Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 113: Xem Như Một Mũi Tên Trúng Hai Con Nhạn




Bầu không khí căng thẳng trong phòng họp bỗng nhiên biến mất bởi một tiếng cười từ giọng mũi của một người nào đó. Theo sau tiếng cười ấy, lần lượt mọi người đều phì cười không ngớt. Có người không muốn xấu hổ nên đã nghiêng đầu tựa vào vai đồng nghiệp bên cạnh, cười khùng khục.



Cười sảng khoái nhất có lẽ là Tưởng Thiên Điểu. Bản thân cô cũng không ngờ đàn em của mình sẽ trả đũa một vố quá gắt như thế. Lúc ngước mắt nhìn sang phía đối diện, cô chợt phát hiện gương mặt của Thụy Lam đỏ bừng như khỉ đít đỏ, hàm răng nghiến ken két tràn ngập tức giận.



Phải thôi, trước giờ Thụy Lam luôn ganh đua với Vưu Hạ, mặc dù thực lực của hai người thì khác nhau quá xa nhưng mà Thụy Lam có vẻ không hề nhận thức được điều đó. Nhìn chung, trừ bỏ thói thích ghen tị và hay mở miệng khiêu khích người khác thì cậu ta cũng khá là bình thường.



Cứ nhìn cái vẻ bị Vưu Hạ đâm một nhát cho tức chết mà không nói được gì kia thì đủ hiểu cậu ta còn non cỡ nào rồi.



Tưởng Thiên Điểu cảm thấy thỏa mãn vô cùng, ngay cả ánh mắt cũng sắp nhiễm một nụ cười khoái chí.



Trong lúc mọi người không ai biết phải nói gì thì Philippe Nguyễn bất ngờ lên tiếng: “Không hổ là bác sĩ Hạ, miệng lưỡi sắc sảo ghê gớm.”



Từ khi bước vào phòng đến giờ, đây là câu nói đầu tiên của Philippe Nguyễn. Vốn dĩ gã cũng không hứng thú gì với cuộc họp ngày hôm nay, cho đến khi Vưu Hạ cà khịa thẳng mặt Thụy Lam, gã bắt đầu thấy không khí nhộn nhịp hơn một chút.



Dù chẳng ưa gì Vưu Hạ nhưng gã phải gật đầu thừa nhận, bất cứ nơi nào có dấu chân của anh thì đều trở nên thú vị đến lạ.



Nghe thấy người ta vừa nhận xét cách ăn nói của mình, Vưu Hạ không thấy giận dữ như hồi nãy.



Ngược lại, anh còn bình thản nhếch môi mỉm cười, nửa đùa nửa thật bồi theo: “Thụy Lam, nếu cậu cảm thấy lời nói của tôi khiến cậu đau lòng sắp chết thì cứ tìm đến Philippe. Tôi cá là anh ấy có rất nhiều kinh nghiệm, chắc chắn sẽ giúp cậu vượt qua được chuyện lần này đấy.”



Hiếm khi Tưởng Thiên Điểu nhìn thấy Vưu Hạ kiên nhẫn trò chuyện với ai quá ba câu. Đối với người quen như cô, có lúc anh còn chẳng muốn hé miệng nói cho tròn năm chữ. Huống hồ gì là một thằng oắt trẻ người non dạ như Thụy Lam, thế mà hôm nay anh lại nói với đối phương không ít.



Mà chủ chốt trong câu vừa rồi là cố tình mỉa mai Philippe Nguyễn.



Xem như một mũi tên trúng hai con nhạn.



Và bên cạnh lại xuất hiện thêm một con chim sẻ bé nhỏ vừa ăn dưa vừa hóng hớt là Tưởng Thiên Điểu.



Tưởng Thiên Điểu cúi thấp đầu, ráng nhịn cười.



Điên đầu với tên Hạ này mất thôi! Đau lòng sắp chết thì tìm Philippe, chẳng phải ý bảo Philippe cũng bị cậu ta cà khịa nhiều tới mức tích lũy được kinh nghiệm luôn rồi à?



