Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 1




Edit: C12H22O11
Cuối hè, mùa khai giảng.
Rất nhiều xe đỗ gần làng đại học, chật chội không chịu nổi, đâu đâu cũng vang lên tiếng kéo vali.
Học sinh vừa mới tốt nghiệp từ khắp các nơi tụ tập đến đây.
Các đàn anh đàn chị của hội học sinh cầm một xấp bản đồ trường học phân phát cho tân sinh viên đi ngang qua.
"Đi thẳng đến đại học Nam Dương — phòng đăng ký nhập học cho tân sinh viên ở lối vào phía trước."
Còn có người cầm máy ảnh đi khắp nơi phỏng vấn tân sinh viên: "Làm phiền hai bạn ba phút được không, bọn anh chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi—"
Tiếng ve sầu đan xen lẫn giữa những âm thanh này, dần dần trở thành âm thanh nền.
Gần đường chính rợp bóng cây, lan can bao quanh hai con đường.
Có người dựa vào lan can, vali được đặt ở một bên, nghịch dòng người, không tiếp tục đi lên phía trước nữa.
Người nọ có đôi chân dài, mặc áo phông trắng, lan can chỉ vừa tới eo cậu.
Cậu cúi đầu nên không thấy rõ mặt, mơ hồ có thể nhìn được chóp mũi và đường viền cằm, một tay đang cầm điện thoại gõ chữ, hẳn là đang chờ ai đó.
"Đằng kia," Có người nhịn không được khều cái tên đang cầm máy ảnh, ra lệnh, "Qua quay người bên kia đi."
Tên cầm máy ảnh bận rộn hỏi lại: "Bên nào cơ?"
Người nọ nói: "Chỗ lan can đó, anh chàng đẹp trai bắt mắt vậy mà không nhìn thấy hả? Mặc dù ở khoảng này không thấy rõ mặt nhưng với kinh nghiệm của tôi, tên này mà không đẹp thì tôi trồng cây chuối gội đầu."
"Phỏng vấn xong bạn này thì qua kia," Người nọ nói tiếp, "Đến lúc đó lượt view xem video của trường học chỉ cần vài phút là có thể hoàn thành chỉ tiêu."
- Cho mày thêm ba phút nữa đó.
- Hơn 3 phút.
- Thì tự vào đăng ký đi.
Vân Từ cầm điện thoại, phớt lờ một đống tin nhắn mà "Ba" gửi tới, nhắn xong một câu cuối cùng cho ghi chú tên là "Lý Ngôn". Vừa mới ngẩng đầu đã thấy một chiếc quay HD không biết từ đâu nhảy ra, ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt cậu, không chút khách khí quay từ dưới lên trên, sau đó dừng lại ở trước mặt cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu là, ở đâu ra vậy.
Muốn làm gì?
Máy quay HD này không cảm thấy cách nó xuất hiện rất mạo muội à?
"Xin chào bạn học, bọn anh đến từ hội sinh viên trường đại học Nam Dương." Người cầm máy ảnh giải đáp nghi hoặc trong lòng cậu.
"Xin chào," Vân Từ nhấn tắt màn hình điện thoại, hỏi với lễ phép không còn nhiều của mình, "Có việc gì không."
"Là như vậy, bọn anh đang quay video tân sinh viên nhập học, muốn phỏng cậu một lát."
Vừa dứt lời, anh ta điều chỉnh góc độ, đặt ống kính trước gương mặt Vân Từ.
Xuyên qua ống kính, người phụ trách quay phim nhịn không được "Mẹ kiếp" một câu trong lòng.
Chẳng trách có thể làm người ta độc thề sẽ trồng cây chuối gội đầu.
Tên này quả thật có một gương mặt khó mà không bị người khác chú ý, trông bề ngoài rất lạnh lùng nhưng đường nét khuôn mặt lại mềm mại đến không ngờ, mang đến cảm giác ấm áp hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng, hai cảm giác va chạm nhau khiến cậu như một khối ngọc lạnh.
