Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 84




Phiên ngoại 15: Cuộc sống mới (Toàn văn hoàn)

Buổi chiều hôm Chu Kiến Lâm và Liễu Minh Châu đến, Chu Liệu và chú Lâm đã đến sân bay trước một tiếng.

Từ lúc đón được bọn họ, không khí trong xe đã rất gượng gạo, chỉ có chú Lâm là đang cố gắng tìm đề tài để làm dịu, cả ba người đều trả lời không mặn không nhạt.

Lúc Chu Liệu gặp lại Liễu Minh Châu, đối phương đã đổi từ tóc giả lúc ban đầu sang tóc thật, đến nay tóc đã dài đến bên tai, trông sạch sẽ gọn gàng, vẫn là dáng vẻ của một người phụ nữ lạnh nhạt nghiêm nghị.

Lúc đến nơi bọn họ về nhà cất hành lý trước, nếu như không phải lần này hai người quay lại thì Chu Liệu đã chẳng thể nhớ nổi lần trước về căn nhà của ba người là lúc nào. Trước kia cậu sống trong căn chung cư rộng rãi của riêng mình, sau này thì ở trong nhà của Tần Trạm.

Lúc mở cửa ra, cảm giác như đã cách cả thế kỷ.

Ba mẹ cậu chỉ ở lại thành phố C một tuần, có lẽ là ngày đầu tiên phải ngồi máy bay nên hơi mệt, Chu Liệu đi theo bọn họ tham gia tiệc rượu, cả một đường cũng chẳng có giao lưu gì.

Buổi sáng ngày hôm sau cậu theo Chu Kiến Lâm đi gặp khách hàng cả buổi, Liễu Minh Châu đi giải quyết công việc, buổi tối lúc ăn cơm, chú Lâm mới đón bà quay lại.

Từ đầu năm đến giờ gia đình họ chưa ăn nổi một bữa cơm nào ra hồn mà có đầy đủ cả ba người. Lúc đi vào phòng bao, còn thấy không được quen cho lắm, nhất là khi cửa phòng đóng lại, Chu Liệu thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chu Kiến Lâm tìm một chủ đề trước, vẫn chỉ là hỏi về cuộc sống và học tập, hỏi chuyện khởi nghiệp.

Chu Liệu vẫn giống như trước kia trả lời qua quýt cho xong.

"Con tốt nghiệp xong thì đến thành phố B đi" Chu Kiến Lâm nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói đến chuyện này.

"Tại sao?" Chu Liệu cau mày

"Bây giờ trọng tâm của ba mẹ đều ở thành phố B, đương nhiên sau này con cũng vậy, hơn nữa con đâu thể chỉ dựa vào chút sự nghiệp cỏn con ấy để mà sống đến hết đời được" giọng nói Chu Kiến Lâm nghiêm khắc lại: "Bọn ta chỉ có một đứa con trai là con thôi"

Chu Liệu hít sâu một hơi: "Không phải thân thích của ba nhiều người tài giỏi lắm sao, con mới bắt đầu khởi nghiệp, nhưng cũng đủ cho con sống rồi, sao không thể hết một đời được"

"Khởi nghiệp có lợi nhuận thì cũng sẽ có tổn thất, mấy cơ sở mà con mở ấy, con tưởng rằng sau này nó gặp chuyện thì sẽ không sụp đổ à? Mặc dù ba mẹ cũng tán thưởng con đã không còn là người không tài cán như trước, biết bắt đầu tìm việc cho mình làm, cũng có thành tựu nhỏ. Nhưng nếu coi nó là sự nghiệp sau này của con, thì ba mẹ không cho phép"

Những lời này đập vào màng nhĩ mang theo sự uy hiếp tuyệt đối, huyệt thái dương của Chu Liệu đang nảy lên từng hồi. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cậu càng ngày càng mất kiên nhẫn khi đứng trước mặt ba mẹ mình, bất cứ lúc nào cũng đều sẵn sàng bạo động cãi nhau một trận rồi đường ai nấy đi.

"Mấy chuyện này để con tốt nghiệp rồi tính cũng được" Liễu Minh Châu ở bên cạnh mở miệng: "Chuyện thứ Ba phải đi gặp mặt với con gái của Giám đốc Hầu, đừng có quên"

"Con nhớ là con chưa đồng ý mà"

Liễu Minh Châu khó chịu cau mày: "Đây không phải lời thỉnh cầu, là thông báo"

"Thông báo không hỏi ý kiến của chính chủ?"

