Ánh đèn sáng mờ, trong tay Bạch Cẩm Huy bày ra vài tờ ngân phiếu định mức, có vài ngân phiếu cũ, có vài cái mới, anh bày từng cái trên bàn, trải phẳng từng tờ, chỉ cho bọn họ xem.
“Ngày 13 tháng 4 năm 9x, một bình hoa Thượng thanh, 150 vạn.”
“Ngày 15 tháng 4 năm 9x, một con dế Phỉ thúy, 130 vạn.”
“Ngày 20 tháng 4 năm 9x, một đồ trang sức Ngọc nhân, 80 vạn.”
“…….”
“Năm 9x tổng cộng có 2 ngàn vạn cuộc giao dịch đồ cổ.”
“Ngày 16 tháng 10 năm 0x, một đôi chén ngọc, 30 vạn.”
“Ngày 20 tháng 11 năm 0x, một chuỗi tiền đồng Đại Thanh, 160 vạn.”
“…..”
“Năm 0x tổng cộng có 800 vạn cuộc giao dịch đồ cổ.”
“Còn có một nhẫn ngọc Hòa điền gần đây, 150 vạn.”
Bạch Cẩm Huy rút tờ mới nhất ra, đẩy đến trước mặt Chu Thời Diệc, sau đó tay chỉ vị trí ký tên, ngân phiếu định mức cũ đã bắt đầu phai màu, vị trí ký tên vốn không thấy rõ tên, chỉ có tờ mới nhất mới có thể thấy rõ
------ Cửa hàng đồ cổ Bình Sơn.
“Những ngân phiếu định mức này phần lớn đều từ cửa hàng đồ cổ Bình Sơn, còn có vài cửa hàng đồ cổ nhỏ ở những khu vực khác.”
“Thời Nhất, cậu từng nghe qua cửa hàng đồ cổ Bình Sơn này chưa?”
Chu Thời Diệc nhìn về phía anh ta.
Bạch Cẩm Huy mở miệng: “Pháp nhân của cửa hàng đồ cổ Bình Sơn là Nguyễn Minh Sơn…..” Câu nói tiếp theo, anh ta không nói tiếp.
Đời người.
Loading...
Cái gì là đời người, cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là hai chữ sinh tử mà thôi.
Ban đầu kết cục đều đã được định, còn lại quá trình, xem các người muốn đi thế nào, phiền phức, đơn giản, can đảm, run sợ.
Có người phạm tội, liền mang vận mệnh quy tội,
Chỉ có từng lĩnh hội đen tối thâm trầm nhất, mới có tư cách hưởng thụ bình minh.
**
Quán cà phê.
Hoàng hôn dần giáng lâm, người trên đường Hoài An ngày càng nhiều, qua lại như nước chảy.
Tính nhẫn nại của Hoa Trântràn đầy, yên lặng ngồi ở đó, cũng không nói nhiều, chờ cô thỏa hiệp.
Dù sao chỉ mới hai mươi hai tuổi, Hoa Trân nghĩ.
Nguyễn Tầm Tầm ngồi ở đối diện như một con rối, không lộ vẻ mặt gì, nói chuyện cũng không có ngữ điệu: “Ông ấy biết bà tìm tôi không?”
Hoa Trân nhấp cà phê: “Ai?”
Sau đó lại nghĩ, là chỉ Nguyễn Minh Sơn, cười cười: “Cháu cảm thấy ông ấy sẽ không biết sao?”
Nguyễn Tầm Tầm cười nhạt: “Cũng phải, hôm qua ông ấy đã hỏi tôi khi nào về nhà.”
“Nghĩ xong rồi sao? Nghĩ xong rồi thì cô cũng bảo người ta đặt vé máy bay.”
Cô tựa như muốn nói gì đó, có lẽ cảm thấy không cách nào nói chuyện với bà ta nữa thì lắc đầu một cái, không hề nói gì.
