Giếng Cạn

Chương 18




[55]

Tôi ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp, nhìn Lương Dã đeo tạp dề bận rộn trước bếp, tuy rằng bầu không khí vẫn ấm áp như trước, tâm tình rồi lại vô cùng phức tạp.

Vừa rồi Lương Dã nhìn thấy bộ dạng sợ hãi lại rối rắm của tôi, liền không nói lời nào dắt tôi trở về, nói là sau khi ăn cơm tối cậu sẽ giải thích hết thảy chân tướng cho tôi nghe, quan trọng nhất chính là nhét đầy bao tử trước đã.

Cậu thật mau bưng ra từng món dựa theo menu cậu tự nghĩ ra đến trước mặt tôi, mùi vị vẫn ngon lành như trước, không giống như là mỹ thực có thể ăn được ở âm phủ; vẻ mặt cũng rất nhàn nhã, không có nửa điểm âm u giống như tôi.

Thấy tôi động đũa ăn mà không biết mùi vị gì, khi thì nhìn cậu muốn nói lại thôi, Lương Dã thở dài, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn:

“Nói từ chỗ nào mới được đây?”

Tôi đặt đũa xuống, cảm thấy đầu rất loạn, trong nháy mắt giống như bắt được linh cảm đột ngột lướt qua, hồi lâu cũng chỉ gian nan nói: “Cậu... năm đó không chết.”

“Tại thế giới mà tớ sinh ra, tớ thật sự không chết.” Cậu tạm dừng, hỏi, “Giang Sâm, cậu biết lý luận về thế giới song song không?”

Tôi ngây ngẩn cả người.

“Nói một cách đơn giản, hai người chúng ta ngồi ở chỗ này tuy rằng đều sống, nhưng là phân biệt ở hai thế giới song song khác nhau; trong thế giới của cậu tớ thật sự đã chết ở mùa hè tiểu học năm thứ tư kia, mà trong thế giới của tớ, đứa bé bị lão già điên ném xuống giếng năm đó, là cậu.”

Thấy tôi run rẩy, cậu giơ tay ra khoa tay múa chân nói:

“Nếu như nói năm tư tiểu học trước kia chúng ta cùng thuộc một thế giới chủ, như vậy sau khi trải qua vận mệnh chia cắt, từ đó về sau thế giới của chúng ta bị chia thành hai nhánh, mỗi một nhánh tự sinh trưởng phát triển, lại không có ngày tương giao.”

“…”

Tôi trầm mặc một hồi, dường như nhận ra được gì đó sờ sờ cằm, nhớ tới thi thể ở trong giếng vừa rồi, liền hoàn toàn hiểu ra.

Lương Dã cười khổ một cái, dường như cũng hiểu được tâm tư của tôi, nói tiếp: “Có lẽ cậu rất khó ngờ tới, nhưng ở trong thế giới tớ còn sống mà cậu lại chết trẻ kia, năm đó kêu khóc muốn lão già điên giết chết đối phương thay thế mình, người lưng đeo tự trách cùng hối hận hai mươi năm, là tớ.”

[56]

“Có đôi khi cũng cảm thấy thế giới này rất buồn cười.” Lương Dã nói, “Mặt độc ác nhất trong nhân tính của mỗi chúng ta thành công mà sống, bản thân thiện lương rồi lại sớm chết trong cái giếng cạn của năm đó.”

Yết hầu khô khốc nói không ra lời, tôi lấy ra hộp thuốc lá trong túi, vốn định hút một cây để lấy tỉnh táo, cuối cùng vẫn là cất bật lửa lại, tiếp tục trầm mặc nghe Lương Dã nói.

Ai ngờ cậu ấy nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười: “Cậu thì tốt rồi, năm đó phát sốt quên hết tất cả, mà tớ rồi lại… Tớ chính là mang theo áy náy cùng thống khổ mỗi một ngày càng thêm rõ ràng qua mười hai năm. Tớ biết tớ thật có lỗi cậu kia, tựa như cậu cũng thật có lỗi với Lương Tinh Tinh năm đó.”

