Trong quán lẩu ồn ào náo nhiệt, dường như có một tấm bình phong vô hình ngăn cách cậu và Ngu Tầm với tất cả mọi người.
Ngu Tầm vốn dĩ ngồi hơi lệch, dựa vào lưng ghế một cách tùy tiện và không nghiêm túc - từ sau khi Vân Từ nhìn kiểu tóc dài của hắn vài lần, tuần này hắn không đi cắt tóc nữa, tóc mái hơi dài che khuất nửa lông mày và mắt.
Một lúc sau hắn hỏi: "Sao lại cho tôi?"
Vân Từ vẫn co tay nắm lấy mép tay áo, nét mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nói: "... Thấy cậu thích ăn thứ này."
Thấy tôi thích ăn nên cho tôi?
Ngu Tầm nghĩ vậy nhưng không nói gì thêm.
Hắn nhận lấy viên kẹo, cũng giấu vào lòng bàn tay.
Viên kẹo này vẫn còn ấm, trên giấy gói kẹo dính một chút hơi ấm còn sót lại.
Một giọng nói phá vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
"Ăn đi chứ," Bành Ý Viễn chỉ vào đĩa thịt bò đầy trên bàn, "Nhúng mau lên, bọn họ ăn nhanh quá, nửa phút đã hết sạch hai đĩa rồi. Hai người không nhanh tay thì lát nữa không còn gì để ăn đâu."
Vân Từ rút tay ra khỏi tay áo, cầm đũa lên.
Sinh viên không có nhiều tiền sinh hoạt, ra ngoài ăn lẩu là một việc khá xa xỉ, La Tứ Phương một đũa gắp sáu miếng, rất trân trọng bữa lẩu khó khăn lắm mới có được này: "Cậu chủ Bành, cậu nói cuối tháng hết tiền rồi mà?"
Bành Ý Viễn: "Giảng viên môn chuyên ngành gọi điện cho ba tôi nói không ngờ tôi có thể nộp bài tập, không bàn đến chất lượng, ba tôi vui quá nên chuyển tiền cho tôi."
"..."
La Tứ Phương há hốc mồm: "Yêu cầu của ba cậu với cậu thấp vậy sao? Ba cậu còn thiếu con trai không?"
"Không đáng vui vẻ đến vậy đâu," Bành Ý Viễn nghĩ một lúc rồi thành thật nói, "Cảm giác không ai kỳ vọng gì ở mình cũng chẳng dễ chịu gì."
Bành Ý Viễn nhún vai: "Ba tôi làm ăn nên không hay ở nhà, từ nhỏ tôi cũng chẳng có tài cán gì... Dù sao làm gì cũng không bằng ông ấy, mãi mãi không được công nhận, ông ấy cảm thấy chỉ cần tôi không gây chuyện là được rồi."
Tóm lại thì giống như một ngọn núi vững chắc nhưng khó vượt qua.
...
Trước khi vào Nam Dương, cậu ta cũng không ngờ sẽ gặp được những người này.
Đánh nhau ở hẻm cổng Đông, giúp cậu ta làm bài tập cuối kỳ linh tinh.
Bành Ý Viễn âm thầm cảm khái trong không khí náo nhiệt này, cậu ta cảm khái một hồi thì thấy anh Từ đang dùng đũa chung gắp một miếng thịt, nhìn kỹ xem đã chín chưa rồi lập tức vớt thịt ra, cổ tay xoay một vòng bỏ vào bát của Ngu Tầm bên cạnh.
"...?"
Đầu óc Vân Từ toàn là đáp lại.
Cậu cũng không biết mình đáp lại có tính là rõ ràng chưa.
Chỉ biết sau khi nhúng xong đũa thịt đó, Ngu Tầm nhìn cậu rất lâu.
Đèn trần của quán lẩu chiếu thẳng xuống sáng trưng, nhưng Ngu Tầm ngồi trong góc khuất, đồng tử có hơi tối.
Nếu nói lúc đưa kẹo không khí có chút vi diệu thì sau khi Vân Từ nhúng thịt không chỉ là vi diệu nữa.
Trước khi rời mắt đi, Vân Từ chú ý thấy Ngu Tầm không ăn viên kẹo đó.