Có lẽ là sớm đã biết thái độ của Liễu Minh Châu đối với mình, sự không khách khí trong lời nói của cậu cũng không còn ẩn nhẫn như xưa nữa.

"Chu Liệu" Chu Kiến Lâm phút chốc trở nên nghiêm túc: "Con ăn nói kiểu gì đấy?"

"Con gặp con gái của ông ấy? Sau đó thì sao? Mẹ muốn con làm gì?"

"Người trẻ thì giao lưu với nhau nhiều chút, sau này cũng là nguồn tài nguyên có thể tận dụng, có thể thành lập mối quan hệ bền vững, đối với con, đối với cái nhà này đều là thêu hoa trên gấm.

Chu Liệu không thể hiểu tại sao bọn họ lại có thể đóng gói một hành vi bỉ ổi như vậy thành một lời nói hoa mỹ thế.

"...Con là con của ba mẹ, chứ không phải con chó mà hai người nuôi"

"Mày nói cái gì?" Liễu Minh Châu híp mắt nhìn về phía cậu.

"Con nói con là một con người, không phải chó, dựa vào đâu mà con phải đi làm một việc mà mình không hề thích theo ý mọi người"

"Chu Liệu!" Chu Kiến Lâm vỗ mạnh lên bàn một cái: "Mẹ con nói chuyện đàng hoàng, con cứ phải làm ầm lên đúng không!"

Mạch máu trong người Chu Liệu đều đang sục sôi, những lời nói sắc bén và lạnh nhạt trước kia, cùng với những lần bị ép phải yếu đuối cúi đầu, khiến cậu thốt ra những lời trước khi không dám nói, nhẫn nhịn suốt bao lâu.

"Con nói sai ư? Con nói con không muốn đi gặp người đó, không muốn đến thành phố B, ba mẹ có từng nghe không? Lại còn không phải thỉnh cầu, là thông báo? Đừng quen dùng loại quan hệ cấp trên cấp dưới để ra mệnh lệnh cho con"

"Quan hệ cấp trên cấp dưới? Không một tháng lương của nhân viên nào dưới tao nhiều bằng tiền nuôi mày" giọng nói của Liễu Minh Châu ngày càng nguy hiểm: "Nếu như tao cho bọn họ vật chất nhiều như cho mày, đừng có nói là mệnh lệnh thông thường, cho dù làm chó thì cũng có người chạy theo"

"Lại nữa rồi, thật sự nghe đến phát ngán, lại muốn nói mẹ đã cho con bao nhiêu tiền đúng không" tai Chu Liệu đã nghe mọc kén vì những lời này, trước kia cãi nhau xong là cậu lại quay về kiểm điểm lại, nhưng mà hiện tại đã lâu không tiêu tiền của hai người họ, cảm giác tội lỗi đã giảm đi nhiều: "Lúc mẹ hạ sinh con có từng hỏi con không, nuôi dạy là trách nhiệm của mẹ, số tiền này nên bỏ ra vì con, Trần Tiện có tiêu pha ít hơn bao nhiêu đâu, nhưng sao ba mẹ người ta không có động tý là treo tiền lên miệng để nói chuyện? Đừng lôi chuyện tiêu bao nhiêu tiền ra nữa, tiền là do mẹ kiếm, cũng là mẹ tự nguyện cho, chưa có pháp luật nào bắt bồi thường lại, cho nên đừng nhắc đến tiền nữa, nửa năm nay con có tiêu nửa đồng nào của ba mẹ không?"

"Bỏ tiền ra cho mày, là vì bồi dưỡng mày, chứ không ba mẹ nào muốn tiêu tiền cho một kẻ phản đồ hết" Chu Kiến Lâm đứng dậy, cảm xúc cũng bắt đầu bị kích động: "Thứ Ba mày bắt buộc phải đi! chuyện này không do mày quyết định!!"

"Dựa vào đâu mà con không quyết được?! Con đi rồi, sau đó thì sao?! Kết hôn sinh con với một đối tượng mục tiêu của ba?" ánh mắt Chu Liệu chuyển từ Chu Kiến Lâm lên người Liễu Minh Châu: "Sau đó người ta lại giống như người nào đó không muốn cưới nhưng vẫn phải gả cho ba, không muốn sinh con nhưng vẫn để con ra đời và sống một cuộc sống như vậy?"

Liễu Minh Châu trừng lớn hai mắt.

Chu Liệu vừa nói xong thì xương gò má đã truyền đến cơn đau rát nổi lửa, Chu Kiến Lâm tung một nắm đấm xuống, khiến cậu bị đánh cho lùi vài bước về sau.

