Phần 6
“Chị tỉnh táo chút đi được không hả!” Mina khoa trương kêu lên, “Chị sẽ không phải thích anh ấy thật đấy chứ?”
Trương Dương cũng không quan tâm đến xấu hổ: “Chị chỉ muốn gặp lại anh ấy một lần thôi, chị, chị đã hứa với anh ấy là sẽ đi tìm anh ấy, chị muốn nói lời tạm biệt chính thức với anh ấy.”
Câu nói “Phi Dương, anh chờ em đến tìm anh” kia khiến cô đêm nào cũng trằn trọc không yên.
“Chị gặp được anh ấy thì có thể làm gì?”
Trương Dương im lặng.
Mina ngập ngừng hỏi: “Đây là mối tình đầu của chị đúng không?”
Trương Dương vẫn im lặng.
“Hazz, em đã bảo là đừng coi họ là người thật rồi mà, sống chung với họ lâu chị sẽ hiểu, họ giống như… thú cưng hơn, không đáng để chị làm vậy đâu.”
Trương Dương hít sâu một hơi, từng chữ đều là run rẩy phun ra: “Rốt cuộc là tôi không bình thường hay là cô không bình thường? Để cho tôi coi người sống sờ sờ không xứng là người, là thú cưng? Vậy chúng ta từ trước đến nay là ngủ với một con chó sao?”
“Chị…”
“Tôi thích Kha Vũ thì có gì sai? Anh ấy tốt hơn rất nhiều tất cả con trai trên đời này, tại sao tôi lại không thể thích anh ấy?” Trương Dương nghiến răng “Cô thực sự không có một chút cảm tình nào với anh ấy sao? Cho dù chỉ có bề ngoài giống Ca Ca?”
Lần này đến lượt Mina im lặng, một lúc sau mới cười nhẹ: “Tin tôi đi, anh ấy không giống Ca Ca một chút nào đâu. Quên đi, chị sẽ không hiểu đâu. Chị Phi Dương, tôi nói những điều này là xuất phát từ thật lòng muốn tốt cho chị, cho dù chị đi gặp anh ấy thì anh ấy cũng chưa chắc còn nhớ đến chị đâu, chị thấy anh ấy là có thể hết hy vọng?”
‘Không từ bỏ ý định thì có thể làm gì, tôi không có tiền thuê anh ấy, tôi chỉ là nghĩ đến một nguyện vọng, nguyện vọng cuối cùng của anh ấy.” Lời nói của Trương Dương là để thuyết phục Mina và cũng là thuyết phục chính bản thân mình.
Mina thở dài thườn thượt: “Chị còn nhớ tiền đặt cọc mà tôi đã nói không?”
“Nhớ, tôi tìm người vay, cộng thêm tiền tiết kiệm, kiếm đủ một triệu không thành vấn đề.”
Mina bất đắc dĩ nói: “Chị đã chuẩn bị đến mức đấy rồi mà còn không để chị gặp thì xem ra chị thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng tốt, vậy thì gặp đi, em sẽ lấy thân phận là người bảo lãnh hẹn trước giúp chị, chị chuẩn bị tiền xong rồi chờ bọn họ thông báo là được.”
“Tôi đi gặp anh ấy, không cần tốn tiền sao? Khi nào thì có thể trả lại tiền đặt cọc?”
“Cái này thì giống như chị mua đồ vậy, nhìn mà không mua cũng không ai ép chị, bọn họ sẽ hướng dẫn chị đặt cọc như nào và sẽ trả lại sau khi chị rời đi.”
“Được.” Trương Dương chần chừ một chút, “Mina, cám ơn em.”
“Chị Phi Dương, hi vọng chị sẽ không hối hận.” Giọng điệu của Mina hiếm thấy có mấy phần trầm mặc, “Đầu tiên em không đảm bảo rằng chị nhất định sẽ có thể nhìn thấy anh ấy, nếu chị gặp được thì hãy từ biệt lần cuối cùng, rồi sau này đừng nghĩ tới nữa, anh ấy là giả, nếu không phân biệt được rõ thật giả thì đừng chơi.”
