Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 26: 26: Tổng Giám Đốc Chúc Chảy Máu Mũi






Trong lời nói đương nhiên là có ý tứ, nhưng khi nói đến chuyện đó, giọng điệu Chúc Ngộ Thanh không chút lên xuống.



Những lời nói chủ mưu nghe có hơi phù hoa, nếu nói theo cách người thường nói chính là cẩu huyết, chưa kể bằng chứng còn chưa đầy đủ.



Người đã đi rồi, nếu cứ đuổi theo chỉ khiến gia đình bất hòa, giống như để người ngoài xem kịch vậy.



Cho nên ngoài ý muốn vĩnh viễn chỉ có thể là ngoài ý muốn, suy đoán cũng chỉ có thể để trong lòng, hoặc suy nghĩ theo góc độ khác là nhân quả.



Giống như con người lúc nào cũng có thể bị các đối tượng khác dạy hư, xúi giục.



Nhiều năm trước, cha anh vẫn là người cuồng công việc, cẩn thận quản lý công ty, chăm sóc và quan tâm gia đình, nhưng người đã làm ảnh hưởng và lừa dối ông, lại chính là người em rể họ Phan mà ông ấy yêu thương nhất.



Nhớ lại chuyện xưa, ánh sáng trong mắt Chúc Ngộ Thanh dần tắt, đôi mắt ngây ngốc của anh nhìn chằm chằm vào cô.



Bốn mắt nhìn nhau, cô thở hắt ra một hơi, chắc đang suy nghĩ muốn nói gì đó, tuy là ban đêm nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ từng hành động của cô.



Chúc Ngộ Thanh cười nhạt, anh duỗi tay che mắt cô lại: “Đừng nghĩ nhiều quá, anh chỉ muốn nói một chút tình huống trong nhà cho em biết trước.



”Lông mi cô chạm vào lòng bàn tay anh, hơi ngứa, anh lấy tay ra: “Hay là em muốn hỏi gì đó à?”Hai người nằm sát mặt đối mặt, đầu gối đè lên nhau, ánh mắt nhìn nhau không chớp, giống như đang giằng co.



Vãn Gia hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không phải, tạm thời em chưa có gì muốn hỏi cả.



”Chúc Ngộ Thanh nhìn chăm chăm cô vài giây: “Vậy ngủ thôi, ngày mai còn phải thức sớm.



” Sau đó anh vỗ nhẹ vào eo cô: “Ngủ ngon.



”Bức màn ngăn cách ánh trăng, ánh sáng chỉ phản chiếu được hình dáng của các đồ vật trong phòng.



Trong phòng chìm vào khoảng không vô cùng yên tĩnh, người còn lại cũng đáp: “Ngủ ngon.





”Chúc Ngộ Thanh nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.



Về tư thế khi ngủ, tư thế ngủ của Vãn Gia khá xấu, cánh tay của Chúc Ngộ Thanh quá nặng, cô lại không dám đẩy ra, nên ban đêm cô rất ít khi di chuyển, ngủ thế nào thì lúc thức dậy vẫn ở tư thế như trước lúc ngủ.



Nhưng sáng hôm sau, cô phát hiện mình đã đổi tư thế khác.



Trước khi ngủ mặt cô hướng ra cửa phòng, nhưng sau khi mở mắt, mặt cô lại hướng ra cửa sổ.



Người vừa tỉnh, nên phản xạ có hơi chậm, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm nóng dưới lưng.



Sau khi nhận ra đó là gì, cô lập tức bật dậy.




Động tĩnh hơi lớn nên đã làm Chúc Ngộ Thanh thức giấc.



Trong tầm mắt của anh, Vãn Gia xấu hổ nói: “Em đi rửa mặt trước.



”Đánh răng rửa mặt xong thì cũng đã hơn 10 phút, trái tim đập nhanh nãy giờ cũng đã trở lại trạng thái bình thường.



Ăn xong bữa sáng, hai người lên một chiếc xe có kiểu dáng dài sang trọng.



Không biết Chúc Ngộ Thanh đã an bài lúc nào, dù còn rất sớm mà tài xế đã chờ sẵn dưới lầu.



Xe chạy hơn nửa tiếng, sau khi xuống xe thì cần phải đi một đoạn nữa mới đến nơi.



Những ngôi mộ ở nông thôn không phải nghĩa địa công cộng, bia mộ chôn cất không đồng đều, có chút men gạch sứ dạng La Mã, có một số vẫn còn giữ nguyên, trên đỉnh núi thì vô cùng cằn cỗi, nếu không phải tiết Thanh Minh thì rất ít người tới đây.




