Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 83




Phiên ngoại 14: Cập bến

Sau ngày hôm đó, Chu Liệu thật sự không dám gặp mặt với Trần Tiện nữa, bởi vì gặp xong là cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào Chu Liệu, như muốn đục hai cái lỗ trên mặt cậu vậy.

Trần Tiện cũng không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn cậu, Chu Liệu không dám liếc một ánh mắt dư thừa nào về phía cậu ta.

Cho dù có trì độn đến đâu đi nữa thì cũng đều phát hiện ra ánh mắt không hề che giấu của Trần Tiện.

"Anh Trần, sao thế?"

"Này là cãi nhau với anh Liệu hả?"

"Ánh mắt này sắc như dao, còn đầy oán hận nữa chứ" người bên cạnh uống một hớp rượu trêu đùa: "Hay là người yêu anh ngoại tình với anh Liệu"

Chu Liệu ở cạnh khẽ hắng giọng, hiếm khi không trả lời lại câu nào, cậu không dám nói một chữ, càng nói càng sai, Trần Tiện thì phì cười ra tiếng.

"Có kẻ ở sau lưng vờ vịt ghê lắm"

"............"

"Sao thế?"

Mấy người khác mặc dù cũng tò mò muốn chết, nhưng cũng không dám thăm dò tận gốc, dù gì bị kẹp giữa hai người bọn họ lên không được xuống không xong, mà nếu Chu Liệu thật sự giật người yêu của Trần Tiện, bọn họ cũng không biết nên giúp ai.

"Có gì đâu" Chu Liệu hậm hực lên tiếng, sau đó cụng ly với người khác: "Mày uống đi"

Cả buổi này Chu Liệu không nhìn Trần Tiện một cái nào, lúc tan cuộc, Trần Tiện đột nhiên túm lấy gáy cậu kéo về sau.

"Sau khi về tao đã nghĩ rất lâu, mày với Tần Trạm không thể nào là bạn được, nhưng mà cậu ta xuất hiện ở nhà mày đúng là quá bất thường, cứ như đã đến vô số lần"

Chu Liệu tưởng là cậu ta đã nghĩ ra gì đó, tim giật thót lên: "Thì vốn dĩ không phải bạn mà, đã nói bao nhiêu lần rồi cậu ấy tắm nhờ thôi"

"Lừa đứa ngu hả, bắt xe đến được nhà mày mà không biết bắt xe về nhà cậu ta được à"

"....Về nhà cậu ấy thì lộ phí đắt hơn, cậu ấy tắm nhờ ở chỗ tao, mượn cái ô rồi chỉ mất ba đồng để ngồi tàu điện ngầm về"

"Sao mày biết nhà cậu ta ở đâu, phí đắt? Mày từng đến rồi?"

Chu Liệu nghẹn lại: "Cậu ấy có từng nhắc một lần"

Trần Tiện cau mày, hôm đó sau khi về cậu ta kiểm kê lại rất lâu, khoảng thời gian xảy ra chuyện đó chỉ cần Chu Liệu không chịu mở miệng thì cả đời này cậu ta cũng không biết được cụ thể mọi việc, nhưng Trần Tiện vẫn thấy giữa hai người này không hề đơn giản như vậy.

Chu Liệu suýt thì đánh chết Tần Trạm, Tần Trạm khiến Chu Liệu đột nhiên mất tích.

Sau khi ra ngoài Chu Liệu tiếp nhận điều trị tâm lý kéo dài gần một năm, đến nay mặc dù tần suất không nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn cần đến thuốc.

Khi ở trường, hai người này không hề có bất kỳ giao lưu gì, nếu có lúc đứng chung khung hình thì hình như chỉ có khi Chu Liệu đến phòng học tìm mình và gặp gỡ ngẫu nhiên tại cửa hàng tiện lợi. Nhưng Trần Tiện lại nhớ đến ánh mắt căm hận tận xương tủy của Chu Liệu khi nhìn Tần Trạm.