“Tôi biết rồi.”
——-
Trương Dương trong trạng thái tỉnh táo cùng mơ hồ, đã chuyển số tiền trong sổ tiết kiệm vào thẻ ATM của mình, sau đó chuyển nửa triệu từ tài khoản quỹ vào thành một triệu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bộ não phát nhiệt của cô đã hạ nhiệt, cô có chút hối hận, không phải, là sợ hãi mới đúng.
Thật sự tin tưởng lời nói của Mina, tùy tiện giao một triệu cho một người lạ hoặc một tổ chức? Nếu bị lừa đảo thì phải làm thế nào bây giờ, nếu không lấy lại được tiền đặt cọc thì phải làm sao?
Nhưng những nghi ngờ và lo lắng này cũng không đủ chống lại khát vọng được gặp lại Kha Vũ của mình, cô chờ đợi trong sự bất an lo lắng đó.
Buổi trưa, cô đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua cơm hộp, đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt chặn lại.
Người đàn ông có vẻ ngoài trông khá mờ nhạt, rất lịch sự nói với Trương Dương: “Xin chào, đây là cô Trương Dương đúng không?”
“Vâng, anh là ai?”
“Tôi là chuyên viên kinh doanh của Công ty TNHH Thiết bị Y tế Thái Long, tên tôi là Vương Vĩ.” Y lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho Trương Dương.
Trương Dương do dự nhận lấy danh thiếp: “Có chuyện gì vậy?”
Tìm cô để bán thiết bị y tế?
“Bạn của ngài, ngài Mina đã giới thiệu ngài là khách hàng tiềm năng của công ty chúng tôi. Tôi nghe nói ngài quan tâm đến các sản phẩm tùy chỉnh của chúng tôi đúng không ạ?”
Trương Dương đột nhiên cảnh giác: “… Đúng.” Gã làm sao mà phát hiện được mình, chỉ dựa vào số điện thoại? Đúng như Mina đã nói, bọn họ thần thông quảng đại như vậy sao?
Vương Vĩ mặt không thay đổi nói: “Các sản phẩm và dịch vụ tùy chỉnh của chúng tôi chỉ mở cửa cho các hội viên. Cô Mina đã nói cho ngài biết điều kiện để trở thành hội viên của chúng tôi chưa?”
“Nói rồi.”
“Vậy thì ngài đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy xin mời theo tôi.”
“Nhưng chiều nay tôi vẫn phải đi làm.” Trương Dương không dám xin nghỉ nữa, thời gian xin nghỉ trước đã bị lãnh đạo nói rồi.
“Ngài yên tâm, bây giờ ngài chỉ cần đến ngân hàng với tôi, lập tài khoản đồng quản lý và nạp tiền đặt cọc của hội viên vào là xong. Còn khi nào đến công ty chúng tôi để tham khảo các dịch vụ liên quan, thì thời gian ngài có thể quyết định.”
Nghe đến tài khoản đồng quản lý, Trương Dương cảm thấy yên tâm không ít, ít nhất tiền của cô sẽ không bị lừa mất đi.
Hai người làm thủ tục trong giờ nghỉ trưa, Vương Vĩ hỏi về thời gian đến tư vấn.
Trương Dương đã sớm gấp không chờ nổi: “Ngày mai đi, mai thứ bảy.”
“Xin hãy cung cấp cho tôi thời gian và địa điểm, ngày mai tôi sẽ đến đón ngài.”
“Ở đây đi, hai giờ chiều mai.”
“Được, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Nhìn Vương Vĩ rời đi, Trương Dương nắm chặt biên lai ngân hàng trong tay, trong lòng đột nhiên có chút choáng váng, mọi thứ xung quanh đều tràn đầy cảm giác không chân thật, giống như tất cả những gì cô đã trải qua trong khoảng thời gian này. Nhưng khi nghĩ đến khả năng sẽ được nhìn thấy Kha Vũ vào ngày mai, lồng ngực cô lại đập liên hồi, huyết dịch sôi trào vì sự mong đợi quá lớn.