Viên kẹo đó vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Giữa chừng có một chút sự cố nhỏ xảy ra.
Lý Ngôn và Lưu Tử bên kia vốn đã tập trung ăn lẩu, trước mặt mỹ thực lựa chọn tạm thời ngừng chiến, chỉ là ăn một lúc có lẽ vì người quá đông quá chật, có người đứng dậy nhúng thịt vô tình chạm vào ly thủy tinh trên bàn.
"Bốp" một tiếng.
Tiếng ly vỡ thanh thúy làm mọi người đứng lên hết.
"Mẹ nó, ném ly rồi à???"
"Có tín hiệu," Có người vừa đứng vừa nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng, "Toàn thể đề phòng!"
"Ném ly gì?"
"Bàn đối diện ném ly rồi, chẳng hiểu sao đang ăn ngon lành lại tự dưng lại ném ly, không khéo là muốn ra oai phủ đầu chúng ta đấy?"
"..."
Trong lúc hai bên lời qua tiếng lại, tiếng quát của Lưu Tử vang lên đầy giận dữ: "Ai thèm đánh chúng mày? Bố mày lỡ tay làm rơi cái ly thôi!"
"..."
Cuối cùng là giọng Vân Từ, cậu tựa lưng vào ghế, hơi nhức đầu: "-- Cháu trai lớn."
Lý Ngôn nuốt thứ trong miệng xuống.
"Ngồi xuống." Vân Từ ra lệnh.
Lý Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bành Ý Viễn ngây người nhìn. Dù đã từng chứng kiến sự kiện cổng Đông nhưng cậu ta vẫn không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng này.
Cậu ta huých nhẹ Vương Tráng: "Hay là lát nữa đừng đi KTV nữa?"
"Hả? Sao thế?" Vương Tráng hỏi.
"Hai nhóm người này," Bành Ý Viễn hạ giọng, "Cậu dám dẫn họ đi không?"
Vương Tráng nghĩ đến phòng hát của quán đó, rồi cả mấy két bia được tặng kèm mỗi lần đến: "Không dám. Phòng hát dễ đánh nhau, lại còn uống rượu, toàn chai lọ thủy tinh... Thôi bỏ đi."
Thế là sau bữa ăn, Bành Ý Viễn đề nghị mọi người đi dạo chợ đêm gần đó cho tiêu cơm.
Lưu Tử: "Đã nói là đi hát mà?"
Lý Ngôn cũng lên tiếng: "Đúng đấy, anh em tôi đông thế này, ai cũng hát hay cả."
Bành Ý Viễn lúng túng bịa chuyện: "Họ bảo hôm nay phòng hát kín chỗ rồi, để hôm khác vậy."
Lưu Tử: "Cũng được, vậy hôm khác là hôm nào?"
Bành Ý Viễn: "..." Sao lại hỏi chi tiết thế này.
"Thì..." Bành Ý Viễn ấp úng, "Hôm nào rảnh thì đi."
Chợ đêm nằm gần trường, cứ đến cuối tuần là lại nhộn nhịp như ngày hội, cả con phố đèn hoa sáng rực, bán đủ thứ trên đời, từ kẹo hồ lô, máy ảnh lấy liền đến cả thú cưng. Đây là địa điểm hẹn hò quen thuộc của các cặp đôi ở trường Nam Dương.
Có người thốt lên: "Đây là nơi mà hội chó độc thân như chúng ta ít khi bén mảng đến."
Vân Từ đi cuối nhóm người.
Từ lúc ra khỏi quán lẩu thì số lượng đã giảm đi đáng kể, nhiều người ăn xong đã về trường, bên cạnh Lưu Tử và Lý Ngôn chỉ còn lác đác vài người.
Họ đi ngang qua mấy chỗ 'chụp ảnh tình nhân' rồi dừng lại trước một quầy trò chơi.
Những quầy tương tự thường nằm cạnh nhau, khu này toàn là các cửa hàng trò chơi bắn súng, trên một tấm bảng treo đầy bóng bay, phía trước có hai khẩu súng đồ chơi.
"Trò chơi bắn súng," Lưu Tử đọc to luật chơi, "Giải nhất, cá con."