Ha ha, hai người gặp phải cao thủ rồi…



Sau khi Vưu Hạ nói xong, cả Philippe lẫn Thụy Lam đều ngậm tăm không phản ứng. Philippe ngồi im đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương, cắn nhẹ môi dưới như muốn kìm nén cơn giận. Còn Thụy Lam thì đã sớm đầu hàng, cậu ta nhận ra được mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Vưu Hạ, càng nói sẽ lại càng làm cho bản thân mất mặt thêm thôi.



Thụy Lam rũ mắt, bàn tay để dưới gầm bàn nắm chặt lại.



Không khí vừa cao trào được mấy phút đã lắng xuống lần nữa.



Lần này Ngụy Kỉ chủ động lấy lại sự tập trung cho tất cả mọi người, ông ta điềm tĩnh nói: “Tôi nghĩ các cô cậu đã giải tỏa căng thẳng xong rồi nhỉ? Còn bây giờ thì nên quay lại vấn đề chính thôi. Bác sĩ Hạ, cậu có thể nói thêm về loài hoa Blancrisha này không?”



Trong nháy mắt, Vưu Hạ cũng trở về dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của mình, anh suy nghĩ giây lát: “Thật lòng mà nói tôi không còn nhớ gì nhiều về Blancrisha nữa. Khoảng thời gian tôi nghiên cứu đã lâu quá rồi, chỉ nhớ được đây là loài hoa thích nơi ẩm ướt như rừng rậm và cực kỳ ghét ánh sáng, cho nên chúng thường mọc ở trong các hang động ở sâu trong rừng Nam Mỹ. Theo tôi nhớ, Blancrisha được phát hiện nhờ vào một nhóm người thám hiểm, song họ lại không có hứng thú nghiên cứu sâu về nó nên cuối cùng nó vẫn là một bí ẩn.”



Ngụy Kỉ gật đầu, bàn tay cầm đồ điều khiển bấm sang một trang chiếu mới.



Màn hình đang chiếu một tấm ảnh của Blancrisha được phóng to, bây giờ mọi người đều dễ dàng nhìn thấy được lớp bảo vệ bên ngoài cái bọc trong suốt của nó. Những cánh hoa màu nâu cứng cáp ôm thành hình vòng cung rất tuyệt diệu. Trong bọc trôi nổi nhiều hạt nhỏ li ti, không hiểu sao càng nhìn lại càng khiến cho người khác rùng mình.



Tưởng Thiên Điểu mắc chứng sợ lỗ, khi nhìn chằm chằm vào cái bọc ấy, cô sởn cả da gà, hơn thế còn cảm giác hơi chóng mặt.



Ngụy Kỉ di chuyển chấm đỏ nhỏ trên màn hình xoay quanh đóa hoa màu trắng, tiếp tục giải thích: “Đúng là sau khi được nhóm người thám hiểm phát hiện, Blancrisha vẫn không được đem về nghiên cứu. Mãi đến khi có một nhóm người khác đến khu vực này để đi tìm một loại thảo dược thì tình cờ nhìn thấy nó trong hang động nằm ở phía Tây của rừng Amazon. Và mọi người biết không, họ đã vô cùng bàng hoàng khi tận mắt nhìn thấy sâu trong hang động là cả một rừng Blancrisha. Chúng sinh sôi nảy nở khắp các vách đá, nhìn đâu cũng có thể thấy được. Quan trọng là tính từ thời điểm nhóm đầu tiên phát hiện cho đến nhóm thứ hai chỉ có một tháng. Trong một tháng chúng đã từ vài đóa hoa phát triển sinh sôi thành cả một rừng trong hang động. Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc làm sao chúng có thể tự sinh sôi được chỉ trong thời gian ngắn?”



Đoạn, Ngụy Kỉ ngừng lại, chầm chậm chống hai tay xuống mặt bàn, hướng mắt về mọi người trong phòng họp, ngữ khí mỗi lúc một thêm hào hứng: “Đó là lý do đã thôi thúc tôi cùng với một người bạn thầm lặng nghiên cứu về Blancrisha. Chúng tôi đã từng lặn lội đến khu vực ấy, muốn tìm bằng được loài hoa đó về nhưng trong quá trình tìm kiếm đã gặp một vài trục trặc khiến cho người bạn của tôi… đã qua đời.”



Ngay khi biết được người đồng hành với Ngụy Kỉ trong chuyến đi đến rừng Amazon bị thiệt mạng, ai nấy đều nhất thời sửng sốt. Họ ngồi thẳng lưng, vô thức chăm chú lắng nghe đối phương nói tiếp.