Kha Vũ, Kha Vũ, Trương Dương trong lòng hét lên cái tên này, buồn vui song hành hóa thành run rẩy tê dại, như dòng nước chảy khắp các dây thần kinh.
Buổi tối về đến nhà, Trương Dương theo thường lệ thảo luận về việc gây quỹ từ thiện cho sinh nhật Thịnh Thế trong nhóm.
Lựa chọn đối tượng quyên góp, lập kế hoạch quyên góp hợp lý, đảm bảo việc thực hiện quyên góp và tài khoản rõ ràng, làm tốt khâu công khai sau này, việc này còn nhiều chi tiết rườm rà, lần đầu làm năm ngoái do chưa có kinh nghiệm nên bọn họ đã gặp một số rắc rối gây ra tranh cãi, nhưng rất may là không có lỗi nào lớn, năm nay đã có kinh nghiệm vì vậy hoạt động hiệu quả hơn rất nhiều.
Tĩnh Y Y rất mong đợi hỏi: Mau nói cho tôi xem được bao nhiêu tiền rồi đi.
Nhĩ Quan cũng nói: Tôi đoán chắc chắn phải hơn bảy con số đấy.
Tĩnh Y Y: Hơn bảy con số là cái chắc.
Trương Dương một trận chột dạ, tránh nặng tìm nhẹ nói: Hẳn là gần hai trăm, tôi còn chưa có xem.
Tĩnh Y Y: Nghe nói có hơn sáu trăm trạm thông tin đấy, TRÂU BÒ VÃI.
Nhĩ Quan: Vãi l*n.
Tĩnh Y Y: Năm ngoái tổng cộng hơn ba mươi triệu, hy vọng năm nay có thể phá kỷ lục.
Trương Dương: Phá kỷ lục hay không không quan trọng, chỉ cần có thể đập vỡ mặt lũ đĩ điếm Muốn Xong* kia là được.
“Muốn Xong” chính là biệt danh mà các cô dùng để chửi fandom của Nhạc Thần Quang, fandom của Nhạc Thần Quang tự xưng là Vitamin C vì đọc đồng âm với Nhạc Thần Quang, vì thế từ Vitamin C bị mở rộng thành thuốc viên, thuốc viên liền biến thành “Muốn Xong”.
*Muốn Xong ở đây nghĩa là kết thúc.
Mà fandom của Thịnh Thế gọi là Thắng Lợi hoặc là iSeng, từ lâu đã bị anti fan sỉ nhục là “Ung thư sinh*”.
*nghĩa là một lũ ung thư.
Nhĩ Quan gửi đến một gói biểu tượng cảm xúc “V” của Thịnh Thế: Phải đập nát mặt lũ chết toi đó, năm ngoái cũng vậy, năm nay cũng vậy và năm nào cũng sẽ như vậy.
Trương Dương nhìn số dư tài khoản ngân hàng trên máy tính, trong đó có năm trăm nghìn mà cô tạm thời mượn, quỹ góp được đã lên gần hai triệu, trong lòng cô có chút mờ mịt, cũng không khỏi kinh hãi.
Không sao đâu, cô tự an ủi mình, ngày mai gặp Kha Vũ xong sẽ chuyển tiền về ngay, thần không biết quỷ không hay, không muộn.
——-
Chiều thứ bảy, Trương Dương tỉ mỉ makeup rồi đợi ở cửa ngân hàng xử lý tài khoản đồng quản lý ngày hôm qua.
Đúng hai giờ, một chiếc Mercedes Benz màu đen dừng trước mặt cô, Vương Vĩ bước xuống từ ghế phó lái với thứ giống như máy dò trên tay: “Xin lỗi, cô Trương, xin hãy đưa điện thoại và túi xách của ngài cho tôi.”
“Cái gì?”
“Mời ngài phối hợp.”
Trương Dương đem đồ giao ra.
Vương Vĩ dùng máy dò quét, quét cô từ đầu đến chân, sau đó mở cửa xe: “Mời lên xe.”
Xe vừa lái ra ngoài, Vương Vĩ đưa cho Trương Dương một chiếc bịt mắt cùng nút bịt tai: “Mời ngài đeo chúng vào.”