Giải thưởng này khá đặc biệt, có người tò mò hỏi: "Cá con là gì vậy?"
"À, một món đồ trang trí nhỏ thôi."
"... Thôi bỏ đi, chán phèo."
"Phải công nhận là đẹp thật, nhưng ai mà chơi trò bắn súng chỉ vì cái này chứ."
"..."
Vân Từ khựng lại, bị hai chữ 'cá con' thu hút nhìn về phía tường giải thưởng - một món đồ trang trí nhỏ xinh, không rõ làm bằng chất liệu gì, bé cá trông óng ánh sắc màu như thể đang phát sáng.
Những giải thưởng khác phía dưới chỉ là vài con thú bông nhỏ, hàng cuối cùng là giải khuyến khích, một lá cờ đỏ nhỏ có ghi lời chúc.
Cá con. Nhóc Ngu.
(Cá con/xiǎo yú/, nhóc Ngu /xiǎo yú/, hai từ này đọc giống nhau)
Không hiểu sao Vân Từ bỗng nghĩ đến Ngu Tầm.
Mà 'cá con' này lại có màu sắc sặc sỡ, rực rỡ như pháo hoa. Cũng giống như đôi mắt của ai kia vậy.
...
- - Có lẽ vì thích một người nên nhìn thứ gì cũng thấy giống người đó.
Câu nói của Ngu Tầm trong cuộc gọi video ngày nào lại văng vẳng bên tai cậu.
Lúc đó cậu không hiểu lắm.
Giờ mới nhận ra, thì ra là thật.
Cậu thấy con cá này giống Ngu Tầm.
Lý Ngôn vừa nói "Thôi đi chẳng ai chơi đâu" thì giây sau đã thấy cậu họ mình dừng lại.
Vân Từ hỏi ông chủ: "Chơi thế nào?"
Thấy có khách, ông chủ đứng dậy giới thiệu: "Mười lăm tệ một lượt, ba mươi viên đạn, bắn trúng hết là giải nhất, trượt một viên là giải nhì, trượt hai viên giải ba, trượt quá hai viên thì toàn là giải khuyến khích, chơi không anh đẹp trai?"
Vân Từ quét mã ba mươi tệ.
Tuy đã lâu không chơi trò này nhưng theo cậu tự đánh giá, chắc hai lượt là lấy được giải nhất rồi.
"Nó chơi thật á?" Lý Ngôn đứng bên đường, hơi lạnh, đút tay vào túi kinh ngạc nói.
"Thế thì đợi vậy." Có người nói.
Lại có người nhắc: "Mà trước đây anh Từ cũng hay chơi trò này-" rồi nói thêm mấy từ khóa, "Hồi còn ở Tây Thành, đi chơi xuân. Ở khu trò chơi trong công viên."
Bên kia Vân Từ đã cúi người.
Cậu kéo khóa áo khoác xuống một chút rồi cầm súng nhắm một mắt, tay kia đặt lên cò súng ngắm chuẩn rồi bóp cò.
"Pằng".
Trúng một quả bóng.
...
Vân Từ bắn trúng một quả bóng, theo quỹ đạo viên đạn bay ra, những ký ức về thời cấp ba ở Tây Thành chợt ùa về.
Cậu từng chơi trò bắn súng rất nhiều lần hồi cấp ba.
Hồi đó, mỗi lần trường tổ chức đi chơi xuân thu đều đến các công viên rừng rậm, trong khu vui chơi của công viên, các cửa hàng thu hút học sinh bằng cách bày ra rất nhiều quầy hàng ăn uống hoặc trò chơi ở những khu đất trống.
Nhóm con trai bọn họ không thích đi dạo lung tung, thường tụ tập bên cạnh các quầy trò chơi.
Khi đó Lý Ngôn dẫn theo một nhóm nam sinh khác muốn chơi vài ván: "Mọi người góp tiền đi, tao góp năm tệ, mày góp năm tệ, chúng ta có mười tệ, mười lăm viên đạn, mỗi người bắn một viên thay phiên nhau."
"Lớp trưởng," Lý Ngôn gọi Vân Từ, "Chơi một ván không?"
