Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 19





Vết roi vẫn còn hằn dấu trên mông khiến Chương Hiểu gặp khó khăn trong việc đi lại.

Giữa trưa, vì Sở Quân không có nhà nên cậu đã gọi thức ăn ngoài, lúc đồ ăn giao tới còn phải cắn răng mặc quần ra cửa lấy cơm.

Cậu không thể ngồi, chỉ đành đứng cạnh bàn ăn xúc từng muỗng một.

Dự định ban đầu vốn dĩ là sớm tìm công việc, nhưng với tình hình hiện tại e rằng phải đợi vết thương lành lại mới có thể bắt đầu.

Hơn nữa...!Chương Hiểu cúi đầu nhìn đũng quần, bỗng chốc im lặng.

dương v*t đã bị khóa lại bằng một thứ trông như lồng chim kim loại, đó là thứ Sở Quân buộc cậu phải đeo trước khi rời nhà vào sáng nay.

Hắn còn nói cậu phải nhanh chóng làm quen với món đồ kim loại này.

Lời vừa dứt cậu đã nhận ra ẩn ý của hắn, e rằng cậu sẽ không thể tháo nó ra trong thời gian ngắn, không biết liệu bản thân có thể tập thành thói quen ra đường với món đồ chơi này không.

Cơm nước xong, cậu lại thành thật bò lên giường nằm sấp.

Cậu đã khiêu khích quyền uy của Sở Quân, cũng nhận được hậu quả mà bản thân mong muốn.

Cậu cần được quản thúc, cần được quan tâm.

Hiện tại, cậu đã chuyển đến nhà hắn ở, có thể cùng chủ nhân sớm chiều ở chung tất nhiên là một chuyện hạnh phúc, song tâm lý cậu vẫn không yên, lo sợ một ngày nào đó bị ép phải dọn ra ngoài.

Sau khi vết thương lành, hai người cũng dần bắt đầu lại một ít trò chơi.

Sở Quân mua một chiếc lồng chim đặt trong phòng điều giáo, kích thước đủ to để Chương Hiểu chui vào.

Hai tay cậu bị trói sau lưng, dương v*t lại bị khóa chặt, cả người co lại một khối nhỏ chui rút trong lồng.

Đối với việc bản thân bị giam cầm cậu cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng khi hắn ra khỏi phòng thì cậu lại bất chợt căng thẳng.

"Chủ nhân...!Sở Quân! Sở Quân!" Cậu không nhịn được kêu.


Sở Quân quay ngược về, hỏi cậu làm sao vậy.

Cậu do dự đôi phút rồi dùng giọng điệu van xin nói: "Xin chủ nhân đừng rời xa em."
Hắn nghe thế cũng không đi nữa, cầm một quyển sách ngồi trên lồng bắt đầu đọc.

Cậu rút trong lồng, nhìn chủ nhân ngồi ngay ngắn phía trên, lòng vừa thấy thoải mái vừa an toàn.

Chỉ cần có chủ nhân ở bên cạnh, cậu sẽ không bị nhốt, trái lại còn được quản thúc, được bảo vệ.

Chương Hiểu vì đau mà tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

dương v*t bị khóa lại, không thể giải thoát.

Cậu vội vàng đứng lên chạy nhà vệ sinh xả nước, tiếp đó xói nước lạnh mấy bận mới ép được cảm giác đau nhức khó chịu xuống.

Cậu nghe lời Sở Quân khoác áo choàng ngủ, nửa dưới không mặc quần lót, bước vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hắn ngủ dậy khá trễ, khi rời giường thì đồ ăn đã nguội cả rồi, vậy mà hắn vẫn thản nhiên đút từng miếng vào miệng.

Cậu nhìn hắn xúc muỗng, bờ môi đỏ hồng khép mở theo từng chuyển động của đối phương.

Hai người đã lâu rồi không hôn môi, thậm chí đã một thời gian rồi không quan hệ.

Phương thức điều giáo của Sở Quân đã thay đổi, xuống tay nặng hơn ngày trước rất nhiều, thế nhưng cậu vẫn không cảm thấy đủ.