Trương Dương cũng nghe lời đeo vào, đều đã đến lúc này rồi, lo lắng sợ hãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cô dứt khoát thả lỏng người ở trên lưng ghế, tối hôm qua gần như không chợp mắt, lúc này đúng lúc có thể nghỉ ngơi mọt chút.
Lần này thực sự ngủ thiếp đi, cuối cùng được Vương Vĩ đánh thức.
Trương Dương tháo bịt mắt và nút tai xuống, điều chỉnh mắt theo ánh sáng, nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một nhà để xe, thời gian trên xe cho biết đã lái xe gần hai giờ.
“Ở đây?” Trương Dương còn có chút chưa tỉnh hẳn.
“Mời xuống xe.” Vương Vĩ mở cửa cho Trương Dương.
Trương Dương xuống xe, vào thang máy với Vương Vĩ.
“Cô Trương, sau khi vào công ty, xin đừng tự tiện hành động khi chưa được phép và hãy tuân theo quy định của công ty chúng tôi. Cảm ơn sự hợp tác của ngài.”
“Được.” Khi thang máy lên cao, nhịp tim của Trương Dương đập càng dồn dập. Sự căng thẳng do chỗ này gây ra và sự tò mò về các sản phẩm và dịch vụ tùy chỉnh đều không thua kém một chút gì so với sự phấn khích khi nhìn thấy Kha Vũ. Những gì cô đã chạm vào có thể là công nghệ cao nhất nhưng bí mật nhất trên thế giới. Cô sẽ khám phá ra một bí mật mà cô chưa từng nghe đến, tham gia vào một tội ác đáng sợ.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy lui về hai phía. Trương Dương đã bổ não rất nhiều cảnh trong phim, chẳng hạn như mái vòm rỗng khổng lồ như sân bóng đá, bức tường bên trong chứa vô số nhà kho không hoạt động, đủ các loại máy móc lớn cùng vô số màn hình hiển thị đồng thời hoạt động, cùng với các nhà nghiên cứu khoa học mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, gạch lát nền phản chiếu ánh đèn sợi đốt sáng rực, khiến toàn bộ không gian con người trở nên lạnh lẽo, huyền bí, mang đậm chất công nghệ tương lai.
Nhưng mà tất cả những tưởng tượng này đều tan vỡ trong tích tắc.
Trước mặt cô là hành lang thang máy phổ thông, bước ra khỏi thang máy sẽ thấy đại sảnh bình thường, quầy lễ tân đối diện với họ, tường nền có dòng chữ “Công ty TNHH Thiết bị Y tế Thái Long”, trang trí bên trong có phần cũ kỹ. Tất cả đều không thể khiến người ta liên tưởng đến công nghệ cao và tội phạm, ít nhất là không liên quan đến tội phạm công nghệ cao.
Trương Dương lại có cảm giác bị lừa dối.
Vương Vĩ lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên lễ tân.
Nhân viên lễ tân hỏi: “Đặt phòng tư vấn số 3 cho khách được chứ?”
“Được.” Vương Vĩ nói: “Cô Trương, xin mời.”
Trương Dương do dự nói: “Là… ở đây?”
“Đúng vậy.”
Trong lúc do dự, cánh cửa kính mờ đột nhiên mở ra, một nam một nữ nắm tay nhau bước ra, theo sau là một người đàn ông đeo kính kính cẩn tiễn đưa.
Trương Dương sợ hết hồn. Gã đàn ông kia rất xấu, rất béo lại còn hói, gã mặc một chiếc áo sơ mi polo đen, đeo một chiếc đồng hồ Bá tước nam trị giá hơn sáu trăm nghìn nhân dân tệ. Sở dĩ cô biết là vì Thịnh Thế cũng đeo một chiếc tương tự.
Mà người nắm tay người đó mới là nguyên nhân chính khiến Trương Dương kinh ngạc, bởi vì cô ấy là nữ nghệ sĩ có tiếng ở Trung Quốc và cũng đã từng hợp tác với Thịnh Thế.
