Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 7




Sắc trời dần tối, những đôi tình nhân tìm đến bờ sông ngày càng nhiều, đôi tình nhân ở chiếc ghế bên cạnh động tác càng lúc càng lớn, nam sinh vùi đầu nơi cổ nữ sinh, nữ sinh khẽ cười nửa tránh né nửa hùa theo nam sinh vô cùng thân mật, Tảo Tảo khẽ thở dài đứng dậy, nơi này là thiên đường của những đôi tình nhân, một mình cô ngồi ở chỗ này thật sự là phá phong cảnh, vẫn nên nhường lại vị trí này cho những bạn học cần thôi.

Tảo Tảo mờ mịt chậm rãi đi dọc theo bờ sông, cô cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, hôm nay sau khi nhìn thấy Tiểu Dương và bạn gái anh, cô mới nhận ra, hình ảnh Tiểu Dương đã khắc thật sâu trong trái tim cô từ lúc nào không hay, nghĩ tới anh lòng lại bắt đầu buồn bã, đây là nỗi đau trong mười chín năm cuộc đời cô chưa từng trải qua, cô nhớ tới Lâm Tâm, lúc trước Lâm Tâm nhìn thấy Tiểu Dã cũng những người con gái kia khi đó chắc hẳn cũng từng đau lòng như vậy.

"Tảo Tảo?" Một giọng nam kinh ngạc truyền đến từ chiếc ghế bên kia, Tảo Tảo dường như không nghe thấy gì mà đi về phía trước, Tiểu Dã buông cô gái trong lòng, bước nhanh đi đến trước mặt Tảo Tảo, "Đã xảy ra chuyện gì? Tảo Tảo, em làm sao vậy?"

Tảo Tảo mờ mịt nhìn Tiểu Dã, sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người như mất hồn lững thững nơi bờ sông Lệ. Tiểu Dã hoảng hốt, anh chưa bao giờ nhìn thấy Tảo Tảo như vậy, cho tới nay, Tảo Tảo vẫn luôn tràn ngập sức sống, cứ như một chú khỉ hoang trong núi, chạy tới chạy lui, không phút nào yên tĩnh. Khi anh nhìn thấy cô, cô luôn cười vui vẻ, hoặc đấu võ mồm với anh, cho dù lần tắm rửa kia bị anh nhìn thấy lúc đó cô cũng chỉ là hoảng hốt nhảy dựng lên cố sức đóng cửa sổ.

Tảo Tảo mơ màng nhìn Tiểu Dã trở lại nói gì đó với cô nàng kia, cô gái cực kỳ không vui bỏ đi, Tiểu Dã kéo Tảo Tảo ngồi trên chiếc ghế anh vừa nãy còn ngồi thân thiết với cô gái kia, anh cau mày, quay đầu quan sát dáng vẻ rất khác thường ngày của Tảo Tảo, Tảo Tảo luôn vui tươi, lần trước đến cả Vương Phinh cố ý làm khó dễ cũng không thấy mày cô cau lại chút nào, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho chú khỉ hoang tinh lực dồi dào này ủ rũ thành như vậy, chẳng lẽ là Tiêu Dương?

"Có phải em, gặp Tiêu Dương rồi không?" Tiểu Dã dè dặt cẩn thận mở miệng.

"Ừ, tôi thấy bạn gái anh ấy rồi." Ngoài dự đoán của Tiểu Dã, Tảo Tảo thành thật mở miệng.

Tiểu Dã ngồi bên cạnh Tảo Tảo không nói gì, dỗ con gái vui vẻ luôn là sở trường của anh, nhưng đối diện với Tảo Tảo như vậy, anh đều không nói nên lời, anh cũng không biết vì sao lại không muốn dùng những lời đường mật ngày thường nói với các nữ sinh để trêu chọc Tảo Tảo vui vẻ, sau cùng anh thở dài, vỗ vỗ vai Tảo Tảo như đối xử với các anh em tốt, "Nghĩ thoáng một chút, cô bé, Tiêu Dương không hợp với em đâu."