Thiếu niên đứng dưới ánh sáng rũ mắt nhìn anh ta, trong miệng phun ra một câu: "À, nhưng tôi không phải tân sinh viên."
Lúc nói chuyện giọng điệu của cậu không tự giác kéo dài một chút, khiến người ta khó mà phân biệt thật giả: "Thật ra tôi đã tốt nghiệp rồi."
"...?"
Không phải tân sinh viên?
Người phụ trách phỏng vấn do dự nói: "Nhưng thoạt nhìn cậu không lớn tuổi lắm, hơn nữa còn kéo theo vali..."
Vân Từ nhét điện thoại vào trong túi, nhướng mí mắt: "Chuyện này phải hỏi cha tôi rồi, gen bẩm sinh." Nói xong, cậu bắt được bóng dáng quen thuộc đang kéo vali và túi to túi nhỏ cách đó không xa.
"Thấy tên không theo xu hướng bên kia không," Vân Từ giơ ngón tay chỉ chỉ bóng dáng đó, "Tôi tới đưa nó nhập học."
"Tôi là..."
Vân Từ cân nhắc: "Cậu họ của nó."
Sau khi nhận được tin nhắn thì chạy như điên đến, sợ vượt qua ba phút đúng lúc nghe được câu này - Lý Ngôn: "??"
Cậu gì, họ gì, cậu họ gì?
Cậu họ?
Lý Ngôn nhuộm đầu màu vàng rất nổi bật, còn mang dép lê, trông y như tên lang thang thất nghiệp. Cậu ta trừng mắt, não còn chưa loading xong đã nhận ra máy quay kia đã rời khỏi khuôn mặt đẹp trai của Vân Từ chuyển sang gương mặt cực kỳ bi thảm của cậu ta.
Đôi khi cậu ta thật sự không biết nói gì.
Dù sao phỏng vấn ai thì cũng là phỏng vấn, phóng viên trường học lập tức ném ra vấn đề mới: "Cậu họ của em tốt với em thật đó, còn tới đây đăng ký với em."
"Em mang theo nhiều hành lý quá nhỉ, là lần đầu tiên xa nhà ha, có chờ mong gì với cuộc sống mới sắp tới không? Có thể chia sẻ với mọi người khoảng vài phút được không?"
Lý Ngôn khiêng túi, đứng trước ống kính, thốt ra một câu "ĐM".
"ĐM, cậu họ của em."
Biểu cảm của Lý Ngôn như ăn phải phân, chết lặng nói xà lơ: "Không sai. Cậu họ của em rất tốt với em, bình thường cậu rất quan tâm em, em sắp vào trường đại học Nam Dương dưới sự chúc mừng của cậu, mở ra một con đường đại học, em hi vọng em có thể chăm chỉ hoc tập, mai sau trở thành một người có ích cho xã hội."
Lý Ngôn nói xong lại còn nghe thấy một tràng vỗ tay.
Cậu ta quay đầu, phát hiện "cậu họ" của mình tựa vào lan can như không có xương, đang vỗ tay cho cậu ta.
Cậu ta và Vân Từ học chung trường cấp ba, ba năm liên tiếp cùng lớp, lại trùng hợp thi vào cùng một trường đại học, hôm nay hẹn nhau cùng đi đăng ký.
Nhưng nếu ông trời cho cậu ta thêm một cơ hội nữa.
Nếu cậu ta mà biết trước ngày đăng ký sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không bảo Vân Từ chờ cậu ta ở đây.
"Tao đến muộn có vài phút thôi," Chờ hội sinh viên phỏng vấn xong rời đi, Lý Ngôn giẫm dép lê lắc lư nói, "Mày lại trả thù tao như vậy."
Vân Từ đứng thẳng, đặt tay lên vali: "Không phải trả thù mày, tao mà là loại người như vậy hả."
Lý Ngôn nhìn cậu: "Chứ gì nữa."
"..."
"Không có trả thù mày thật mà," Vân Từ nói, "Chủ yếu là tao không muốn bị phỏng vấn."