“…”

Thấy tôi lại vẻ mặt ảm đạm mà mân mê hộp thuốc của mình, Lương Dã nghĩ một chút, lại nghiêm túc nhìn tôi mở miệng:

“Giang Sâm, kỳ thật sau khi tớ gặp lại cậu tớ vẫn luôn nghĩ, chúng ta không cần tiếp tục rối rắm chuyện của năm đó. Chúng ta dù sao cũng không phải hung thủ hại chết đối phương, năm đó cũng không phải lỗi của chúng ta, chỉ là bản năng cầu sinh của hai đứa nhỏ tinh thần hỏng mất trước khi chết mà thôi; cậu cũng không thể trách móc một đứa nhỏ tư tưởng chưa hoàn chỉnh nói ra những lời ích kỷ đáng sợ trong lúc tự bảo vệ mình; cho dù đó là cậu hay là tớ.”

[57]

Tôi biết Lương Dã nói không sai.

Năm đó sau khi Lương Dã bị lão già điên ném xuống giếng ở trước mặt tôi, bao nhiêu đêm khóc tỉnh vẫn rõ mồn một trước mắt, vẫn còn là đứa nhỏ tôi đây căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật chính mình hại chết bạn tốt, vẫn luôn nghĩ nếu như có thể gặp lại cậu một lần, chết cũng được sống cũng được, tôi muốn đích thân nói xin lỗi với cậu.

Thế nhưng cho dù thế nào tôi cũng không ngờ được, nếu như năm đó Lương Dã tỉnh lại trước tôi, cậu cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.

Chuyện cho tới bây giờ lại tiếp tục rối rắm những thứ này cũng vô ích, mặc dù chúng tôi cự tuyệt tha thứ lẫn nhau, bản thân ở một thế giới khác cũng không cách nào sống lại.

Người trưởng thành, hẳn là biết cái gì mới là quan trọng nhất.

[58]

“Tớ hiểu.” Hồi lâu, tôi nản lòng thở ra một hơi, ngửa người ra ghế lẩm bẩm: “Chỉ là nếu như chúng ta không phải người của một thế giới, tại sao cậu lại xuất hiện ở nơi đây? Như thế nào lại…”

Như thế nào lại thích tớ.

Tôi nhìn Lương Dã, Lương Dã dường như thở phào nhẹ nhõm.

Cậu suy tư một chút, thong thả lại rõ ràng nói ra: “Đơn giản mà nói, kỳ thật vị trí của hai người chúng ta ở thế giới này tuy rằng không chút liên quan, nhưng cũng không phải là một trạng thái hoàn toàn song song, mà là thẩm thấu lẫn nhau. Tựa như hai server vận hành độc lập nhưng có khi sẽ phát sinh sai số, thỉnh thoảng sẽ đưa một đoạn mã nguồn đến địa bàn của đối phương.”

Cậu chống cằm nhìn tôi nói:

“Lấy một ví dụ, có phải cậu từng đọc được tin tức qua đời của một danh nhân nào đó ở trên báo, mà ở trong ấn tượng của cậu người này đã sớm chết từ lâu rồi hay không? Hoặc là một chuyện nào đó cậu nhớ rõ đã thật sự xảy ra, người bên cạnh rồi lại thế nào cũng không nhớ nổi? Hoặc là ở nơi nào đó gặp được một đồng nghiệp xa lạ củacông ty, ngày sau rồi lại không còn tìm được bóng dáng người đó? —— nói một cách ngắn gọi đó chính là, hiệu ứng Mandela*.

(*Nhiều người có chung 1 ký ức về những việc chưa từng xảy ra.)

Tôi gật gật đầu, vô cùng thổn thức mở lon bia.