Dù là đi chơi xuân thu nhưng Tây Thành vẫn yêu cầu học sinh mặc đồng phục nghiêm chỉnh.
Vân Từ mặc đồng phục ngồi trên ghế dài, co chân, cây bút mực đen đặt bên cạnh: "Không chơi, chán lắm."
Lý Ngôn phản đối ngay: "Học từ vựng thì vui lắm chắc????"
Vân Từ: "Vui chứ, sắp thi giữa kỳ rồi."
Lý Ngôn: "... Tao liều mạng với mấy đứa thích thi cử như bọn mày."
Trên quầy có hai khẩu súng.
Nhưng khi Lý Ngôn vừa trả tiền xong, chuẩn bị giương sún thì khẩu súng bên cạnh đã có người cầm lên trước.
Một bàn tay với những khớp xương rõ nét, các ngón tay đặt hờ trên cò súng, nhìn theo bàn tay lên trên, cậu ta bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Ngu Tầm: "Trùng hợp ghê."
Lý Ngôn thầm chửi một tiếng, định nói "Sao xui xẻo thế" thì Vân Từ vừa nãy còn bảo "không chơi, chán lắm" bỗng đứng dậy, ném thẳng cuốn sổ từ vựng tiếng Anh vào lòng cậu ta.
"..." Vân Từ nói, "Tao chơi một ván."
Lý Ngôn luống cuống cất cuốn sổ từ vựng đi: "Không phải mày bảo không chơi à? Có mười lăm viên thôi đấy, đừng làm mất mặt anh em."
...
Có lúc cậu thắng, có lúc Ngu Tầm thắng.
Tóm lại mỗi lần đi chơi xuân thu đều sẽ đấu một trận như vậy.
Tay Vân Từ đặt trên cò súng, dòng suy nghĩ theo viên đạn thứ hai trở về hiện tại.
Sau khi cậu bắn trúng quả bóng thứ hai, bên cạnh khẩu súng còn lại vốn đang trống không bỗng có người đứng sát tới, Ngu Tầm như ngày ấy thản nhiên đặt tay lên, nhắm một mắt, hỏi với giọng chỉ hai người họ nghe thấy: "Thích phần thưởng đó à?"
Muốn lấy được để tặng cho hắn, vậy cũng coi là thích nhỉ.
Vân Từ "ừ" một tiếng.
Ngu Tầm chỉnh lại vị trí súng, nói: "Để tôi bắn giúp cậu."
Là muốn tặng cho hắn, vậy mà hắn lại định bắn thay cậu là sao.
Vân Từ từ chối: "Không cần, tôi tự bắn được."
Đêm khuya đèn đuốc sáng trưng.
Cùng một trò chơi bắn súng. Cùng hai người.
Cách một khoảng, nhóm người đang đợi họ đồng loạt cảm thán: "Quả nhiên lại đấu đá nhau rồi--"
"Hoàn toàn nằm trong dự đoán của tao."
"Lúc đi qua mấy quầy này có bao giờ hai người họ không dừng lại so tài đâu."
"Mỗi năm Tây Thành tổ chức đi chơi xuân thu, cứ đến công viên là y như rằng trên sân chơi luôn có bóng dáng hai người này, mỗi học kỳ đều biến sân chơi thành chiến trường. Ai ngờ lên đại học không có đi chơi xuân thu nữa, nhưng lại có chợ đêm."
"Cá cược không? Chọn ai? Dù tao thấy ván này khó nói lắm."
"..."
Trên quầy, tiếng súng liên hồi.
Vân Từ phát huy như bình thường, hơn nữa tối nay lại rất thuận tay, không cần đến lượt thứ hai thì viên đạn cuối cùng của lượt đầu tiên bắn ra đã trúng ngay quả bóng cuối cùng.
Ngu Tầm chậm hơn vài giây, đạn chưa bắn hết.
Thấy bên này đã kết thúc nên không bắn tiếp nữa. Cậu buông tay lùi lại một bước.
"Chuẩn thế," Ông chủ thầm nghĩ lần này lỗ nặng rồi, đẹp trai thì thôi đi, lại còn ngắm chuẩn nữa chứ, "Giải nhất, lấy đi, mười lăm tệ thừa trả lại cháu."