Tần Trạm và cậu ta không có bất kỳ tương tác gì, chỉ có một lần duy nhất đó là ngày hôm đó hắn chờ Trần Tiện để hỏi về Chu Liệu.

Như vậy, chỉ có thể đoán ra được hai người này còn từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng Trần Tiện lại không móc nối được bất kỳ tình tiết hoàn chỉnh nào từ trong những manh mối đó.

"Mày...."

Cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy màn hình điện thoại của Chu Liệu sáng lên, là một tin nhắn mới, Chu Liệu vô thức khóa màn hình lại.

"Tao về đây, mày có lái xe không?"

"Tao bắt xe, tin nhắn của ai?"

"Tin nhắn rác thôi"

Trần Tiện nhìn cậu một lúc: "Tốt nhất là vậy"

Mỗi một giây ở cùng với Trần Tiện, Chu Liệu đều thấy như đang có một tòa núi cao đè lên người mình, sau khi ra khỏi nơi uống rượu cậu bắt xe đi về.

Tin nhắn đúng là không phải Tần Trạm gửi tới, là một tin giới thiệu hoạt động sản phẩm mới của tiệm cà phê, nhưng cậu vẫn khóa màn hình lại theo bản năng.

Cậu sống cùng với một người con trai, đối với bản thân cậu mà nói thì đã là chuyện thường tình, nhưng mà cậu không thể để bạn bè biết được, hơn nữa người kia lại là Tần Trạm, Chu Liệu không dám tưởng tượng nếu để người khác biết được thì xã hội này sẽ tán loạn như thế nào.

Tần Trạm không hề giống với cậu, không để ý đến những thứ này vì bản thân hắn đã chẳng quan tâm đến bất kỳ sự việc gì.

Bên cạnh Tần Trạm cũng không có ai, cho dù Bạch Linh ngày nào đó vô tình biết được hai bọn họ ở cùng nhau, cậu dám khẳng định là Tần Trạm sẽ bình thản đáp lại "ừ", chẳng hề để ý người ta nghĩ mình như thế nào.

Người khác bị dọa cho hết hồn là việc của người ta, chẳng liên quan gì đến hắn.

Mà trong hơn hai năm này, hai người như có một loại ăn ý vô cùng đặc biệt, đó là sẽ giả vờ như không quen biết khi ở bên ngoài.

Bọn họ cũng đã quen với phương thức sống chung như vậy, dù sao thì hai người cũng không có những mối quan hệ xã hội trùng nhau, nên sau khi bước ra khỏi căn phòng đó, đi ra ngoài bọn họ là hai người ở hai thế giới.

Lúc Chu Liệu đi về, bên trong nhà vẫn chưa bật đèn, cậu đi đến kệ bếp rót cho mình một cốc nước, vừa định uống thì cửa mở ra.

Cậu ngước mắt lên nhìn, cả người Tần Trạm mang theo hơi lạnh, xách theo túi máy tính bước vào.

"Cậu tăng ca đến tận bây giờ?"

"Ừm"

Tần Trạm cởi áo khoác gió màu đen ra, khẽ cau mày lại: "Cậu uống rượu rồi?"

"A, tụ tập thì phải uống chứ, không nhiều" Chu Liệu nói xong không nhịn được càu nhàu: "Bây giờ tôi không dám ở cùng Trần Tiện luôn rồi, tôi cảm thấy qua thêm hai lần nữa là nó lột da tôi ra mất"

Tần Trạm chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, như đang không hiểu cậu đang nói cái gì.

"Nó cứ canh cánh trong lòng hình ảnh cậu xuất hiện ở nhà tôi lần đó, ngấm ngầm thăm dò, mặc dù tôi cũng hiểu được..." chính bản thân Chu Liệu còn không biết làm thế nào mà bọn họ lại đi đến được bước này, không thể trách Trần Tiện cảm thấy kinh hãi được, có là ai thì cũng không thể chấp nhận: "Nhưng mà tôi thấy cảm giác bị nhìn thấu đáng sợ vãi, cậu nói xem có đúng không, cũng giống như ngày nào đó Bạch Linh biết được, chắc cô ấy sụp đổ mất, dù sao thì ban đầu...."