Lý Ngôn: "Nói nghe hay vậy, chẳng lẽ tao thì muốn hả?"
Vân Từ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tỉnh như ruồi bỏ qua đề tài này, trước khi kéo vali đi thuận tay nhận lấy một cái túi từ tay cậu ta: "Đi thôi, cậu họ xách đồ giúp con. Đồ con nhiều vậy qua ký túc xá của con trước ha."
"..."
Lý Ngôn muốn haha lắm rồi: "Con cảm ơn cậu ạ."
...
Dựa theo quy trình đăng ký nhập học của tân sinh viên, đầu tiên là nộp học phí, nhận giáo trình sau đó có thể đến ký túc xá nhận phòng.
Lý Ngôn mang nhiều đồ, trên vai con khiêng một cái chăn bông mùa đông dày.
Vân Từ gửi vali của mình dưới lầu, ôm chăn bông giúp cậu ta.
"Cậu họ có chuyện muốn hỏi."
Lúc Vân Từ ôm chăn bông lên lầu hỏi: "Mùa hè mày mang theo chăn bông làm mẹ gì."
"..."
Lý Ngôn: "Mẹ tao kêu tao mang đó, bà ấy nói đây là để phòng hờ."
Được rồi.
Đủ để phòng hờ luôn.
"Mày ở tòa số mấy?" Lý Ngôn hỏi cậu.
Vân Từ nhớ lại tờ giấy vừa nhận được, trên đó viết ký túc xá tòa số 5 phòng 608.
Vân Từ: "Số 5."
Lý Ngôn: "Tao ở tòa 3, giữa chúng ta cách một tòa nhà, không thể lén tới tìm mày như lúc trước được rồi."
Hồi mười hai Vân Từ vì muốn dành nhiều thời gian ôn tập nên từng ở lại trường, lúc trọ ở trường hai người ở cùng tầng lầu, rất gần nhau. Nhưng mỗi lần Lý Ngôn mặt dày tới phòng cậu thì chưa được bao lâu sẽ bị cậu đuổi ra ngoài.
Nguyên nhân chủ yếu là lúc ôn tập, cậu không chấp nhận được có người khác trong phòng mình.
Cho nên đối với chuyện hai người còn cách nhau một tòa nhà, Vân Từ không thấy tiếc gì cả.
Phòng Lý Ngôn nằm ở lầu 5, hai người đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng đã đến gần đủ người.
Vân Từ đếm đầu người, phòng sáu người thì đã có bốn.
Tính cả Lý Ngôn là năm rồi.
Giường ngủ là giường tầng, giữa phòng ngủ có hai cái bàn lớn dùng chung, cạnh bàn rải rác một vòng ghế gỗ. Không có chỗ nào bất ngờ, đều là cách bài trí phòng ký túc xá ở đại học.
Mọi người đang trong nói chuyện phiếm, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào thì dừng lại.
Giây tiếp theo một người trong đó kích động gọi: "Anh Ngôn? Anh Từ?"
"Trùng hợp vậy sao," Người đeo kính kia xúc động nói: "Bạn cấp ba của tôi đều được xếp chung một phòng ư, trước khi đến tôi còn nghĩ có gặp được bạn học không..."
Vân Từ nhìn hắn ta, trông khá quen.
Cậu nhớ lại một lát nhưng ngay cả họ cũng tìm không ra, chỉ có thể bỏ qua khâu chào hỏi gọi tên: "Đúng là trùng hợp, mắt kính của cậu trông được đó."
Người nọ hỏi: "Hai cậu đều ở phòng này hả?"
Vân Từ đặt đồ trong tay xuống, chỉ chỉ Lý Ngôn: "Cậu ta ở đây, tôi xách đồ qua phụ cậu ta."
Nói xong, Vân Từ tìm được giường của Lý Ngôn, ném chăn bông lên giường rồi ngồi luôn ở góc giường dưới, khom chân dựa lưng vào tường lướt điện thoại, chờ Lý Ngôn thu dọn đồ đạc có gì cần phụ thì gọi cậu.