"Nói chuyện tôn trọng chút! Mày nói kiểu gì vậy!"

"Con nói sai câu nào? Cuộc đời mà ba đã trải qua sao lại bắt con rập khuôn lại?" Chu Liệu gào lên, cậu đá lưỡi lên gò má, cả người đã cận kề với cơn thịnh nộ, lồng ngực không ngừng phập phồng: "Đây là hiện tại mà ba muốn sao? Ba hài lòng ư?"

"Chu Liệu, đừng có ấu trĩ như thế" Liễu Minh Châu đứng dậy: "Vị trí của mình ở môi trường nào thì phải gánh vác được trách nhiệm ở đó, người trưởng thành rồi, đừng có tưởng là cả thế giới đều phải diễn ra theo ý mình"

"Chẳng phải trách nhiệm đều bị cưỡng ép gán cho sao? Những người có tiền khác cũng không mấy ai biến thái như hai người" Chu Liệu bật cười, mỗi một câu nói ra, dây thần kinh trên mặt đều bị căng đau vì vết sưng tấy.

"Mày nói một câu nữa xem?" Chu Kiến Lâm xông lên đẩy Chu Liệu một cái: "Mẹ mày mới làm phẫu thuật không lâu! Có mệnh hệ gì mày có chịu trách nhiệm không?! Mày có biết mẹ đã lượn qua quỷ môn quan một lần rồi không?"

"Bà ấy đi một lần, còn con đi bao nhiêu lần rồi ba có biết không? Con mất tích, con bị bệnh, con t* sát, có ai hỏi con một câu nào không?! Ngoại trừ lặp đi lặp lại nói con là đồ yếu đuối, sức chịu đựng kém thì mẹ kiếp hai người có hỏi được một câu nào không?" mắt Chu Liệu đỏ bừng nhìn vào Chu Kiến Lâm: "Hai người có từng hỏi câu nào không!!!! Ba không đồng cảm với con, dựa vào đâu ép con đồng cảm với ba?"

Cậu vừa hét lên xong, một nắm đấm nữa lại giáng xuống mặt cậu.

Ba cậu chỉ từng đánh cậu hai lần, hai lần đó đều là vào lúc này.

"Cút!!! Cút khỏi căn nhà này!! Từ nay về sau nhà họ Chu không có loại súc sinh lòng lang dạ thú như mày nữa!!" lần đầu tiên Chu Kiến Lâm giận đến mức này, phần lớn khi ở ngoài trước mặt mọi người, ông đều trầm ổn nghiêm túc, nhưng giờ phút này cả cánh tay ông đều đang giận đến run lên: "Cút đi xa nhất có thể!! Đừng có hòng lấy được một đồng nào, cũng đừng hòng dùng cái nhà này đi làm bất cứ việc gì nữa!!"

"Chu Liệu, mày càng ngày càng ích kỷ"

Liễu Minh Châu nhìn cậu, trong đôi mắt là cảm xúc không thể nhìn thấu.

Chu Liệu hít sâu một hơi: "Học của mẹ đấy"

Để lại một câu này, cậu xoay người đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Không biết từ lúc nào bên ngoài đã đổ mưa lớn, trên con đường nhập nhèm sấm chớp chẳng còn mấy ai, ngoài xe ô tô ra thì chỉ còn vệt nước hắt lên khi mấy người giao hàng lao vút qua để lại.

Cậu chẳng màng đến nước mưa xối lên người, chỉ một mình đi trong màn mưa như trút nước, đến bên sông để bắt xe, gần như không chút do dự lựa chọn địa chỉ nơi đến ấy.

Đây là lần thứ hai trong 23 năm cậu ngỗ ngược với bọn họ, ngày hôm nay, cuối cùng cậu đã nói hết ra những điều muốn nói bao lâu nay.

Một tiếng sấm rền xé tan bầu trời, cùng lúc đó điện thoại cũng rung lên.

Chu Liệu hơi khựng lại

<Xong rồi?>

<Tâm trạng không tốt>

Qua mười mấy giây sau người kia mới trả lời lại

<Vậy thì về nhà>

Nước mưa khiến màn hình điện thoại trở nên mơ hồ, tầm nhìn của cậu cũng dần mất đi tiêu cự, không thể phân rõ được rốt cuộc là thứ gì đã khiến bốn chữ này bị nhòe đi, Chu Liệu đau khổ cúi người xuống che lấy đôi mắt, mặc kệ cho nước mưa trút xuống cơ thể mình.