"Liên quan gì đến cậu ấy"

"Tôi chỉ lấy một ví dụ cho cậu thôi, kiểu như không thể nào hiểu nổi ấy, đối với người khác là đả kích quá lớn"

Quả nhiên, thái độ của Tần Trạm giống hệt với những gì cậu dự đoán, gần như vô cảm.

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, mẹ kiếp tôi đang trải lòng với cậu mà" Chu Liệu cầm cốc, đặt mông ngồi xuống sofa, cậu uống được một nửa mới nhớ ra hỏi Tần Trạm: "Có uống không?"

"Không phải cốc của tôi"

"Uống miếng nước thôi mà, không uống thì thôi" Chu Liệu biết cái thói sạch sẽ của Tần Trạm, nhưng mà đàn ông con trai còn soi xét đến cả cái cốc là thế nào.

Tần Trạm liếc mắt một cái, không nói gì thêm nữa, sau đó nhận lấy chiếc cốc uống hết số nước còn lại.

Chu Liệu ngồi vắt chân lên đùi, nằm xiên vẹo trên sofa lướt video, bởi vì Tần Trạm ngồi ở bên cạnh, nên cậu không bật loa ngoài, sợ rằng mấy bài nhạc uốn éo ấy vang lên, rất là cẩn thận kiểm soát kích cỡ hình ảnh.

Lướt được khoảng mấy phút, lúc cậu vừa định chia sẻ video cho Trần Tiện thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, lúc nhìn thấy người gọi đến là Liễu Minh Châu, cậu hơi dừng lại rồi liếc nhìn Tần Trạm một cái.

Tần Trạm như cảm nhận được ánh mắt cậu, quay đầu qua mặt đối mặt với nhau.

"Sao thế"

"Mẹ tôi" Chu Liệu khẽ cau mày, sau đó nhấn nút nghe, đi sang bên cạnh.

Liễu Minh Châu chỉ thông báo thời gian chuyến bay của bọn họ hạ cánh như thường lệ.

"Được, vậy con với chú Lâm đến trước"

"....Thời gian này thế nào rồi"

Lúc nghe thấy lời hỏi thăm của Liễu Minh Châu, Chu Liệu còn hơi mất tự nhiên, cậu cũng có thể nghe được chút không quen của đối phương.

"Khá tốt...mẹ hồi phục thế nào?"

"Ừ, tạm ổn"

"Vậy là được"

"Thứ Ba tuần sau không có tiết đúng không"

"Không, kỳ này phần lớn là buổi sáng có tiết"

"Không có thì cùng mẹ đi gặp một người"

"Là ai?"

"Con gái của Giám đốc Hầu"

"...." Chu Liệu siết chặt lấy điện thoại: "Có chuyện quan trọng gì phải bàn sao?"

"Không có chuyện quan trọng, người trẻ tuổi thì nên tiếp xúc nhiều với nhau"

"Chắc con không đi được"

Không ngoài dự đoán, sau khi Liễu Minh Châu bị trái ý, giọng nói phút chốc không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi nữa, mà trở nên sắc bén: "Không bận việc tại sao lại không đi?"

"Trước mắt con không muốn suy nghĩ đến những việc này"

Chu Liệu không biết nếu đi rồi, Tần Trạm sẽ chọc mù mắt cậu, hay là đánh gãy chân nữa.

Cậu cảm nhận được Liễu Minh Châu lập tức bị kích động, nhưng đã được Chu Kiến Lâm ở bên cạnh khuyên ngăn.

"Chu Liệu, tạm gác chuyện này đã, đợi ngày kia đến rồi thì nói sau"

Lúc cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, sự buồn bực vây lấy cậu, Chu Liệu gần như sắp siết gãy điện thoại. Cậu hít một hơi quay về ngồi xuống sofa, sau đó mò lấy hộp thuốc trên bàn.