Tảo Tảo ngồi đờ đẫn, không lên tiếng. Tiểu Dã nghĩ nghĩ, lại tiếp tục mở miệng, "Tảo Tảo, lần này em nhất định phải nghe anh. Anh thấy lần này Tiêu Dương thật sự đã lún sâu rồi, đối với chuyện tình cảm anh luôn tùy tính, người có tình cảm liền đến với nhau, nhàm chán liền tách ra, cho nên cũng không có chuyện không phải là người ấy thì không được. Nhưng Tiêu Dương thì khác, nhiều năm qua con gái theo đuổi cậu ấy dạng gì chẳng có, nhưng anh lại chưa bao giờ thấy cậu ta thích người nào, mà Vi Tử này lại là cậu ấy chủ động theo đuổi, Vi Tử ở Hà Đông, mỗi ngày cậu ấy đều chạy tới Hà Đông đến bên cô ấy, người như Tiêu Dương đã không động lòng thì thôi, một khi đã rung động, thì nhất định là không buông, em vẫn nên nhân lúc còn sớm mà buông tay đi."

"A..., thì ra thời gian gần đây anh ấy bận bịu việc này." Tảo Tảo nhẹ nhàng tiếp lời, sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt, hốc mắt đỏ bừng, lại không thấy giọt nước mắt nào chảy xuống.

Tiểu Dã có phần thương xót nhìn Tảo Tảo, "Tảo Tảo, em vẫn nên nghiêm túc tìm bạn trai đi, đừng tìm người như Tiêu Dương hay như anh, tìm người đối xử tốt với em."

Tảo Tảo bất ngờ nở nụ cười, "Tiểu Dã, không phải anh nói sao? Con gái nóng nảy như tôi, sẽ không kiếm được bạn trai. Quả thật, con gái như tôi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn khí chất không có khí chất, sẽ không có ai thích đâu."

"Em," Tiểu Dã nhất thời nghẹn họng, anh thở dài, vân vê tóc Tảo Tảo, nhẹ giọng: "Đó là anh trêu chọc em thôi, Tảo Tảo, sau này không nên nói bản thân mình như vậy, em rất tốt, so với những nữ sinh trong trường này đều rất tốt."

"Thật vậy sao?" Tảo Tảo khẽ cong môi một cái, lộ ra giọng mỉa mai, "Tôi tốt như vậy, vậy anh có thích tôi không? Anh làm bạn trai tôi có được không?"

Tiểu Dã ngạc nhiên, đây là Tảo Tảo luôn tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời sao, từ khi nào cô cũng đã học được nụ cười mang nét tang thương như vậy, cô gái tựa như chồi non tươi mới giữa mùa xuân, cuối cùng vẫn tránh không được tổn thương, vẫn là có người rạch một vết thương vào trái tim mềm mại yếu ớt của cô.

"Yên tâm, Tiểu Dã, chẳng phải chỉ là thầm mến thất bại thôi sao, tôi sẽ không khiến bản thân mình trở nên như vậy đâu." Tảo Tảo đứng lên, khôi phục vẻ mặt bình thường, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, "Tiểu Dã, kiểu con gái như tôi, ở trên đường lớn đưa tay ra là có thể vớ được cả nắm, sao so được với mỹ nữ Sư Đại, Tiêu Dương đẹp trai như vậy, không thích tôi là chuyện bình thường, là tôi trước đây không nghĩ thông suốt, giờ ổn rồi, tôi đã nghĩ thông rồi, không có việc gì, tôi về phòng đây."

Tảo Tảo càng tỏ ra bình thường, càng khiến người khác lo lắng, Tiểu Dã không lay chuyển được Tảo Tảo, đưa cô trở về phòng ký túc, nhưng chung quy vẫn còn lo lắng, gọi Lâm Tâm và Hồng Nhan xuống dưới nói chuyện một lúc. Đừng nhìn Hồng Nhan bình thường lúc nào cũng chế giễu đả kích Tảo Tảo, đến thời khắc mấu chốt lại rất quan tâm cô, thường ngày cực chú ý hình tượng chính mình, lần này lại mặc áo ngủ để tóc tai bù xù trực tiếp nhảy từ trên giường xuống gặp Tiểu Dã. Tiểu Dã này, Tảo Tảo nằm trên giường cười khổ, để cả phòng ký túc của cô đều biết cô thầm mến Tiêu Dương thất bại rồi.

Tiểu Dã nhìn Lâm Tâm và Hồng Nhan rời đi, xoay người đi đến một góc ở sân bóng rổ, đứng trước góc tối, "Cậu quan tâm cô ấy như vậy, vì sao vừa nãy không bước ra?"

Mặt Tiêu Dương chìm trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm, "Hiện giờ gặp cô ấy, sẽ chỉ càng làm cô ấy khổ sở hơn thôi."

Tiểu Dã lắc lắc đầu, khoác tay lên vai Tiêu Dương, "Tớ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Tảo Tảo như vậy, cậu đó, lần này thật sự đã làm tổn thương cô ấy. Tiếp đây, cậu định làm thế nào?"