Mắt kính kéo Lý Ngôn nói chuyện.
"Tóc của cậu ngầu thật đấy, không sai, tốt nghiệp là phải giải phóng bản thân."
"Đây hẳn là thái độ của cậu khi vào đại học ha."
"..."
Lý Ngôn cũng lười thu dọn, cậu ta tùy tiện ném đồ đạc xuống vài chỗ rồi ngồi cạnh Vân Từ: "Thái độ gì... thái độ không tốt nghiệp hả?"
Vân Từ thình lình lên tiếng: "Hóa ra mày cũng tự nhận thức được à."
Lý Ngôn giải thích: "Tao vốn màu xám hot trend đó! Tẩy hai lần nên bay rồi."
Vân Từ tỏ ý sao cũng được.
Dù sao hot trend và không theo xu hướng chỉ cách nhau một đường thẳng.
Mắt kính tên Chu Văn Vũ, hắn ta khó nén được kích động khi gặp được bạn học, chủ động tìm đề tài hỏi: "Hai cậu học ngành nào? Tôi học Ngôn Ngữ Anh, Lý Ngôn cậu thì sao?"
"Lại nói tiếp, bạn học cấp ba của chúng ta hình như có không ít người thi vào đây đó."
"Tôi thấy chủ yếu bởi do gần, ở cùng một thành phố, đi xe chỉ mất hai tiếng, tiến có thể công lui có thể thủ nên người điền nguyện vọng cũng nhiều."
"Hơn nữa chuyên ngành của Đại Nam cũng tốt, điểm chuẩn không thấp hơn mấy trường trọng điểm bao nhiêu."
"Còn ai nữa hả? Tôi nhớ đã, sáng nay tôi biết được bảy tám người."
Chu Văn Vũ đọc một chuỗi tên người: "Có XX của lớp ba, YY của lớp bốn..."
Chu Văn Vũ vừa nói vừa lấy nước khoáng dưới giường mình ra, phát hiện chỉ còn một chai cuối cùng, hắn ta đưa bình nước kia cho Vân Từ: "Anh Từ, đi đường mệt nhọc, uống miếng nước đi này."
Những người khác trong phòng ngủ âm thầm đánh giá Vân Từ, trong lòng nghĩ người này không chỉ có bề ngoài nổi bật quá đáng, phỏng chừng hồi cấp ba còn là một người không dễ chọc vào.
Song hành vi tiếp theo của Vân Từ lại làm người ta cảm thấy có phải mình phán đoán sai rồi không.
Vì cậu thoạt nhìn không giống người người không dễ chọc gì hết, tên này nhận lấy chai nước, lễ phép nói cảm ơn sau đó tri kỷ vặn mở nắp chai, miệng chai hơi nghiêng về phía Lý Ngôn ra hiệu, khiêm tốn nói: "Nè cháu trai, khát không, lại đây uống miếng nước đi."
Lý Ngôn: "..."
Lý Ngôn muốn nói ngài cứ giữ mà uống đi.
Chu Văn Vũ đưa nước xong lại đặt mông ngồi xuống tiếp tục đề tài vừa rồi, bẻ ngón tay đếm tên người, hắn ta đếm rất nhập tâm, nhanh chóng đếm tới người cuối cùng: "Còn có một người chung trường với chúng ta nữa, Ngu..."
Chữ nói xong chữ "Ngu."
Lý Ngôn suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cậu ta "Fuck" một tiếng.
Bản thân Chu Văn Vũ như vừa tỉnh lại trong lúc mộng du, hắn ta cứng người, lập tức nuốt chữ phía sau xuống.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên kì lạ.
Tiếp theo, trong phòng ngủ vang lên tiếng ma sát khó chịu.
Là tiếng chai nước khoáng bị bóp chặt.