Nơi đáy mắt Ngụy Kỉ thoáng hiện một tia u buồn.



“Khoảng thời gian đó đối với tôi mà nói thật sự khủng khiếp. Tôi mất đi một người bạn thân, nhưng đổi lại thì tôi có được một đóa Blancrisha. Có lẽ các bạn sẽ thấy tôi vô tâm khi bạn thân vừa mất mà tôi vẫn có thể bình thản và nghiên cứu về một loài hoa lạ. Có điều, đối với chúng tôi, đây là một điều thiêng liêng, một hoài bão mà cả hai phải thực hiện bằng được. Và tôi nghĩ mình phải thay cả phần của người đó tìm hiểu bằng được rốt cuộc trong Blancrisha ẩn chứa thứ gì. Cuối cùng thì tôi cũng đã phát hiện Blancrisha là một loại thảo dược quý hiếm, nó đang chứa một liều thuốc mà loài người đang lùng sục tìm kiếm. Đây thực sự là một chuyện tôi chẳng thể ngờ tới. Và—“



Đúng lúc ấy, Vưu Hạ thình lình cắt ngang lời của ông ta, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng: “Xin lỗi vì đã ngắt lời của ông, nhưng mà đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được mục đích của buổi họp ngày hôm nay cũng như là những lời mà ông vừa trình bày. Tôi nghĩ là ông nên vào trọng tâm thì tốt hơn.”



Bốn bề thinh lặng. Mọi người thầm liếc nhau, dường như ai cũng ngầm thuận theo ý kiến của Vưu Hạ.



Ngụy Kỉ nheo mắt nhìn Vưu Hạ, hồi sau ông ta nở một nụ cười trầm, đầu gật gù: “Hóa ra là cậu nôn nóng đến mức này rồi. Được, tôi sẽ đi vào trọng tâm của vấn đề vậy.”



“Tôi muốn làm một cuộc cách mạng.” Lời lẽ đột nhiên sắt thép không ngờ.



Những người ngồi vây bên bàn họp đồng loạt hoang mang. Họ cúi đầu xì xầm xôn xao, chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Ngụy Kỉ là gì.



Cuộc cách mạng như thế nào mới được?



Riêng Vưu Hạ thì không ngạc nhiên giống như bọn họ. Anh lồng hai tay đặt trên bàn, nghiêng đầu im lặng suy nghĩ. Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một linh cảm bất an.





Tiếng bàn luận ngày càng nhiều, Tần Chính nhíu mày, gõ ngón trỏ xuống bàn hai tiếng rồi nhắc nhở: “Trật tự. Viện phó hãy tiếp tục đi.”



Ngụy Kỉ nhìn Tần Chính, cười nhẹ một cái rồi tiếp tục: “Giữa cuộc tìm kiếm thế này, nếu chúng ta nhanh tay thì chắc chắn sẽ lấy được một món hời. Đây là ấp ủ kéo dài 8 năm của tôi và bây giờ tôi muốn nó trở thành một dự án đặc biệt của chúng ta. Trước khi để cho người khác phát hiện ra và tìm được đồ quý, chúng ta cần phải nhanh chân lên. Một khi chúng ta có được cả rừng Blancrisha trong tay, sau đó đem về đây bào chế thành Sodium Nitroprusside và đợi đúng thời điểm thì đăng ký lưu hành thuốc. Việc này hoàn toàn có lợi cho bệnh viện của chúng ta, không phải sao?”



Vưu Hạ lạnh lùng vạch trần ý đồ của đối phương: “Sao tôi lại nghe thấy có cái mùi trục lợi từ ông vậy, viện phó? Dự án lần này đúng là một món hời rất to, nhưng qua một hồi nghe ông phân tích các thứ thì dường như vẫn còn điều gì đó chưa rõ. Ông thật sự cho rằng đây là một việc có lợi cho bệnh viện ư?”