Ông ngoại cũng đã lớn tuổi, lúc đốt nhang, bàn tay già nua cũng không khống chế được mà run rẩy.



Diêu Mẫn hít hít mũi, tiếng khóc đè nén trong cổ họng, đôi mắt đỏ ửng cố gắng không chảy nước mắt.



Chúc Ngộ Thanh mặt bộ đồ đen, nhìn dáng vẻ vô cùng chững chạc và trưởng thành.





Anh giúp quét dọn phần mộ, nhổ cỏ dại, cắm nhang và đặt giấy tiền vàng mã lên trên, cuối cùng đốt một tràng pháo, ngôi mộ cuối cùng cũng đã được quét dọn sạch sẽ.



Sau bữa trưa, hai người lớn trong nhà chào tạm biệt nhau rồi bắt chuyến bay sớm nhất để về nhà.



Hơi thở và nhịp điệu giữa người Bắc Kinh và người Dương Khang đúng là hoàn toàn khác nhau.



Từ ánh sáng pha lê trong những ô cửa sân bay, đến những tòa nhà và đèn xe, suy nghĩ trong đầu óc Vãn Gia dần trở nên hỗn độn.



Tài xế đang lái xe phía trước, không dám phát ra âm thanh nào.



Chúc Ngộ Thanh rất bận, vừa lên xe anh đã bắt đầu lật xem tài liệu, đeo tai nghe để nghe điện thoại, lời nói nghiêm túc nhưng lời ít ý nhiều.



Chắc bản báo cáo có chỗ nào đó làm anh không hài lòng hoặc không rõ ràng lắm, anh bắt đầu đặt tay lên tài liệu, dần dần nhíu mày, nghiêm mặt hỏi đối phương gì đó.



Bên đây chỉ cần im lặng vài giây cũng đã khiến người ở đầu dây bên kia thấp thỏm không yên.



Khí chất điềm tĩnh và uy nghiêm này làm cho Vãn Gia thấy không thích, có cảm giác thật xa cách.



Họ mới rời Bắc Kinh hai ngày, tính thời gian thì chưa đầy nửa tháng nữa họ sẽ đi lãnh chứng.



Nhưng lúc này cằm anh hơi rụt lại, dáng vẻ chăm chú làm việc, giống một tổng tài cấp cao kiêm người điều hành tập đoàn kinh doanh, không còn là người ngủ cùng cô trên giường nhỏ, giống như người đi cùng cô đến Dương Khang là người khác vậy.



Quay về Hồ Vân Bảo, Vãn Gia nhận được tin nhắn định vị từ Chúc Như Mạn, cô ấy nói thứ năm tuần sau là tới sinh nhật cô ấy, nhắc Vãn Gia đừng quên.



Chuyện sinh nhật, lần trước lúc chọn váy cưới cô đã biết.



Chúc Ngộ Thanh tặng Chúc Như Mạn một chiếc đồng hồ, có phần đế ngọc bích, là nhãn hiệu C mà các cô gái trẻ tuổi thích.



Sau khi trả lời Chúc Như Mạn, Vãn Gia quay về phòng nghỉ ngơi, khi tỉnh lại, Chúc Ngộ Thanh đã không còn ở nhà.



“Cô Tống, tôi có hấp trứng gà, cô có muốn ăn không?” Dì bảo mẫu hỏi.



Lúc tỉnh dậy Vãn Gia vẫn còn mê mang, cô đứng ở phòng khách, cỡ mười giây sau mới nhớ rằng mình vửa mới trở về từ Dương Khang.



Cô xoa xoa mắt, gật đầu nói với dì Tống: “Được, tôi muốn ăn một chén, đúng lúc có hơi đói.



”Nửa ngày ăn với ngủ, chớp mắt trời cũng đã chuyển tối.



Ngày thường làm việc Chúc Ngộ Thanh càng bận, chỉ có buổi tối khi ngủ mới thấy anh xuất hiện ở nhà.



Đang mơ màng ngủ, khi cảm nhận phía sau có người, Vãn Gia mới ngây người ra.



Giường đủ lớn, anh không cần cuộn người, càng không cần phải đặt chân ra ngoài giường.



Quanh quẩn chóp mũi toàn ngửi thấy mùi sữa tắm, là cùng loại cô dùng, một lúc sau sẽ là mùi gỗ đàn thơm mát.



Vãn Gia quay đầu thì thấy người bên cạnh đã ngủ sâu, phải công nhận từng đường nét trên mặt anh vô cùng uyển chuyển.



Nhìn thật thu hút.



Giống như khi ở Dương Khang, họ chỉ gần nhau trong thời gian ngắn, ngắn tới mức không chân thật.