Ngu Tầm đứng bên cạnh cũng thuận miệng khen, giọng điệu lười biếng nghe không có vẻ gì là nghiêm túc: "Bé Từ giỏi thật đấy."
Thế nhưng vừa khen xong, Vân Từ lại nói với hắn: "Đưa tay đây."
"?"
Ngu Tầm đưa tay ra.
Ngay sau đó Vân Từ đặt con cá nhỏ vừa thắng được vào tay hắn.
Lý Ngôn nhìn mà sững sờ.
Có lẽ ánh đèn quá mờ ảo, hai người lại có ngoại hình khá nổi bật, đứng chung với nhau tạo nên một cảm giác khó tả.
Cậu họ mình đang làm gì đấy?
Sao lại tặng Ngu Tầm?
...
Mấy người khác cũng hơi sững sờ: "Tặng Ngu Tầm á?"
"Ừ nhỉ, sao lại tặng cậu ấy?"
Lý Ngôn bình tĩnh lại rất nhanh, cậu ta nói với mọi người: "Chuyện này rất bình thường, vô cùng bình thường, sao có thể gọi là tặng được."
Cậu ta chém đinh chặt sắt nói cho những người khác: "-- Nó đang trắng trợn nhục nhã Ngu Tầm đó."
"..."
Lưu Tử nghiến răng ken két, thầm nghĩ giống hệt những gì hắn ta suy đoán, đây rõ ràng là sỉ nhục.
Hắn ta lén quan sát phản ứng của Ngu Tầm, chỉ cần anh em mình nhíu mày một cái thì hắn ta sẽ lập tức xông lên.
Nhưng không.
Người anh em có tâm lý vững vàng của hắn ta sau khi nhận lấy con cá thì cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Lòng bàn tay Ngu Tầm chạm vào một mảng lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn, món đồ trang trí nhỏ bé phản chiếu ánh sáng rực rỡ, liên tục biến đổi.
Hắn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến một giả thuyết khó có thể xảy ra.
Có phải cậu thích tôi một chút rồi không.
...
Rõ ràng lúc trước có thể dễ dàng thốt ra câu nói này.
Nhưng đến thời khắc quan trọng lại không thể nói được một chữ nào.
"Chơi lại," Đến lúc chuẩn bị đi, Lưu Tử lại không chịu, "Ván vừa rồi không tính, thằng họ Vân kia bắn trước mấy quả, nó chơi ăn gian, không tính."
Lý Ngôn: "Ăn gian cái gì, rõ ràng là chúng tôi đến trước, ăn gian chỗ nào, là do mấy người chậm thôi."
Bành Ý Viễn và những người khác cố gắng can ngăn nhưng không được.
Thế là Lý Ngôn và Lưu Tử cãi nhau một hồi, mỗi người quét mười lăm tệ đi quyết chiến.
Đoàn người tản ra.
Vân Từ và Ngu Tầm tách khỏi nhóm tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng hòa vào đám đông tạo khoảng cách với những người khác.
Phía trước có một quầy bán đồ uống, sau khi Vân Từ đưa đồ cho Ngu Tầm thì cảm thấy người nóng bừng, muốn hạ nhiệt bèn dừng lại hỏi: "Có đồ uống lạnh không ạ?"
"Có," Ông chủ nói, "Cái gì cũng có, mua một ly không?"
Ngu Tầm hỏi: "Muốn đồ uống lạnh gì, không sợ lạnh à?"
Vân Từ: "Tôi khỏe mà."
"..."
"Ồ, khỏe à," Ngu Tầm nói, "Thế ai bị cảm nằm liệt giường không dậy nổi thế?"
Cách nói chuyện này quá quen thuộc.
Vân Từ theo thói quen phản bác: "Người nào đó bị sốt cao cũng chẳng khá hơn là bao."
Phản bác xong, Vân Từ lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút - hai lần bị ốm đó đều là những lúc cậu và Ngu Tầm ở gần nhau trong phòng.
Đúng lúc ông chủ làm xong một ly, đưa qua cửa kính.
Vân Từ nhận lấy, không nói thêm gì nữa.