“Đương nhiên rồi, bác sĩ Hạ. Một khi chúng ta có thể tự bào chế thành công Sodium, bệnh viện của chúng ta cũng sẽ tự nhiên được thêm tiếng thơm. Vả lại, tôi chưa từng bảo sau khi đăng ký lưu hành thuốc thành công, tôi sẽ nâng giá thành của thuốc lên một cách cắt cổ bệnh nhân của mình.” Ngụy Kỉ cười cười, lắc nhẹ đầu phủ nhận. “Không, không đâu, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để biết bản thân đang làm gì mà. Thân là một bác sĩ, tôi đâu thể nào trở nên mất tính người như vậy được.”



Lần này đến lượt Philippe Nguyễn lên tiếng: “Vậy ông định làm gì cho dự án lần này?”



Ngụy Kỉ hơi cúi người, trầm ngâm chốc lát mới đáp lời: “Thật ra tôi đã lên sẵn kế hoạch cho dự án đặc biệt này rồi. Chúng ta sẽ tổ chức một chuyến đi đến rừng Amazon, nơi mà Blancrisha đang sinh sôi phát triển. Chuyến đi dự kiến kéo dài một tháng, gồm năm người, kể cả tôi. Tức là chúng ta sẽ còn có thêm bốn người nữa, mỗi khoa sẽ cử ra hai bác sĩ. Ngoài ra, chúng ta còn có thêm một người hướng dẫn. Đây là người mà tôi quen biết, cậu ta rất am hiểu khu vực rừng rậm Amazon cũng như là cách làm sao để đến được nơi đó bằng thuyền.”



Đoạn, Ngụy Kỉ liếm bờ môi khô khốc, hạ giọng xuống như muốn tỏ bày ý nguyện: “Hơn nữa, trong lòng tôi vốn đã đề cử sẵn hai bác sĩ của hai khoa. Đây là hai người mà tôi cảm thấy đủ tin tưởng để giao trọng trách cho họ. Một là bác sĩ Philippe. Hai là…”



Âm từ nối dài ra, cùng với hướng nhìn đổ về phía tay phải của mình, Ngụy Kỉ có vẻ rất hài lòng khi gọi tên của đối phương: “Hai là…bác sĩ Hạ.”



Trước khi Ngụy Kỉ nói ra cái tên này, mọi người ai cũng ngầm biết cả rồi. Bọn họ im lặng chờ xem phản ứng của anh, thế nhưng trái với dự đoán của bọn họ, anh chẳng hề đả động gì.



Tưởng Thiên Điểu cũng quay sang nhìn Vưu Hạ, bỗng dưng cô thấy nóng ruột không thôi. Khuỷu tay trắng muốt khẽ chạm vào khuỷu tay lành lạnh của đối phương, cô nháy mắt ra hiệu.



Song, Vưu Hạ vẫn lặng thinh như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình.



Bấy giờ, Ngụy Kỉ đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi, bình tĩnh ứng biến: “Chắc là bác sĩ Hạ còn đang muốn suy nghĩ một chút, thôi thì chúng ta lại tiếp tục phần tiếp theo. Nhóm cần thêm hai bác sĩ nữa và lần này là tùy theo sự tự nguyện của mọi người. Nếu ai cảm thấy mình đủ khả năng và muốn xông pha thì cứ tự xung phong, tôi sẽ đưa ra quyết định sau cùng.”




“Viện phó…”



Có người bất ngờ gọi Ngụy Kỉ, khi nhìn qua thì ông ta phát hiện đó là Tưởng Thiên Điểu.



Nửa cánh tay trắng nõn của Tưởng Thiên Điểu trồi lên, sau đó từ từ lặn xuống. Cô sốt ruột chau mày nói: “Viện phó, ông có thấy dự án đi tìm hoa Blancrisha này quá nguy hiểm hay không ạ?”



Ngụy Kỉ nhướng mày nhìn cô, chưa vội trả lời.



Tưởng Thiên Điểu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc phân tích suy nghĩ: “Tôi cảm thấy bao nhiêu đây bằng chứng, tài liệu vẫn chưa đủ để khẳng định Blancrisha có thể bào chế được thành Sodium Nitroprusside đâu ạ. Hơn nữa, việc đi vào một khu rừng rậm khắc nghiệt hung hiểm như Amazon có hơi liều mạng đấy, không phải sao?”



Tưởng Nghị ngồi đối diện thoáng chốc sầm mặt, gằn giọng nhắc nhở con gái: “Thiên Điểu, con không tham gia thì cũng đừng làm liên lụy đến người khác.”