Hoa Trân cười cười: “Không sao, không vội, cháu cứ từ từ suy nghĩ, lúc nào nghĩ rõ ràng rồi thì nói cho cô biết.”
Lại nói thêm: “Thật ra cháu nên có cuộc sống tốt hơn, dưới trướng Hoa Hải có rất nhiều công ty truyền hình, theo điều kiện ngoại hình của cháu thì hoàn toàn không thành vấn đề, đến lúc đó cô tìm một người môi giới sắp xếp cho cháu, biết Y chứ? Trong tay ông ta nắm rất nhiều tuyến hàng hiệu, cháu chỉ cần thoáng trang điểm, trên sân khấu cháu nhất định càng quyến rũ hơn, cô cảm thấy cháu nên trải qua việc được người ta tâng bốc mà không phải là phiêu bạt khắp nơi với người đàn ông kia, bị người ta đuổi giết.”
“Tôi mệnh hèn, hưởng thụ không được loại cuộc sống tốt đẹp đó.” Nguyễn Tầm Tầm cười trào phúng.
Hoa Trân bật cười: “Đứa nhỏ này. Cô đã sớm thăm dò tính tình của cháu riiuf, chuyện đã nhận định liền rất thẳng thắn, cho dù đụng phải vách tường cũng không chịu quay đầu lại, đàn ông không phải là chuyện đó sao? Lúc trước khi cháu thích Lý Xuyên không phải cũng ồn ào muốn chết muốn sống sao? Bây giờ qua rồi, cũng không có việc như vậy?
“Cái này không giống nhau.” Nguyễn Tầm Tầm yên lặng nhìn bà ta, đáy mắt không có chút rung động nào.
“Không giống nhau chỗ nào? Cô đảm bảo cháu đi ba tháng, làm quen bạn mới, đương nhiên là có thể quên tên đó.”
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, không nói nữa.
Cuối cùng Hoa Trân nói: “Lý Xuyên đã ly hôn rồi, cháu biết chưa?”
**
Trong biệt thự yên tĩnh, không một ai nói chuyện.
Bạch Cẩm Huy liếc nhìn Chu Thời Diệc, thu dọn ngân phiếu xong, đưa cho Từ Thịnh, bảo anh ta cất cẩn thận rồi mới quay đầu nói với Chu Thời Diệc: “Mấy năm qua Nguyễn Minh Sơn từ đầu đến cuối giúp Hoa Hải rửa tiền đen, sự việc bị lộ, ông ta cũng không tránh khỏi liên quan, Nguyễn Minh Sơn ở tuổi này rồi, vào đó vốn cũng là chờ chết.”
Chu Thời Diệc ngồi trên ghế sô pha, khom lưng, khuỷu tay chống trên đầu gối, tay che lại, cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ trong tay chúng ta có bao nhiêu chứng cứ?”
“Thật ra không cần nhiều chứng cứ, chỉ riêng những tấm hình và video kia thì cũng đủ lay động lòng người rồi, bây giờ sức mạnh dư luận so với căn cứ chính xác còn hữu dụng hơn.” Bạch Cẩm Huy nói: “Căn cứ chính xác không có bao nhiêu, thế nhưng tớ có thể thử một chút liên hệ với hai người đi theo đấu thầu lúc trước. Đúng rồi, A Thịnh, Weibo của cậu có bao nhiêu lượt theo dõi?”
Từ Thịnh mở điện thoại liếc nhìn: “Mười hai triệu.”
Weibo Từ Thịnh chưa bao giờ đăng tin giả, cũng chưa bao giờ quan tâm làng giải trí, nhiều nhất chính là lời bình điểm nóng thời sự, Weibo mở vào ba năm trước, bây giờ đã mười hai triệu lượt theo dõi, thứ bọn họ chờ chính là giây phút này.
Bạch Cẩm Huy gật đầu, liếc nhìn người trầm mặc nào đó rồi quay người đi ra ngoài.
Trong biệt thự chỉ còn hai người họ.