Trương Dương gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng không dám khẳng định vì phụ nữ có muôn kiểu makeup, kiểu tóc và trang phục khác nhau. Huống chi Trương Dương cũng chỉ gặp cô ấy một lần trong studio, bây giờ mặt đối mặt như vậy cũng không dám chắc là đúng.
Người cô nhìn thấy là nguyên bản, hay là… một sản phẩm tùy chỉnh?
Gã đàn ông kia tùy ý liếc mắt nhìn Trương Dương, chân vẫn tiếp tục bước đi, nhưng Trương Dương lại một bước chạy tới chỗ hai người bọn họ: “Cô Mạnh, tôi là fan của cô, cho tôi xin chữ ký được không ạ?”
Người được gọi là cô Mạnh kia, trên khuôn mặt tinh xảo lại lộ ra thần sắc mờ mịt.
Vẻ ngây thơ cùng nghi hoặc không rành thế sự kia đã khiến Trương Dương gần như xác định ngay lập tức, cô ấy giống Kha Vũ.
Mặt gã đàn ông kia biến sắc, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đeo kính đứng trước mặt hai người họ, trừng mắt nhìn Trương Dương: “Cô là ai?”
Vương Vĩ vội vàng đi tới, nghiêm nghị nhìn Trương Dương: “Cô Trương, tôi đã nói cô không được tự tiện hành động!”
“Các người không phải nói nơi này tuyệt đối an toàn, sẽ không có người ngoài sao, vậy người này từ đâu tới?” Gã đàn ông kia trừng mắt nhìn Trương Dương, người mà gã nhìn thấy chính là Trương Dương với dáng vẻ của một kẻ nghèo kiết xác, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ giàu có của mình, “Cô ta có biết nơi này là nơi nào không? Các người tùy tiện thả người đi vào, vậy thì sao có thể bảo vệ sự riêng tư của khách hàng?”
Vương Vĩ liên tục xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi ngài.”
Người đàn ông đeo kính lạnh lùng nói: “Đây là người cậu mang tới? Cô ta là hội viên?”
“Cô ấy là hội viên, có người bảo lãnh, đã nộp tiền đặt cọc.” Vương Vĩ nhanh chóng giải thích, “Cô ấy là nhất thời hồ đồ…”
“Đánh rắm, bộ dạng cô ta có chút nào giống hội viên? Biết nơi này toàn những người như nào tới lui không? Các người cứ tự tiện mang người vào đi, nếu xảy ra chuyện gì thì các ngươi có khả năng chịu trách nhiệm không?”
Người đàn ông đeo kính run rẩy nói: “Rất xin lỗi ngài, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này. Chuyên viên kinh doanh sẽ không bao giờ dám đưa những người không phải hội viên vào đây, xin ngài hãy tin tưởng điều này, trước tiên tôi sẽ đưa ngài xuống trước, chuyện này nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng, đồng thời cũng đảm bảo với ngài rằng quyền riêng tư của ngài sẽ không bao giờ bị rò rỉ.”
Gã đàn ông kia kéo tay cô Mạnh rồi bực tức rời đi.
Trước khi Vương Vĩ lên tiếng, Trương Dương đã nhanh chóng xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi thấy cô ấy thì kích động quá, tôi không cố ý.”
Vương Vĩ nén giận: “Cô Trương, về nguyên tắc, chúng tôi không từ chối hội viên đã được người bảo lãnh, nhưng nếu cô làm gì không thích hợp nữa thì tôi sẽ phải đưa cô về.”
“Tôi biết, chân thành xin lỗi.”
Trương Dương ngoài mặt thì bình tĩnh, thật ra trong lòng đã kinh hãi vô cùng. Cô đã nghe Mina nói có rất nhiều người nhân bản, nhưng thực sự nhìn thấy thì lại hoàn toàn khác, nếu như theo điều này mà suy ra, liệu… có phải là nhân bản dựa trên gen của Ca Ca, không phải chỉ có mình Kha Vũ không?
Trương Dương được đưa vào phòng tư vấn số 3. Vương Vĩ đưa cô vào xong thì rời đi. Một người phụ nữ rất sắc sảo đi vào, tự giới thiệu là chuyên gia tư vấn của cô, tên là Từ Tĩnh.