Nhưng khoảng cách xa cách này là thứ cô ấn tượng, quen thuộc về anh nhất.



Chờ đến sáng, Vãn Gia gửi tin nhắn cho Lư Đồng, hẹn cô ấy ra ngoài.



Gần đây Lư Đồng và crush đã thân mật hơn, lúc nào ra ngoài cũng toàn váy xẻ ngực cùng giày cao gót, gương mặt tràn đầy xuân xanh.



Từ trước đến giờ cô ấy là người thẳng tính, cô ấy vừa đến liền nói: “Tớ ngủ với đàn ông vài lần rồi mà cậu còn chưa mất trinh à?”Vẻ mặt cô ấy tỏ vẻ chán ghét và hoài nghi: “Không thể nào nhỉ, có phải có gì khó nói không?”“Miệng lại nói nhiều lời không nên nói rồi.



” Đầu Vãn Gia có hơi đau, cô đỏ mặt nói với cô ấy.



Lư Đồng lắc đầu, lại lắc đầu: “Giấy kết hôn cũng đã nhận, vậy mà vẫn chưa xé bao cao su, tớ chưa từng thấy vợ chồng nào đơn thuần như hai người đấy.



Các cậu vậy là không được, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, tổng giám đốc Chúc bảo thủ thì cậu chủ động một chút đi, thuận tiện thử bản năng của anh ta luôn.





”Trà sữa được bưng lên, Vãn Gia giả vờ thành một nhân viên bình thường, đầu tiên là tìm vị trí, đến chụp hoàn cảnh, sao đó chụp hai ly trà sữa, và gửi cho Cao Minh coi như hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta giao.



Lư Đồng cắm ống hút vào ly: “Không phải năm trước tớ cho cậu bộ nội y à? Không phải cậu bỏ rồi chứ?”Quà được tặng thì sao cô bỏ được, Vãn Gia khuấy ly nước: “Giặt rồi, còn chưa mặc thử.



”“Cậu không cần tự ti, chỉ cần mặc bộ nội y đó sẽ khiến tổng giám đốc Chúc chảy máu mũi ào ào.



” Lư Đồng hút hai ngụm trà sữa rồi nói tiếp: “Cậu nghe tớ đi, tranh thủ lúc nhàn rỗi sớm ngủ với tổng giám đốc Chúc, người đàn ông có giá trị như vậy, có thể anh ta cũng có ham chinh phục những thứ khác.



”Vãn Gia gần như miễn dịch với lời cô ấy nói, cô mở ghi chú trong điện thoại, ghi lại những việc cần thiết ghi nhớ.



Khi viết được một hàng, thông báo từ Wechat hiện lên, là Lương Tiến Quân nhắn, anh ta hỏi cô có về Bắc Kinh chưa, anh ta muốn gặp cô để nói chút chuyện.



Đại khái là đoán được gì đó, sao khi suy nghĩ một hồi, Vãn Gia liền nhắn lại, nói cô có thể gặp mặt anh ta bất cứ lúc nào.



Sau khi uống trà sữa, đi dạo một vòng rồi mua quà tặng cho Chúc Như Mạn, Vãn Gia chào tạm biệt với Lư Đồng.



Trên đường về nhà cô nghĩ đến chuyện của Lương Tiến Quân, sau khi về nhà, cô liền mở điện thoại lên, nhìn thông báo tuyển dụng gần nhất.



Chuyện công việc quay cuồng trong đầu, nhìn thấy kim đồng hồ mới chỉ tới số mười, Vãn Gia định đi ngâm trong bồn tắm một lúc, tắm xong cô quấn khăn lên người, đứng trước tủ lục lọi tìm quần áo.



Cô mở tủ ra, xuyên qua ngăn trong suốt, liếc nhìn bộ nội y Lư Đồng tặng cô.



Cô nhét nó ở một góc sâu trong góc tủ, cô tháo nắp hộp và mở ra, bên trong là một bộ nội y màu đen liền váy, lộ hết phần lưng, phần ngực thì được hai cái nơ lớn che lại.



Thật là một bộ đồ hở hang, không cần mặt vào, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta đỏ mặt.



Cô tháo nhãn mác đính kèm trên nội y ra, nhưng vẫn còn bức ảnh người mẫu mặc nội y dán trên chiếc hộp, tấm card đó còn lớn hơn cả lòng bàn tay cô.



Vãn Gia nhìn chăm chú vào nó một lúc, khẽ vuốt hai cái nơ bướm, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cửa phòng đột nhiên được mở ra.



Lòng cô lỡ một nhịp, là Chúc Ngộ Thanh đã về.



.