Cậu biết, đó là do trong lòng cậu trò chơi này đã bắt đầu biến chất.

Cơm trưa do Sở Quân nấu.

Chương hiểu quỳ bên chân hắn, ngoan ngoãn đợi đút.

Hắn thỉnh thoảng vuốt tóc cậu, khiến cậu vui như mở cờ, cả người như chú chó dùng trán cọ đầu gối chủ nhân.

Buổi chiều, Hắn gọi cậu vào phòng, chỉ vào màn hình máy tính, nói: "Không phải em muốn tìm công việc mới sao? Trong đây có một số công việc phù hợp và đề xuất phát triển."

Chương Hiểu nhìn hắn giúp cậu chuẩn bị tư liệu, đôi mắt mở to, miệng mở không nói thành lời.

Hắn vẫy tay gọi cậu ngồi lên đùi mình, vóc người cậu vốn cũng không nhỏ, vừa ngồi xuống đã che mắt tầm nhìn.

Hắn ôm eo cậu, đẩy chuột cho cậu tự tìm hiểu.

Cậu im lặng hơn nửa ngày mới quay đầu lại, đôi con ngươi sáng trong, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.

"Cảm ơn chủ nhân." Cậu nói, "Người nhà của em...!Họ chưa từng để tâm đến việc này.

Chủ nhân, em thật sự rất cảm động."
"Thật ra tôi chỉ muốn nhốt em trong nhà, không cho phép em ra ngoài.

Nhưng, em đã muốn đi làm thì tôi sẽ tôn trọng mong muốn của em."
Chương Hiểu gật đầu, công việc cho cậu cảm giác an toàn, chính vì vậy cậu vẫn mong mình có thể đi làm.

"Gần đây em rất ngoan, tối nay chúng ta sẽ chơi một trò đặc biệt, thế nào?"
Cậu đồng ý, tỏ vẻ phục tùng vô điều kiện.

Song, lúc nhìn thấy đống dây gai sắt kia, thành thật cậu vẫn thấy hơi sợ.

"Thứ này là đạo cụ dùng để chụp hình.

Chúng rất mềm, tôi thấy nó còn có thể dùng để trói nên mang về." Sở Quân kéo dây gai, quả thật chỉ cần dùng chút sức đã dễ dàng bẻ cong nó.

Tuy nhiên thoáng nhìn thì số gai đó đâm vào da vẫn rất đau.

Cậu tin tưởng Sở Quân vô điều kiện, chính vì thế liền cởi hết quần áo quỳ trước mặt hắn, chờ đợi dây gai trói cơ thể.

Hắn trói rất cẩn thận, dùng gấp đôi thời gian so với bình thường để hoàn thành.

Dây gai nhìn có vẻ nguy hiểm hơn dây thừng nhiều, cọ xát trên da mang đến cảm giác không an toàn.


Chương Hiểu bị trói rất chặt, hoàn toàn không dám động.

Thứ này và dây thừng không giống nhau, với dây thừng thì cậu thưởng thức nó, thích cảm giác bị nó trói lại, thậm chí chỉ cần bị trói thôi đã đủ khiến cậu cương.

Trói buộc bằng dây thừng sẽ đem đến cảm giác an toàn, ma sát mà nó tạo ra cũng đem đến khoái cảm.

Nhưng dây gai thì hoàn toàn khác, vừa lạnh vừa cứng, đầu nhọn chạm vào da thịt sẽ khiến cậu bị đau.

Cậu không dám thở mạnh, sợ biên độ cử động quá lớn sẽ làm gai đâm vào da.

Dây gai sắt và lồng khóa vây khốn dương v*t cậu rất xứng đôi, thoạt nhìn như lấy ra từ một bộ hình cụ lạnh như băng.

"Cảm giác thế nào?" Sở Quân hỏi.

"Một loại khoái cảm cực kì nguy hiểm, cảm giác như bản thân...!Giống như con mồi rơi vào bẫy." Cậu đáp.

Hắn gật đầu, nói: "Bộ dạng này của em rất đẹp, bởi vì em tuyệt đối không thể thoát khỏi cái bẫy này.