Đồ uống có rất nhiều đá, vị chua ngọt, nhưng còn có một mùi vị khó tả.
Vân Từ uống gần nửa ly, nhiệt độ cơ thể không những không giảm mà còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.
...
Nước gì mà càng uống càng nóng vậy?
Cậu chậm chạp nhìn vào nhãn dán trên ly, phát hiện có một dòng chữ nhỏ không rõ ràng: Có chứa cồn.
"..."
Trong lúc cảm thấy hơi choáng váng, Vân Từ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Là một bạn nữ cùng lớp với Ngu Tầm, cậu từng gặp trong giờ học chung, cô ấy luôn ngồi gần hắn.
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú cũng không ngờ lại gặp họ ở đây, cô ấy chậm bước quay đầu nói gì đó với người đi cùng rồi bước về phía họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngu Tầm, giọng nói hơi gượng gạo: "Lớp trưởng."
"Trùng hợp thật," Cô ấy cười, để lộ lúm đồng tiền mờ nhạt, đôi mắt sáng ngời ẩn chứa tâm tư rõ ràng, "Hình như chúng ta khá có duyên."
Nói rồi cô ấy nhìn xuống tay Ngu Tầm, tìm một chủ đề mới để trò chuyện: "Cái này dễ thương quá, là giải thưởng của quầy bắn súng đó hả, lần trước tớ đi ngang qua có thấy, nhưng tớ kém quá, bắn mãi không trúng."
"..."
"Tớ luôn muốn có cái này," Cô ấy lấy hết can đảm nói, "Nếu cậu không cần thì tặng cho tớ được không, tớ mời cậu ăn cơm."
Sau cơn choáng váng nhẹ, Vân Từ cảm thấy cảm xúc bị khuếch đại vô cớ.
Lại thêm một người nữa.
Sao xung quanh tên này nhiều người thế nhỉ.
Vừa mới có một đàn anh, giờ lại thêm một người nữa.
Vân Từ muốn nói "Cậu ấy không tặng đâu", nhưng giờ đồ đã thuộc về Ngu Tầm rồi, đối diện lại là con gái, cậu không có quyền lên tiếng, nhưng lúc này cảm xúc dâng trào cũng không muốn nghe Ngu Tầm sẽ nói gì.
Bản thân cậu cũng biết cảm xúc này đến không có lý do, cũng không có bất kỳ lập trường nào, nhưng cậu không muốn Ngu Tầm đến gần người khác.
Bất kỳ ai.
Nam hay nữ cũng không được.
Cho nên cậu mượn cảm xúc bị khuếch đại đó, không nói gì, chỉ như lúc ở quán lẩu đưa tay kéo áo Ngu Tầm.
Một hành động rất nhỏ.
Cô gái đối diện không nhận ra.
Nhưng Ngu Tầm đã nhận thấy, hắn sững người một chút rồi nói với cô ấy: "Xin lỗi, không được."
"Tôi cũng rất thích," Hắn hiếm khi nghiêm túc nói, "Nên không thể tặng."
Cô gái không bất ngờ khi bị từ chối, cô ấy miễn cưỡng cười, nói: "Vậy à, bạn tớ còn đang đợi, tớ đi trước đây."
Sau khi cô gái rời đi, Vân Từ mới buông tay khỏi áo Ngu Tầm.
Trên đường về trường, cả hai chìm vào một sự im lặng vi diệu.
Từ lúc Vân Từ bắt đầu đáp lại, không khí giữa cậu và Ngu Tầm đã trở nên kỳ lạ, mơ hồ và mập mờ, cả hai đều không dám thăm dò cũng không dám phá vỡ.
Nhưng Vân Từ cảm thấy nồng độ cồn trong ly đồ uống có vẻ hơi cao, cảm xúc dâng trào trong cậu không hề tan biến vì sự từ chối của Ngu Tầm nên trong cơn choáng váng cậu không nhịn được mà nói: "Có phải lúc bình thường cũng có rất nhiều người không?"
Câu nói của cậu khá đột ngột.
Ngu Tầm không kịp phản ứng: "Gì cơ?"