Vừa rồi Văn Từ còn ân cần khiêm tốn lúc này đang cầm chai nước, cậu vẫn ngồi cúi đầu trong góc hai chân cong lại, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy được một nửa cằm dưới. Yết hầu cậu giật giật như thể muốn đè nén cảm xúc xuống.
"Ngu... mưa." Chu Văn Vũ miệng đắng lưỡi khô nói, "Tôi muốn nói, trên đường tới đây tôi có nghe dự báo thời tiết, hình như ngày mai sẽ có mưa. Tôi không có ý muốn nhắc tới Ngu Tầm đâu."
* Ngu trong Ngu Tầm đọc là /yú/, mưa đọc là /yǔ/.
Lúc này Lý Ngôn thật sự nhảy dựng lên: "Con mẹ nó cậu còn nhắc tới nữa!"
Chu Văn Vũ: "...T-T."
Lý Ngôn cố gắng hòa giải: "Cậu họ, tao khát, tao muốn uống nước."
Vân Từ rốt cục cũng ngẩng đầu lên.
Cậu cười một tiếng: "Uống cái rắm, khát chết đi."
"..."
Nếu như trước khi thế giới hủy diệt mà có điềm báo vậy trạng thái hiện tại trong phòng phỏng chừng là như vậy. Những người khác trong phòng dù không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn nhận ra cảm giác ngột ngạt nặng nề.
Cũng may người tạo ra cảm giác ngột ngạt vô hình kia không có ý định ở trong phòng bọn họ lâu.
Vân Từ đóng nắp chai nước lại, sau đó đặt chai nước khoáng bị bóp tới biến dạng lên trên bàn dài trước mặt.
Ngón tay của cậu rất nhỏ, khó mà liên hệ một màn tàn bạo vừa rồi với bàn tay này.
"Đi đây." Cậu kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Lý Ngôn lập tức đuổi theo: "Cậu họ, tao tiễn mày."
Ra cửa, cậu ta thấy sắc mặt Vân Từ không ổn lắm.
Đuôi mắt thon dài của chàng trai rủ xuống, lông mi cụp xuống dưới mắt hình thành một bóng đen.
Lý Ngôn nghĩ thầm xong: "Khụ, không phải chỉ là Ngu... Ngu Tầm thôi sao, coi như cậu ta cũng thi vào Nam Đại đi, song trường học này lớn như vậy, cơ sở cũng có đến mấy cái, không giống hồi cấp ba ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, trường học lớn vậy hai tụi mày không chạm mặt nhau được đâu."
Vân Từ vốn đi trước cậu ta.
Nghe vậy thì thả chậm bước chân lại.
Cậu mím môi, tay đút túi sắc mặt bình tĩnh: "Vừa rồi tao chỉ trượt tay thôi."
Lý Ngôn nghĩ trong lòng, sao nào, muốn quậy à, dáng vẻ "Vừa rồi tao không thất thố vì Ngu Tầm" là gì đây.
Vân Từ: "Tao không có bóp chai nước đó, hiểu không."
"..."
Lúc hai người đi ra ngoài không đóng kỹ cửa phòng.
Dưới sự gia tăng hiệu quả truyền âm của hành lang, cuộc đối thoại này truyền vào phòng bọn Chu Văn Vũ không sai một chữ.
Chờ sau khi hai người đi đến góc đường xuống lầu, giọng của Lý Ngôn mới dần dần biến mất.
Trong phòng ký túc xá.
Chu Văn vũ vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết."
Hắn ta còn tưởng mình sẽ bỏ mạng tại đây luôm.
Những người khác trong phòng cũng ăn dưa nãy giờ, không kìm lòng được hỏi: "Bọn họ sao vậy? Hai người đó... hồi cấp ba yêu sớm rồi chia tay?"
"Còn đáng sợ hơn chuyện đó nữa."
"..."
Chu Văn Vũ suy nghĩ, trong lòng còn sợ hãi nói: "Các cậu biết mối quan hệ kẻ thù suốt đời, một núi không thể chứa hai hổ, không phải mày chết thì là tao chết không."