Lúc quay về nơi quen thuộc ấy, đẩy cửa ra bên trong là một mảnh tối đen, cậu ngước mắt lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn vụn vặt ngoài cửa sổ, cùng với bầu trời chợt sáng lên vì chớp nháy.

Tần Trạm ngồi trên sofa trong phòng khách nhìn máy tính, bóng hình cao lớn gần như hòa vào cùng màn đêm đen, chỉ có ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt đó, mới miễn cưỡng thấy được đường nét ngũ quan lạnh lùng của người phía trước.

"Sao lại không bật đèn" giọng nói của Chu Liệu hơi nghẹn lại.

"Không muốn bật"

"Vậy thì thôi"

Cậu cũng không muốn bật, thỉnh thoảng ở trong bóng tối này cũng khá tốt.

Tần Trạm tháo kính xuống quay đầu qua, giọng nói rất nhạt: "Qua đây"

"....Sao" Chu Liệu đi đến bên cạnh sofa

"Lại đánh cậu rồi?"

Chu Liệu hơi mất tự nhiên quay đi: "Cãi nhau"

"Đau không"

"Vẫn ổn" Chu Liệu hơi dừng lại: "Có xấu không?"

"Sưng rồi"

Chỗ xương gò má của cậu sưng vù lên, bên trên còn có vết bầm rất rõ đang lan rộng ra.

Tần Trạm đứng dậy đi đến phòng bếp cầm một túi đá, sau đó ấn lên mặt của Chu Liệu. Bởi vì quá lạnh, lại thêm đau đớn khi bị ấn nhẹ lên, Chu Liệu không nhịn được cắn răng nghiến lợi khẽ rên lên.

Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau trong bóng tối, Tần Trạm như đang lặng lẽ chờ đợi cậu nói chuyện, qua một lúc lâu, Chu Liệu mới phá vỡ sự im lặng.

"Ông ấy kêu tôi cút khỏi cái nhà đó" Chu Liệu bật cười đầy châm chọc: "Mặc dù biết ngày này sẽ đến, nhưng mà vẫn đến nhanh quá, chắc là sau này không về đó thật rồi"

"Có muốn về không?"

"Không muốn" Chu Liệu trả lời rất dứt khoát: "Nhưng trong lòng vẫn khó chịu"

Nếu là ở quá khứ, cậu rất khó tưởng tượng sẽ có một ngày mình chống đối lại bọn họ, cũng rất khó có thể tưởng tượng bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt, bởi vì trước kia bản thân không có dũng khí và tiền vốn.

Nhưng từ khi quen biết Tần Trạm, dường như mọi thứ đã thay đổi.

Cậu đã quen với căn nhà nhỏ hẹp chật chội, quen với mức tiêu dùng không còn xa xỉ, quen với việc ba bữa đều có người chuẩn bị cho mình, quen với việc khi về nhà đẩy cửa ra có một người đang đợi mình.

"Chu Liệu" Tần Trạm đột nhiên gọi tên cậu

"Sao"

"Cậu đã lựa chọn xong chưa?"

Câu nói này không hề nói rõ bất cứ điều gì, nhưng Chu Liệu lại hiểu được.

"Ừm"

"Những gì tôi có rất ít"

Nhưng tôi đều cho cậu hết rồi.

Trái tim Chu Liệu như bị một chiếc chuông va mạnh vào, cậu đột nhiên nhớ tới câu nói của Tần Trạm rất lâu trước kia: "Cậu còn muốn gì, nhưng tôi đã mất hết tất cả rồi"

"Tôi biết, cũng đâu phải mới quen cậu một hai ngày, nhưng bây giờ ngày càng tốt lên rồi không phải sao, hơn nữa thứ mà tôi muốn...cũng không phải là tiền bạc này kia"

Cậu cầm hộp thuốc trên bàn uống nước lên, châm một điếu. Tần Trạm cứ như một cổ phiếu mà cậu đã chọn mua đúng, cho dù sinh ra ở nơi bùn đất bẩn thỉu cũng sẽ dựa vào bản thân để đi đến ngày hôm nay, nếu như hắn sinh ra ở một nơi tốt hơn... thật ra Chu Liệu không dám tưởng tượng nếu Tần Trạm có một cuộc sống tốt, thì tương lai của người này sẽ xán lạn như thế nào.

Bọn họ đều từng bị thôi miên bởi một thứ gọi là "nhà", chỉ là hình thức khác nhau, kết quả khác nhau.