Càng hoàn toàn chi phối em, khoái cảm của tôi sẽ càng tăng mạnh.

Nhưng không thể trói em thời gian dài, thứ này không phải cách tốt, lỡ như em thở không được, tôi không thể nào lập tức cởi ra cho em."
Hắn nói xong bèn ra tay gỡ toàn bộ dây xuống.

Làm xong, hắn cẩn thận kiểm tra cơ thể cậu, món đồ này tuy nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng không tạo nên vết thương lớn, cùng lắm chỉ có vài vết trầy nhỏ.

"Chủ nhân!" Chương Hiểu bất ngờ nắm lấy tay hắn, kêu lớn.

Đôi tay hắn phủ kín vết thương.

Tay không buộc dây, lại tay không tháo gỡ, một màn này, người bị thương nặng nhất hiển nhiên là chủ nhân.

"Ngài bị thương? Tại sao lại không dùng bao tay?"
Sở Quân mỉm cười xoa đầu cậu, "Chẳng phải lúc trước tôi còn đánh em không xuống được giường mấy ngày liền sao, bây giờ trên tay chỉ có chút thương nhỏ đã khiến em lo lắng thế này rồi?"
"Chuyện này không giống." Cậu phản bác, "Ngài là chủ nhân của em."
"Tôi là chủ nhân của em, nhưng chúng ta đều là người.

Cả tôi và em đều là con người bình thường."
Lời hắn nói khiến cậu sửng sốt.


Hắn luôn là người mắt cao hơn đầu, thích làm theo ý mình, hơn nữa còn là sự tồn tại không hề bình thường trong lòng cậu.

Hắn nhìn vết thương trên tay, mở miệng nói: "Tôi tự hỏi, là một S, tôi cần phải trả giá điều gì.

Em trao tất cả cho tôi, vậy tôi phải làm thế nào mới có thể tiếp tục dẫn dắt em, chịu trách nhiệm toàn bộ dục vọng của em."
Chỉ cần ngài không vứt bỏ em là được.

Chương Hiểu thầm nhủ trong lòng.

"Lúc ở Abyss tôi từng điều giáo không ít nô lệ, không có quan hệ chính thức cũng không ổn định.

Tôi chưa bao giờ sống cùng nô lệ, vậy nên tôi phải tìm cách làm thế nào để sống chung với em." Hắn tiếp tục, "Nếu em đồng ý, cuối tuần này ở Abyss có một buổi tiệc.

Tôi muốn dẫn em đi, nói cho những người tôi quen em chính là nô lệ của tôi."
"Em sẵn lòng." Cậu cúi đầu nhìn tay hắn, nhịn không được mà rướn người qua, dùng lưỡi cẩn thận liếm miệng vết thương trong lòng bàn tay.

"Hửm? Muốn?" Sở Quân bật cười.

"Chủ nhân...!Ngài nói sẽ chịu trách nhiệm với dục vọng của em, vậy nếu em nói ra nguyện vọng của mình, ngài sẽ thực hiện sao?"
"Tôi cho phép em nói, thực hiện hay không sẽ do tôi quyết định."
Chương Hiểu ngẩng đầu, nhìn đối phương gằn từng tiếng một, "Em hy vọng chủ nhân có thể hôn em, làm em."
Vẻ mặt tươi cười của hắn thoáng xuất hiện tia ngạc nhiên.

Hắn kéo người vào phòng ngủ, tắt đèn.

Nụ hôn cuồng nhiệt như rung chuyển trời đất liên tục được thực hiện trong đêm.

dương v*t bị khóa lại căng trướng.

Nhìn bộ dáng của Sở Quân, xem ra hắn vẫn không định cho phép cậu giải phóng.

Cậu chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị hạn chế bắn tinh, miệng huyệt phía sau điên cuồng co bóp mặc sự trống trãi khi không được cao trào.

Vật nhỏ phía trước có thể sẽ phải phế bỏ, nhưng nếu chủ nhân đã không cần thì giữ lại cũng không có ích gì.

Cậu ráng nhịn cơn đau, một lần nữa kẹp chặt huyệt, nâng eo.

– Còn tiếp –.