“Nhưng ba à…”



“Im lặng đi.” Tưởng Nghị cau mày, tặng cho cô một cái nhìn cảnh cáo.



Tưởng Thiên Điểu biết một mình không thể xoay sở tình thế, đành tự giác biến thành một kẻ vô hình trong phòng họp.



Tưởng Nghị lúc này quay đầu nhìn Ngụy Kỉ, ánh mắt đầy ái ngại, hạ giọng bào chữa: “Xin lỗi viện phó, con gái của tôi cái tính hay lo lắng, lỡ làm gián đoạn cuộc họp của ông rồi.”



Ngụy Kỉ khoát tay, lắc đầu tỏ vẻ không để bụng.



Lúc thời gian để mọi người tự giác xung phong bắt đầu, chẳng ngờ đến ai cũng im thin thít, giả điếc làm ngơ.



Cũng đúng thôi, nghĩ sao đang yên đang lành lại vác xác vào rừng tìm loài hoa quý? Rừng trong nước còn cảm thấy lo sợ, huống hồ gì là rừng Amazon nổi tiếng khắc nghiệt của Nam Mỹ?



Ai mà muốn chết rồi mới tự nguyện đi theo thì có.



Qua hồi lâu, từ giữa đám người cuối cùng cũng có một cánh tay giơ lên.



Ngụy Kỉ kinh ngạc giây lát rồi mỉm cười: “Thụy Lam, cậu muốn xung phong à?”



Thụy Lam từ từ hạ tay xuống, ngoảnh đầu đối mặt với hàng loạt ánh mắt sửng sốt nhìn mình. Trên mặt thanh niên phảng phất nét căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng ngắt ngừng run run: “Vâng. Tôi muốn… tham gia chuyến đi lần này.”



Ngụy Kỉ đưa tay chỉnh kính, giữ nguyên nụ cười máy móc của mình: “Tôi đánh giá cao sự tình nguyện xung phong của cậu, mặc dù tôi cảm thấy cậu vẫn còn chút lo lắng thì phải?”



Thụy Lam lập tức lắc đầu phủ nhận: “Dạ không, tôi không có căng thẳng lo lắng gì cả. Tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.”



Thái độ nghiêm túc hiện tại của Thụy Lam khiến cho một số người bất ngờ. Họ còn tưởng đây là ai khác chứ không phải là Thụy Lam bình thường nhút nhát sợ sệt. Lẽ nào lại đang muốn tranh đấu giành phần với Vưu Hạ? Có khi là vậy thật rồi!



Khi Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn lên, tình cờ phát hiện một đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, tràn ngập khí thế muốn đánh bại anh của Thụy Lam.



Anh cong môi, trầm thấp cười một tiếng. Lòng dạ nghĩ gì chẳng ai xuyên thấu được.



Sau Thụy Lam, người tiếp theo giơ cao cánh tay chính là Tào Mẫn. Tào Mẫn là bác sĩ ngoại tim mạch, từng tham gia vào ca phẫu thuật cấy ghép tim cùng với Vưu Hạ.



Ngay khi thấy anh ta giơ tay xung phong, Ngụy Kỉ lập tức cười đến hào sảng: “Ôi Tào Mẫn, tôi đợi cậu lâu rồi đấy. Cứ ngỡ là cậu sẽ không chủ động nhưng cuối cùng thì cậu cũng đã không làm tôi thất vọng.”




Tào Mẫn thường kiệm lời và khiêm tốn, anh ta chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”



Tính đến thời điểm này xem như đã tập hợp đủ thành viên cần thiết cho chuyến đi.



Ngụy Kỉ vỗ tay một tiếng, tâm trạng thoải mái tiếp lời: “Vậy là nhóm của chúng ta sẽ gồm có tôi, bác sĩ Philippe, bác sĩ Thụy Lam, bác sĩ Tào Mẫn và bác sĩ…”



Người cuối cùng ông ta chưa dám dứt khoát nêu tên, đôi mắt liếc nhìn đầy mong đợi. Thế nhưng khoảnh khắc Vưu Hạ đẩy ghế đứng dậy đã hoàn toàn khiến cho niềm hy vọng của ông ta sụp đổ.



Vưu Hạ quay mặt nhìn Ngụy Kỉ, rành rọt nói một câu: “Với dự án lần này, tôi thật sự không có ý định tham gia. Xin lỗi ông nhiều, viện phó.”