"Tôi khó chịu là bởi vì con người luôn bị đau khổ bởi những thứ dây dưa với mình trong quá khứ, đột nhiên lại biến mất"

"....Càng nói lòng càng nặng, chắc là cậu không hiểu được, bởi vì cậu cũng chưa từng trải qua"

"Chỉ là không thoải mái, vừa như giải thoát, mà cũng giống như vây hãm, trái tim khó chịu vô cùng" Chu Liệu ấn lên chiếc túi đá đang không ngừng nhỏ nước: "Nhưng mà loại khó chịu này nói ra là sẽ đỡ hơn, cũng coi như chia sẻ gánh nặng, thực ra nói rồi chắc cậu cũng không hiểu tôi đang nói gì, nhưng nếu nói với người khác thì càng không có ai hiểu tôi được, chỉ khiến tôi sau khi tức giận thì gây gổ khó coi hơn với bọn họ"

"Lúc khó chịu không có ai thông cảm, còn bị chỉ trích mới là thứ khiến người ta sụp đổ nhất"

Tần Trạm không nói gì, nhưng lại cầm lấy điếu thuốc trong tay cậu, Chu Liệu còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy hắn đột nhiên dí đầu thuốc lá lên lớp da non trên cánh tay hắn, lúc đầu thuốc đang cháy đỏ tiếp xúc với làn da còn có thể nghe thấy tiếng "xì xì", rất nhanh đã có một vết sẹo màu xám do bị bỏng nhẹ xuất hiện.

"Không hiểu lắm, nhưng mà cùng nhau đau chắc sẽ đỡ hơn"

Chu Liệu khựng lại, cậu nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Tần Trạm, ánh mắt của người con trai bị bóng tối che khuất nhìn không rõ, trái tim cậu đập mạnh vài nhịp, sau đó ngày càng tăng tốc khi nó đã không còn theo quy luật, bành trướng như sắp phát nổ.

Cậu giật lấy điếu thuốc trong tay Tần Trạm, lập tức dụi tắt nó đi.

"....Đồ điên"

Tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn, như ông trời đang trút hết nước xuống, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm vang lên.

Dưới ánh sáng trắng do chớp nháy, bọn họ lặng lẽ nhìn vào nhau, chẳng ai nói một câu nào, một lát sau Chu Liệu chống người dậy, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Trạm.

Người kia không có một nhịp ngừng nghỉ nào, theo thói quen đáp lại nụ hôn của cậu.

Nụ hôn lần này không giống với bất kỳ lần nào trước kia, mãnh liệt giống như ẩu đả chinh phục lãnh thổ vậy, lần này bọn họ chỉ nhẹ nhàng quấn quýt lấy đối phương.

Chu Liệu dùng răng cắn nhẹ lên môi Tần Trạm, lúc hắn hơi hé môi ra, đầu lưỡi nhanh chóng hòa quyện vào với nhau, như đang liếm láp vết thương cho người kia.

Vừa như hận, lại vừa mang theo thương hại, vừa dịu dàng nhưng cũng đầy trân quý.

Lúc đầu lưỡi Chu Liệu quét qua vòm miệng hắn, Tần Trạm cụp mắt xuống nhìn cậu, cảm xúc trong đó đã hóa thành lớp sương mù bao la vô tận.

Ngày hôm nay cuối cùng đã tới rồi.

Những tháng ngày dài đằng đẵng, dưới bàn cờ khổng lồ, một chiếc lưới dùng máu thịt để đắp nặn thành, cuối cùng thì Chu Liệu đã hoàn toàn đi về phía mình.

Quãng đời về sau, không chỉ còn một mình hắn, ngày này qua ngày khác như một cái xác không hồn tiếp tục sống cuộc đời thối nát nữa.

Khi tiếng sấm cuối cùng vang lên trên bầu trời, Tần Trạm nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim người trước mặt đập lên thình thịch khi cơ thể dán sát vào nhau.

Dưới nụ hôn cẩn thận thăm dò này, dường như trái tim của hắn cũng dần hòa vào cùng một nhịp đập.

Bọn họ từng luân hãm dưới địa ngục đầy thù hận, đến nay lại vì nhau mà cùng hướng đến một cuộc sống mới.

- Toàn văn hoàn-

Còn một phiên ngoại "Sau khi bị Trần Tiện phát hiện" nữa là end rồi nhó, sau phần trên còn một đoạn H nữa, vì tôi thấy kết ở đây là đẹp rồi nên ai muốn đọc H thì qua bình luận nha.