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Ngu Tầm càng thêm nổi bật, hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cao ráo, sống mũi và đường nét quai hàm thực ra rất sắc nét toát lên vẻ kiêu ngạo khó gần, nhưng luôn bị phá vỡ bởi đôi mắt nửa cười nửa không và hàng lông mày quá đỗi quyến rũ.
Thêm vào đó người này luôn có vẻ thờ ơ, giọng điệu nói chuyện cũng trêu chọc.
Vân Từ: "Rất nhiều người tới gần cậu."
Cậu bổ sung, "Giống như vừa nãy."
Vừa dứt lời, bầu không khí vi diệu kéo dài cuối cùng cũng bị xé toạc một khe hở.
Một lúc lâu sau Ngu Tầm siết chặt thứ trong tay, yết hầu chuyển động mạnh, hắn không biết nói gì bèn hỏi ngược lại: "Rất nhiều người tới gần tôi, thì sao?"
Giọng hắn rất trầm, cuối cùng vẫn không nhịn được, dù trong lòng vẫn cảm thấy không thể nào: "Cậu có để ý không?"
Hắn hỏi xong, cả hai đều biết rõ một lớp giấy mỏng đã bị xé toạc hoàn toàn.
Trên con phố dài, một cơn gió thổi qua.
Ngu Tầm chợt nhận ra con phố này chính là nơi hắn tình cờ gặp Vân Từ hồi đầu năm học, khi đang bị hội học sinh lôi kéo phỏng vấn.
Hôm đó là ngày đầu tiên nhập học, hắn nghe nói một số bạn cũ ở Tây Thành đang tụ tập ăn uống gần đó, hắn nghĩ có lẽ Vân Từ sẽ ở đó nên đã đi dạo quanh một lúc.
Lúc đó hắn vừa mới làm thủ tục nhập học xong, đi dạo trong khuôn viên trường rộng lớn hơn Tây Thành không biết bao nhiêu lần, chợt nhận ra dù cùng trường có lẽ hắn và Vân Từ cũng rất khó gặp lại nhau.
Thế nhưng ngay trong lúc phỏng vấn, ở phía đối diện con phố có một người vừa xoay chìa khóa vừa đi tới.
Chùm chìa khóa xoay vài vòng.
Khi dừng lại, hắn bắt gặp ánh mắt của Vân Từ - giống như bây giờ vậy.
...
Ngu Tầm hỏi xong, vẫn như đang chờ đợi phán quyết.
Dù Vân Từ đã để lại quá nhiều dấu vết.
Một lát sau.
Vân Từ không né tránh ánh mắt của hắn, đáp: "Có."
Có lẽ là do rượu, hoặc cũng có thể là do cơn gió vừa rồi, cảm giác choáng váng biến thành một cảm giác lâng lâng.
Vân Từ tiếp tục nói: "Sẽ hi vọng những người đó đừng ai đến gần cậu."
Thực ra cậu đã nói rất rõ ràng rồi, Ngu Tầm vẫn cúi đầu cười tự giễu, không mấy tự tin nói: "Bình thường tôi khá tự tin, nhưng liên quan đến cậu thì không, cậu mà nói vậy thì tôi sẽ cho rằng---"
Hắn dừng lại một chút: "Cho rằng cậu hơi hơi thích tôi rồi đó."
Vân Từ trả lời rất dứt khoát: "Không."
Ngu Tầm cảm thấy trái tim như bị hai chữ này bóp nghẹt.
Không.
Không cái gì, không thích.
Vân Từ đứng trong cơn gió lướt qua đường phố, bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện giữa mình và Ngu Tầm.
Có những lúc không nghĩ đến, nhưng khi nhìn lại mới giật mình nhận ra người này đã xuất hiện trong cuộc đời mình quá lâu rồi. Tất cả những cột mốc và sự kiện quan trọng của cậu trong suốt ba năm cấp ba, người này đều tham gia với tư cách là 'đối thủ'.
Hình như từ trước khi tình cờ trở thành bạn cùng phòng, họ đã là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với nhau rồi.
Cậu đón lấy cơn gió, nói: "Không phải cho rằng."
"Không cần cho rằng, cũng không phải hơi thích, mà là thích."