Trước khi rời đi, anh còn cố ý liếc nhìn Thụy Lam đang sững sờ đực mặt. Trong một khắc, anh làm ra khẩu hình như có lời muốn gửi gắm đến đối phương. Sau đó thì lập tức xoay người bước ra khỏi phòng, hoàn toàn vứt lại những ánh mắt bàng hoàng ở sau lưng mình.



Thụy Lam giận run, hai bàn tay siết thành nắm đấm giấu dưới gầm bàn.



Khẩu hình mà Vưu Hạ làm trước khi đi mất chỉ có bốn chữ.



Thụy Lam nhìn thấy rất rõ, cũng hiểu rất nhanh.



Háo thắng dễ chết.



Khi cửa phòng khép lại, Tần Chính tháo mắt kính, thở dài: “Tôi nói trước với cậu rồi, Vưu Hạ sẽ không đồng ý đâu.”



Ngụy Kỉ nhìn theo bóng lưng của Vưu Hạ thật lâu sau mới phản ứng, ông ta thản nhiên hơn ngoài suy đoán của tất cả mọi người.



“Không sao, rồi cậu ấy cũng sẽ đồng ý mà thôi.”







Sau buổi họp, mọi người lũ lượt quay về công việc của mình. Những người không liên quan đến dự án Sodium Nitroprusside tự động ném hết mọi thứ ra sau đầu. Còn ba người trong nhóm dự án thì bắt đầu tất bật chuẩn bị cho bản thân một số kiến thức cơ bản khi đi thám hiểm trong rừng cũng như là tinh thần vững vàng trước khi khởi hành.



Đến xế chiều, Tưởng Thiên Điểu lượn nhiều vòng quanh khuôn viên, mục đích là đi tìm Vưu Hạ. Qua hồi lâu, cô tình cờ gặp một điều dưỡng, điều dưỡng ấy nói Vưu Hạ đang ở trong phòng phẫu thuật vì có một ca cấp cứu cách đây khoảng nửa tiếng.



Tưởng Thiên Điểu cười nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi về phía khu vực phẫu thuật.



Vừa đến nơi, cô mau chóng nhìn thấy có một số bác sĩ khoác áo blouse lục tục bước ra, bọn họ đang nghiêng đầu tập trung trò chuyện gì đó.



Tưởng Thiên Điểu đi lại gần, mang theo nụ cười nhã nhặn hỏi bọn họ: “Xin lỗi, không biết bác sĩ Hạ đã phẫu thuật xong chưa nhỉ?”



Một người trong đám đông gật đầu, nói: “Vừa mới xong rồi đấy. Cô đi vòng ra chỗ rửa tay sẽ gặp cậu ấy.”



“Cảm ơn nhiều nhé.”



Trước phòng phẫu thuật có một khu vực dành riêng cho bác sĩ khử trùng sạch sẽ trước khi bước vào ca mổ. Nơi này cũng là nơi mà Vưu Hạ yêu thích nhất, trừ bỏ mùi thuốc gây tê nồng nặc khiến anh chán ghét.



Đúng như lời của vị bác sĩ hồi nãy nói, Tưởng Thiên Điểu đi vào trong, nhác thấy Vưu Hạ đang tỉ mỉ rửa từng kẽ ngón tay của mình. Cô đứng lại, thở một hơi thật dài cho sự bỏ công đi loanh quanh từ nãy đến giờ.



“Đi tìm cậu đúng là cực khổ.” Tưởng Thiên Điểu rúc tay vào túi áo trước, thong thả bước tới.




Vưu Hạ không ngẩng đầu, vẫn còn tiếp tục rửa qua lớp xà phòng thứ hai. Thấy đôi giày xăng-đan màu cà phê sữa của cô dần dần sát lại, anh điềm tĩnh lên tiếng:



“Ai sai chị tìm tôi làm gì rồi than cực?”



Tưởng Thiên Điểu dựa vai vào tường, cười giận: “Tất nhiên có người sai thì tôi mới tìm cậu, chứ ai mà rảnh đâu hả? Viện phó tìm cậu đó, đến gặp ông ta đi.”



Viện phó?



Vẫn chưa thôi nữa à?