Mặt trời lặn về hướng tây, mặt trăng lên cao, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ kính sát đất, Từ Thịnh nhìn về phía người đàn ông trầm mặc trên sô pha, cuối cùng mở miệng: “Thời Nhất, tuy rằng trước đây tớ không thích Nguyễn Tầm Tầm, thế nhưng tớ phải nói cho cậu một câu, đừng ra quyết định khiến mình hối hận.”
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết chữ hối hận này đáng sợ thế nào đâu.
Rốt cuộc Chu Thời Diệc cũng lấy lại tinh thần, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, ở trên sô pha thêm một chút mới đứng dậy: “Ừ, tớ đi trước.”
Từ Thịnh gật đầu, hơi không yên tâm nói: “Tớ tiễn cậu.”
Chu Thời Diệc đã đi đến cửa, cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Bên trong biệt thự khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn một mình Từ Thịnh.
Ngoài cửa sổ đèn đường rọi sáng, có đôi tình nhân dựa vào nhau đi ngang qua.
“Mắt anh vừa nhìn gì vậy?”
“Không có.”
“Rõ ràng em nhìn thấy anh nhìn con gái điếm kia.”
“Không có, ngược lại anh nhìn thấy em đầu mày cuối mắt với tên khỉ gió kia.”
“Nói bậy.”
…….
Ngồi im một lúc, Từ Thịnh xoa xoa mặt, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe đứng lên, đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Đinh Vân Sam tan ca, đã nhìn thấy ở dưới lầu có một chiếc xe màu đen đang dừng, biển số xe có chút quen thuộc.
Cô vòng qua đầu xe đi vào trong hành lang.
Đèn xe đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói vào trong mắt cô.
Sau đó lại nhấn còi.
Đinh Vân Sam trực tiếp lườm anh ta một cái, đi thẳng vào trong.
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa “Ầm” một cái, sau đó có người chạy đến.
Đinh Vân Sam không quay đầu lại, trực tiếp lên lầu hai, móc chìa khóa ra mở cửa, Từ Thịnh đứng cách sau lưng cô khoảng nửa mét, hơi thở của đàn ông truyền đến.
“Anh tới làm gì?”
“Tôi chưa ăn tối.”
“Chưa ăn thì đi ăn đi.”
Thật ra Từ Thịnh không biết tại sao, mỗi lần Đinh Vân Sam nhìn thấy anh đều ra vẻ cực kỳ căm ghét anh.
“Em đi ăn với tôi đi.”
Đinh Vân Sam nhíu nhíu mày: “Không rảnh.”
Từ Thịnh cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, lúc này mơi ý thức được cô không bình thường, mắt hồng hồng, thu lại ý cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đinh Vân Sam không để ý đến anh, lạnh giọng: “Liên quan gì đến anh?”
Từ Thịnh trong lòng mắng mẹ kiếp, trên mặt lại nói: “Được, chuyện không liên quan đến tôi, như vậy, ông đây mời em ăn cơm tối.”
Cũng không chờ cô trả lời, Từ Thịnh liền kéo cô xuống lầu.
Đinh Vân Sam đá anh: “Buông tay!”
Cẳng chân bị trúng một cái, Từ Thịnh liếc nhìn, trên quần tây đen đã có một dấu giày mờ mờ, anh không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước: “Em nói xem em làm gì vậy, sắp xếp công việc cho em thì em không chịu, nhất định phải ở lại cái khách sạn nhỏ kia, bị bắt nạt cũng là đáng đời em.”
Đinh Vân Sam không lên tiếng.
Từ Thịnh dường như không nghĩ tới cô lại ngoan như vậy, có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn cô, người sau chỉ cúi đầu, không nói gì.
Anh dừng bước lại, xoay người, chắn trước mặt cô, một tay kéo cổ tay cô, một tay giữ cằm cô xoa xoa, hình như không giống mấy người phụ nữ trước kia, rất nhỏ, rât mềm.
“Em không chịu đi theo Tiểu Bạch, vậy em có muốn đi theo tôi không?”