Khó trách trên tàu điện ngầm hai nữ sinh cấp ba cùng trường cùng lớp sẽ không biết nhau, Ngụy Tuyết Tùng gặp ở siêu thị hoàn toàn không nhớ rõ Lương Dã, bởi vì bọn họ vốn dĩ cũng không tồn tại cùng một thế giới.

Thì ra là vậy...

Lương Dã nhìn tôi chớp chớp mắt, tôi liền hiểu ý đưa lon bia trong tay cho cậu, lại mở cho mình một lon.

Lương Dã uống một ngụm, lè lưỡi tiếp tục nói: “Trên lý luận, một người có sức ảnh hưởng càng lớn, độ thẩm thấu của người đó ở thế giới song song cũng sẽ gia tăng; mà đây cũng là nguyên nhân khiến tớ kiên trì tiến vào ngành giải trí, như vậy cậu sẽ có càng nhiều cơ hội nhìn thấy tớ. Giang Sâm bảo bối, cậu thật sự không biết tớ thích cậu bao nhiêu.”

Tôi khụ một tiếng, không nghĩ tới cậu sẽ thổ lộ tại thời điểm này, màu đỏ thật mau lan đến bên tai, có chút xấu hổ quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn cậu.

Lương Dã mỉm cười, điềm nhiên như không có việc gì đùa nghịch cái lon trong tay, nói tiếp: “Không lâu sau khi sự kiện kia phát sinh, sân sau nhà tớ liền xuất hiện một cái giếng… ừm, chính là cái giếng bên ngoài nhà cậu lúc này, lúc ấy thật sự cũng khiến tớ sợ vô cùng.”

Nghe thấy nhắc tới giếng cạn, tai tôi lập tức vểnh lên.

“Khác với kháng cự đi đến bên cái giếng này của cậu, tớ gần như là ngay từ lần đầu tiên liền đi qua dò xét đến tột cùng, sau đó liền thấy được cảnh tượng thế giới bên này của cậu bên trong giếng.”

“Mới đầu tớ nghĩ rằng cậu không chết, vô cùng vui mừng nói với ba mẹ, bọn họ lại chỉ bảo tớ câm miệng. Về sau tớ mới chậm rãi ý thức được, thì ra chúng ta đã bị ngăn cách tại hai thế giới không giống nhau, mà cậu cũng không nhìn thấy bóng dáng của tớ vẫy tay với cậu.”

“Tuy rằng thế giới này cậu hồn nhiên bất giác, nhưng ở một thế giới khác tớ đây vẫn luôn dõi theo cậu, từ tiểu học mãi đến khi tốt nghiệp đại học, dõi theo cậu trọn vẹn mười hai năm, tự nhận là người quen thuộc cậu nhất cũng hiểu rõ cậu nhất ở trên đời này.”

“Tớ rồi lại không cảm thấy mình là đồng tính luyến ái, ở trong thế giới của tớ cũng trước nay chưa từng có cảm giác đối với bất luận khác phái hoặc đồng tính nào, nhưng liền ở kỳ nghỉ hè sơ tam năm đó, cậu tắm xong trốn vào trong phòng mình làm chuyện kia, tớ xem đến máu mũi giàn giụa, đồng thời cũng xác định mình đời này có lẽ chỉ có dục vọng đối mới một mình cậu.”

“…”

“Chính là cậu rốt cuộc ở dị thế xa xôi. Tớ không gặp được cậu, cũng chỉ có thể nhìn cậu như vậy.”

“Nào biết có một ngày cậu đưa tay về phía tớ, tớ liền từ bên kia bò tới, liền đến bên này của cậu; hai thế giới cũng bắt đầu thẩm thấu, dường như còn tạo thành một ít hỗn loạn, nhưng mà tớ cũng lười để ý.”

[59]

“Tớ yêu cậu.” Lương Dã nói: “Bắt đầu từ rất lâu rồi.”