Vưu Hạ nhíu chặt lông mày, khóa vòi nước, chậm rãi dùng khăn lau sạch sẽ nước dính trên mu bàn tay. Lau xong, anh xoay người nhìn Tưởng Thiên Điểu, sắc mặt lạnh như băng.



“Lẽ nào định tìm cách thuyết phục tôi?”



“Chắc chắn rồi.” Tưởng Thiên Điểu nhún vai, nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Theo tôi thấy thì lần này viện phó rất nghiêm túc và tâm huyết, kiểu gì cũng phải làm cho bằng được. Hơn nữa còn muốn kéo cậu vào dự án, hẳn là rất tin tưởng thực lực của cậu.”



Vưu Hạ cười khẩy, lắc đầu bắt bẻ: “Chị Điểu, chị đừng quên thực lực của tôi được đánh giá trên từng ca phẫu thuật trong bệnh viện, chứ không phải là ở trong rừng.”



Tưởng Thiên Điểu cứng họng, cau mày liếc đối phương.



Khu vực khử trùng chỉ có mỗi hai người, lúc cả hai đồng loạt im lặng, xung quanh chỉ còn sót lại tiếng gió heo hút thổi tới. Lát sau, Tưởng Thiên Điểu cắn cắn môi, đứng thẳng người nói vài câu.



“Với tôi thì tôi vẫn không ủng hộ dự án của ông ấy, vì nó thật sự quá nguy hiểm. Nhưng bây giờ ông ấy đã muốn tìm cậu để thuyết phục thì cứ đến gặp xem sao. Miễn sao cậu cứng rắn không đồng ý là được rồi. Chứ không thì tôi cũng lo cho cậu lắm.”




Đoạn, cô bỗng sực nhớ đến Vưu Kiện, liền nhỏ giọng hỏi: “Cậu có nói cho anh chị của mình biết không?”



Tức thì Vưu Hạ nghiêm nghị lắc đầu, giọng điệu cẩn trọng hơn: “Tạm thời chưa nói, tôi không muốn họ phải sốt ruột lo lắng. Vả lại, tôi cũng không thích ai can thiệp vào công việc của mình. Thế nên là… chị đừng có mà bép xép với anh ấy.”



“Anh ấy” ở đây là ai, cô hiểu rất rõ.



Nhớ lại hồi xưa, mỗi lần nhắc đến Vưu Kiện, Tưởng Thiên Điểu đều chỉ muốn cắn người. Có lúc còn vô thức nhớ đến đối phương để rồi trái tim đau nhói. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô không còn vương vấn tình cũ nữa, cũng chẳng còn chán ghét đối phương như trước, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.



Lý do là vì hiện tại trong tim cô đã có một bóng hình khác quan trọng hơn rất nhiều.



Tưởng Thiên Điểu cười một tiếng, vỗ lên vai Vưu Hạ: “An tâm, chị đâu có gặp anh hai cậu nữa đâu mà bép xép được chứ? Chị kín miệng lắm đấy nhớ! Vậy cậu có định đến gặp ông ấy không?”



Vưu Hạ im lặng suy nghĩ, sau đó quyết định: “Có, tôi muốn xem thử ông ta sẽ dùng chiêu gì để thuyết phục được tôi.”



Ngụy Kỉ đã đợi người rất lâu, cuối cùng người cũng xuất hiện.



Vưu Hạ đẩy cửa bước vào, thần sắc lạnh lùng trên mặt trước sau như một. Anh đóng cửa lại rồi ngồi xuống chỗ trống ở đối diện.



Trên bàn có sẵn một ấm trà vừa mới pha, khói nóng còn bốc lên nghi ngút.



Ngụy Kỉ nở nụ cười nhìn anh, động tác rót trà cho khách không hề qua quýt. Ông ta đẩy chén trà đến trước mặt đối phương, mở lời nói chuyện: “Mời.”



Một tiếng “mời” vô cùng bình thản, song Vưu Hạ không thể tiếp trà của Ngụy Kỉ. Anh cầm tách trà lên, ngửi mùi hương quanh viền tách rồi đặt xuống bàn trở lại.



“Trà rất thơm, nhưng tôi đến đây không phải là để uống trà.”