"Sao vậy" giọng nói của Tần Trạm vang lên bên cạnh.

Chu Liệu châm một điếu thuốc lên, trên gương mặt đầy vẻ phiền muộn: "Mẹ tôi bảo tôi đi gặp một người"

"Người nào"

"Con gái của một ông Giám đốc"

Tần Trạm không nói gì.

Lúc hắn im lặng là không khí xung quanh lại mang theo cảm giác áp bức vô hình, dưới sự đè ép này, nhịp tim Chu Liệu ngày càng tăng lên, cậu quay đầu nhả khói trong miệng ra.

"Đừng có làm cái vẻ người chết ấy, tôi chưa đồng ý"

"Chu Liệu"

"Cái gì" Chu Liệu gẩy gẩy đầu thuốc

"Nhà là gì"

"...Không biết, tôi đỡ hơn cậu một chút, ba mẹ vẫn khỏe mạnh ở bên, mặc dù chỉ có tiền bạc và những câu nói khiến người ta tăng huyết áp mới làm tôi cảm nhận được bọn họ vẫn tồn tại"

"Cho nên, sau này cậu có muốn rời khỏi ngôi nhà đó không"

Ngón tay đang gẩy đầu xuống của Chu Liệu hơi khựng lại: "Ý là sao?"

Tần Trạm nhìn vào máy tính trước mặt không trả lời, gương mặt lạnh lùng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Không có chuyện muốn đi hay không" Chu Liệu lại rít vào một hơi như muốn thuốc lá cháy đến tận gốc: "Cắt đứt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, bởi vì có những quan niệm cả đời này rất khó để hòa giải, hơn nữa sau ngày đó, tôi cũng đã biết cái nhìn của bà ấy đối với tôi rốt cuộc là gì"

Buổi tối lúc đi ngủ, Chu Liệu nằm lên giường trước Tần Trạm, bởi vì gần đây nhiệt độ đột nhiên giảm nên đêm đến hơi giá rét.

"Lạnh sao?"

Lúc Tần Trạm kéo cửa ra, ánh đèn chiếu hình bóng cao lớn đen kịt của hắn lên mặt tường, nhưng không giống với ánh sáng trắng xóa ở trong nhà kho, ánh đèn ấm áp ở đây khiến cho ngũ quan vốn lạnh cứng của hắn trở nên dịu dàng hơn.

"Có hơi, nói chứ, càng nằm càng lạnh"

Tần Trạm lấy ra một tấm chăn mỏng ở tủ bên cạnh ra đắp lên trên cho cậu.

Chu Liệu nhìn góc nghiêng của Tần Trạm, đột nhiên nhớ đến rất lâu trước kia khi ở trong nhà kho, ở đó chỉ có một chiếc lò sưởi điện, mỗi ngày đi ngủ đều lạnh cóng, cho đến một ngày phát hiện mình không còn lạnh đến tỉnh giấc nữa, là bởi vì khi tỉnh dậy bên dưới chân cậu đều được đắp áo khoác của hắn.

Cậu không biết tại sao Tần Trạm lại hỏi cậu "nhà" là gì.

Nhưng đối với cậu, nhà có một khái niệm vừa truyền thống lại mơ hồ, là một nơi ở, là một hải cảng có thể chắn mưa chắn gió, là một bến bờ sẽ cho mình dung thân một cách vô điều kiện.

Là một thánh địa được lí tưởng hóa nhưng cũng đầy ảo tưởng.

"Bây giờ ngủ đi"

"Tần Trạm, có thể còng tay lại được không?"

"...Lại sợ gặp ác mộng?" Tần Trạm nhìn cậu, nhưng vẫn lấy còng tay từ trong ngăn kéo ra.

"Chắc là vậy" Chu Liệu nhìn lên trần nhà: "....Không muốn mơ thấy bọn họ"

Cho dù ngày mai thế nào, nhưng ít nhất vào lúc này, cậu hi vọng trái tim mình có được sự yên bình và ngừng nghỉ.