hạt Dẻ đã “mai phục” sẵn đằng sau cửa, chỉ chờ có người mở ra là xông đến. Đáng lẽ là nó định nhảy bổ vào cào cấu như mọi lần. Nhưng hôm nay thấy “zai” lạ, nó thụt lùi lại, kêu “ngoao ngoao” như muốn hỏi: “Thằng nào trông lạ hoắc đây? Hạ Liên đâu?”

Chính Ly nghe thấy tiếng con mèo, anh lần mò trong bóng tối tìm công tắc điện. Bật điện lên, đập vào mắt anh là một con mèo với dáng vẻ hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Chính Ly khựng lại nhìn con mèo, rồi lại đảo mắt ngó khắp một lượt.

Anh cởi giày, chầm chậm đi quanh ngắm nghía ngôi nhà. Anh trầm trồ:

- Chà, nhà của cô ấy đây sao? Đẹp thật.

Quả thực, nhà của Hạ Liên có cách bài trí rất tuyệt. Cô thích biển, nên làm một cái chuông gió bằng vỏ sò treo trên cửa sổ, cửa sổ nào cũng có một cái. Cô yêu mèo, trên tường, cửa tủ, sofa, chỗ nào cũng có hình bóng chú mèo. Không gấu bông thì cũng là ảnh hoặc sticker, toàn bộ đều là hình cô với Hạt Dẻ.

Chính Ly chợt đưa mắt đến chỗ con mèo lúc này đang đề cao cảnh giác “sinh vật” lạ tự dưng xuất hiện trong nhà. Nó gầm gừ, kêu những tiếng kêu “chết chóc” hòng hù dọa cho Chính Ly sợ chạy mất dép.

Nhưng Chính Ly thì đâu có biết điều đó, anh thấy một bịch hạt to tướng nằm cạnh tủ lạnh ở phòng bếp, ngay đó có một cái bát ăn dành cho mèo. Thế là anh tiến đến chỗ gói hạt, đổ ra đầy bát, rồi gọi con mèo đến ăn.