Nghe vậy, Ngụy Kỉ cũng không muốn câu giờ thêm nữa, ông ngồi tựa lưng vào đệm ghế, nói thẳng: “Tôi muốn cậu tham gia vào dự án Sodium.”



Vưu Hạ cũng thẳng thắn không kém: “Xin lỗi, tôi thì không muốn.”



Hàng lông mày đen đậm của Ngụy Kỉ thoáng chau vào nhau, ông hít thầm một hơi đáp lời: “Dự án này tôi đã ấp ủ rất lâu, cậu cũng đã hiểu được tầm quan trọng như thế nào. Vì sao tôi lại tìm đến cậu? Vì tôi nhìn thấy được tài năng của cậu và tôi tin là cậu sẽ hỗ trợ cho tôi rất nhiều. Cậu nghĩ xem nếu ngoài kia có bệnh nhân cần liều thuốc ấy nhưng không có thì sẽ thế nào?”



Ngụy Kỉ cười nhẹ, cố gắng dùng bộ mặt chân thành để lấy được sự cảm thông của đối phương: “Chúng ta là bác sĩ, có sứ mệnh cứu người, chúng ta không thể trơ mắt nhìn họ phải chết khi không có thuốc, đúng chứ? Đây là một dự án nhân đạo, bác sĩ Hạ đồng ý với tôi không?”



Thú thật, những lời vừa rồi dường như đã đánh trúng tim đen của Vưu Hạ. Ngụy Kỉ có lẽ nắm bắt được suy nghĩ của anh đối với nghề nghiệp như thế nào. Và đúng là như vậy, đối với anh, sinh mạng của bệnh nhân là quan trọng nhất.



Giả dụ vài năm nữa khi mà Sodium Nitroprusside thật sự cạn kiệt, lúc ấy phải lấy gì thay thế để cứu bệnh nhân?



Vưu Hạ trầm mặc nghĩ ngợi, trong lòng đang do dự giữa hai lựa chọn. Song, vì ông ta nắm được thóp của anh nên quyết định tham gia đang dần chiếm lợi thế.



“Nếu theo như ông nói, Blancrisha có thể là một giải pháp tốt nhất cho sau này thì tôi không thể phủ nhận. Nhưng đối với dự án của ông, tôi cảm thấy mình không phù hợp.”



“Tại sao?” Ngụy Kỉ hỏi.



Vưu Hạ nhếch môi cười, rướn người lại gần, thì thầm giọng gió: “Tôi sợ chết.”



Một lý do hợp lí đến nỗi không cách gì cãi được.



Ngụy Kỉ phá lên cười rồi lắc đầu chịu thua: “Bác sĩ Hạ, cậu thẳng thắn lắm, thẳng thắn lắm. Có điều…”



Bỗng, ông hạ thấp tông giọng, ngữ khí trở nên u ám kỳ lạ: “Có điều… Bác sĩ Hạ à, cậu thật sự dễ chết vậy ư?”



“Ý của ông là gì?” Anh thoáng cau mày, lòng bất an khó hiểu. “Ai mà không dễ chết? Thậm chí ngồi đây cũng có thể bị chết được mà, ông không biết sao?”



Ngụy Kỉ giữ nguyên giọng điệu u ám ấy, lắc đầu đầy quyết đoán: “Không. Ai khác thì tôi không biết, nhưng còn cậu thì không, không hề dễ chết tí nào cả.”



Đôi mắt cổ quái của ông ta nhìn thẳng vào mắt anh, không hề tránh né, như thể ông ta là người hiểu rõ anh nhất vậy.



Rốt cuộc vì sao ông ta lại nói câu này?



Không lẽ… ông ta đã phát hiện điều gì đó về mình?



Vưu Hạ nhất thời cảnh giác, ánh mắt tối sầm xuống. Anh hít thầm một hơi rồi đáp lời: “Tôi thật sự không hiểu ý của ông là gì cả. Nhưng nói tóm lại, tôi sẽ không tham gia vào dự án của các người đâu. Xin lỗi nhé.”



Nói xong, Vưu Hạ đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi điềm tĩnh xoay người định rời đi.



Song, giây khắc anh vừa chạm vào tay nắm chợt nghe thấy Ngụy Kỉ hỏi một câu không hề liên quan.



“Bác sĩ Hạ, cậu có biết tại sao Cao Vân lại chết không?”



Hết chương 113.