“Cô Trương, tôi nghe cô Mina nói rằng ngài đã xem các sản phẩm tùy chỉnh và có một thời gian ngắn sống chung đúng không?”
“Ừ.” Mina đã dặn dò Trương Dương, không được nói mình mượn mười ngày, mà chỉ là ngắn ngủi sống chung mười ngày thôi, nếu đối phương tiếp tục truy hỏi thì nói đó là một lần tụ tập bạn bè.
“Vậy ngài biết bao nhiêu về các sản phẩm tùy chỉnh?”
“Không nhiều lắm.” Trương Dương suy nghĩ một chút, “Nhưng mà tôi rất thích, tôi là fan của Thịnh Thế giống Mina, tôi cũng muốn thuê.”
“Trước khi chúng tôi tiến hành các dịch vụ tư vấn tùy chỉnh, tôi sẽ giới thiệu ngắn gọn với ngài về các hạng mục của chúng tôi trước.” Từ Tĩnh nói, “Công ty chúng tôi cam kết nghiên cứu cao cấp trong lĩnh vực tái tạo gen và có thể cung cấp cho khách hàng 100% khả năng tùy biến. Hàng hóa được sử dụng để đáp ứng nhu cầu y tế, nghiên cứu khoa học, chăm sóc, giải trí và các nhu cầu khác. Sản phẩm tùy chỉnh là sản phẩm hoàn toàn là sản phẩm nhân tạo, có thể biến đổi gen ở nhiều mức độ khác nhau tùy theo nhu cầu của khách hàng. Sản phẩm tùy chỉnh sẽ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của khách hàng, an toàn, lành mạnh, riêng tư, chỉ cần khách hàng tuân thủ nội quy, dù là đồng hành ngắn hạn hay sử dụng lâu dài, khách hàng đều có thể cảm thấy mình đáng đồng tiền bát gạo.”
“Thực ra đến giờ tôi vẫn còn nghi ngờ. Dù sao thì chuyện này nghe có vẻ quá cao cấp, giống như một câu chuyện khoa học viễn tưởng vậy, tôi muốn xem một số thứ có thể chứng minh điều cô đang nói.”
Từ Tĩnh cười nhẹ: “Tất nhiên rồi, sau phần giới thiệu ngắn gọn của tôi, ngài cần phải ký một thỏa thuận giữ bí mật. Sau đó, tôi sẽ đưa ngài đi xem một số phòng thí nghiệm của chúng tôi. Cuối cùng, giúp ngài tùy chỉnh sản phẩm mà ngài mong muốn. Đây chính là quy trình sơ bộ của các dịch vụ tùy chỉnh.”
“Được.”
Từ Tĩnh lấy ra một bản hợp đồng đã soạn sẵn: “Mời ngài đọc kỹ.”
Trương Dương vội vàng đọc lướt rồi ký tên, về nguyên tắc chỉ cần cô không tiết lộ bí mật, thỏa thuận này sẽ không xâm phạm quyền lợi của cô, cho nên cô cũng không đọc kỹ, chỉ muốn cố gắng tiết kiệm thời gian.
Sau khi ký kết, Từ Tĩnh dẫn Trương Dương đi qua khu văn phòng và đi đến một thang máy nội bộ.
“Thật ra thì có thể bỏ qua bước dịch vụ tùy chỉnh. Tôi biết mình muốn gì.” Trương Dương rất muốn gặp Kha Vũ ngay lập tức.
Từ Tĩnh liếc nhìn cô: “Các sản phẩm chúng tôi cung cấp ở đây đều được tùy chỉnh theo gen của nam minh tinh Thịnh Thế. Hiện có bốn sản phẩm, trong đó có một sản phẩm có độ tương tự 50%, hai sản phẩm độ tương tự 70%, và một sản phẩm độ tương tự 85%.”
Trương Dương có chút kinh hãi, có nhiều như vậy sao, cô nói: “Tôi muốn 85%, tôi muốn Kha Vũ.”
Từ Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi sẽ dẫn ngài đi xem xung quanh trước đã.”