Tiêu Dương lặng im, Tiểu Dã vô vỗ anh, "Chuyện này có phần phiền toái, cậu nói thật cho tớ biết, rốt cuộc cậu có ý gì khác với Tảo Tảo không, dù sao Tảo Tảo cũng không giống những nữ sinh khác."

Tiêu Dương vẫn im lặng, Tiểu Dã có phần giật mình, "Cậu sẽ không đối với cô ấy cũng..."

"Không có," Tiêu Dương ngắt lời Tiểu Dã, nói, "Không thể, tớ vẫn coi cô ấy như em gái, làm sao có thể chứ?"

Giọng nói Tiêu Dương càng nói càng nhỏ, dần dần nghe không được. Tiểu Dã thở dài, "Cậu vẫn nên suy nghĩ cẩn thận đi, nghĩ rõ ràng đã rồi nói tiếp, tớ vẫn cảm thấy cậu và Tảo Tảo không hợp, chỉ cần sơ sót một chút, ngay cả bạn bè cũng không làm nổi đâu."

Tiêu Dương ấp úng nói, "Cậu cho là hiện tại tớ và cô ấy còn có thể xem như không có việc gì mà làm bạn bè sao?"

"Vi Tử thì sao?" Tiểu Dã lo lắng nhìn Tiêu Dương, người khác không biết, nhưng anh quả thật tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương vì Vi Tử mà hao hết tâm tư như thế nào.

Tiêu Dương không nói gì, đứng dậy, ra sức đá một phát vào lan can sân bóng rổ bên cạnh.

Trong khoảng thời gian này, Tỏa Tảo thật sự là họa vô đơn chí*, vừa mới vấp phải trắc trở nơi Tiêu Dương, lại vì tinh thần ngẩn ngơ trên lớp thể dục mà rơi xuống khỏi xà đơn, dẫn tới bị gãy xương mắt cá chân. Lâm Tâm và Hồng Nhan vất vả đưa cô đến bệnh viện lại đưa cô trở về phòng, mệt gần chết, lần này thì hay rồi, nằm trên giường nửa tháng, nhìn Tảo Tảo nằm trên giường nửa chết nửa sống, Hồng Nhan rốt cuộc bùng nổ.

(*Họa vô đơn chí: Tai họa không chỉ xảy ra một lần mà thường đến nhiều lần, hết nạn này đến nạn khác.)

"Tảo Tảo, cậu chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi hả, vì một tên Tiêu Dương mà biến bản thân trở thành bộ dạng tả tơi này, bình thường ngẩn người ngây ngốc bọn tớ cũng không nói cậu, nhưng cậu giỏi lắm học thể dục thôi cũng có thể dẫn đến gãy xương, đến cùng là cậu ngốc hay không ngốc, hiện tại cậu nằm ở đây, tên Tiêu Dương kia không phải vẫn cùng một chỗ với Vi Tử gì đó như thường sao, cậu đau khổ dằn vặt hết lần này đến lần khác như thế cũng không có cách nào khác khiến anh ta thương tiếc nửa phần, cậu lại giày dò những người quan tâm cậu là bọn tớ."

Lâm Tâm kéo tay áo Hồng Nhan, lại bị cô gạt ra, "Lâm Tâm, cậu đừng kéo tớ, hôm nay tớ thật sự không nhịn được, Tảo Tảo, dũng khí lúc trước cậu tìm Vương Phinh ngả bài chạy đi đâu hết rồi."

"Muốn nói đau khổ, là tự cậu chuốc lấy, tớ đã báo cho cậu đừng chọc vào Tiêu Dương đó từ lâu rồi, cậu không nghe, cậu đã có quyết tâm đi trêu vào anh ta, tốt lắm, bây giờ cậu cũng phải kiên cường, vui vẻ mà gánh chịu hậu quả chứ, nhưng cậu lại bày ra bộ dáng nửa sống nửa chết này, thật khiến người ta khinh thường cậu."

Lâm Tâm dốc sức đẩy Hồng Nhan đang nổi giận ra ngoài cửa, Hồng Nhan nghiêm mặt, vẻ mặt phẫn uất bất mãn.

"Lâm Tâm," Tảo Tảo bình tĩnh mở miệng, "Cậu mặc kệ đi, cứ để Hồng Nhan nói, cậu ấy nói đúng, là tự tớ chuốc lấy đau khổ."

Hồng Nhan trái lại không nói nữa, đóng cửa một cái ầm đi ra ngoài.