Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 53




Chu Thời Diệc không vội đến công ty, Nguyễn Tầm Tầm cũng không vội về nhà, hai người ăn ý ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Sáng sớm kênh địa phương đều là tin tức buổi sáng.

“Một tòa nhà máy hóa chất Lâm Sơn mười một giờ hai mươi ba phút tối qua đã phát nổ, đến hết bảy giờ sáng nay, số thương vong đã tăng lên đến 13 người…….”

Trên màn hình TV chính là video của người qua đường dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc phát nổ, trong tòa nhà xa xa không ngừng bốc lên khói đen dày đặc, cho dù trong đêm tối nhưng cũng có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn tản đi bốn phương tám hướng, lúc hai phút ba mươi mốt giây, hình ảnh rung rung, dường như trên bầu trời sấm chớp rền vang, cả bầu trời sáng lên trong ba giây rồi lập tức khôi phục sự yên tĩnh, sau đó toàn bộ nhà xưởng bốc lên khói đen càng dày hơn.

Hình ảnh khiến người xem kinh hồn bạt vía.

Nguyễn Tầm Tầm nhìn Chu Thời Diệc một chút: “Tối hôm qua Đại Bao trực ban sao?”

Chu Thời Diệc gật đầu: “Ừ.”

Vừa dứt lời, điện thoại trên chiếc bàn đen liền vang lên, là của Chu Thời Diệc.

Anh hơi cúi người, cầm lấy: “Sao?”

“Mau đến bệnh viện, Đại Bao bị thươngrồi.” Trong điện thoại là tiếng của Tiêu Nam Sinh.

Chu Thời Diệc bình tĩnh cúp máy, Nguyễn Tầm Tầm vừa muốn hỏi làm sao vậy, anh đã kéo cô một cái: “Đi đến bệnh viện với anh.”

“Làm sao vậy? Ai có chuyện rồi?”

“Đại Bao.”

Nguyễn Tầm Tầm im lặng, bắt đầu lo lắng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Thời Diệc nhét cô vào trong xe, tự mình lên xe, động tác lưu loát trôi chảy. Cô yên lặng nhìn anh, phát hiện thật ra từ trong xương người đàn ông này có một sự ngang ngược, chẳng qua là được áo mũ ngày thường che giấu quá tốt.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện.

Nguyễn Tầm Tầm muốn nói chút gì đó nhưng lại không dám, sợ rối loạn tiết tấu của anh.

Xe cuối cùng cũng lái đến bệnh viện.

Hai người không dám dừng lại một giây nào, trực tiếp chạy đến cửa phòng bệnh mà Tiêu Nam Sinh nói, nghe thấy một giọng nói khàn khàn ở bên trong: “Mẹ nó, ông đây chỉ trầy da một chút, anh gọi nhiều người đến cho ông như vậy để xem chuyện cười sao?!”

Giọng nói Tiêu Nam Sinh không mặn không nhạt: “Vừa rồi trong lúc bị sốc có người còn nói cho tôi biết mã – thẻ - ngân hàng.”

Đại Bao hơi đỏ mặt.

Nói cho anh ta biết mã – thẻ - ngân hàng là vì sợ chính mình lỡ như không tỉnh lại, tuy rằng không nhiều, nhưng chút tiền này cũng không thể để ngân hàng – được lợi.

Từ Thịnh và Tiểu Bạch đã ở trong phòng bệnh rồi, nghe vậy thì Từ Thịnh đã cười lên, mắng: “Cậu có phải đồ ngốc không?”

Tiểu Bạch không nhịn được nhếch khóe miệng.

Nguyễn Tầm Tầm và Chu Thời Diệc đứng ở cửa, liếc mắt nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Tầm Tầm phát hiện trên trán anh có một lớp mồ hôi dàu, chỉ chỉ: “Anh nhìn anh xem, trên trán đều là mồ hôi.”
Loading...


Chu Thời Diệc thật ra rất ít khi chảy mồ hôi, thi đấu, trải qua những chuyện lớn hơn nữa cũng rất ít khi căng thẳng đến chảy mồ hôi.

Anh nhíu mày: “Em nhìn em xem, mặt bị dọa đến trắng bệch rồi.”

Hai người cười nhạt: “Vào thôi.”

Đi vào, Đại Bao thấy hai người họ cũng tới thì trực tiếp trợn trừng nhìn Tiêu Nam Sinh,

Bên trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người họ.

Bầu không khí có chút nghiêm nghị.

Không biết là ai chọn chủ đề.

Từ Thịnh nói: “Tiểu Bạch, cậu xác định Minh tỷ trong đó sao?”

Bạch Cẩm Huy đứng bên cửa sổ nhìn cây khô bên ngoài, tuyết ở phương bắc dần dần tan, nghe thấy được hơi thở đầu mùa xuân, cỏ khô đang sinh trưởng: “Không xác định, chờ danh sách nạn nhân đi.”

“Nếu như Minh tỷ chết rồi thì manh mối của chúng ta có phải là bị đứt không?”

Chu Thời Diệc vẫn không lên tiếng dựa vào tường, khoanh tay, nhàn nhạt nói: “Không đâu.”

Nguyễn Tầm Tầm đứng bên cạnh Chu Thời Diệc, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Đại Bao nói: “Tớ không sao, các cậu đừng đứng đây nữa, về đi.”

Thật ra bị bỏng là khó chịu nhất, mô liên kết bị hoại tử, đặc biệt là lúc mọc da mới, cả người đều ngứa nhưng lại không thể gãi, Đại Bao chỉ là không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình mà thôi.

Thấy bọn họ còn chưa chịu đi, cuối cùng rống lên đuổi họ đi.

Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều đang đợi.

Chờ danh sách tử vong xác nhận cuối cùng.

*

Nguyễn Tầm Tầm mới vừa về đến nhà đã nhìn thấy Đinh Vân Sam đang dọn hành lý, cô đi tới: “Chị đi đâu vậy?”

Đinh Vân Sam quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Chị phỏng vấn thành công rồi, ngày mai bắt đầu đi làm, chị thuê một căn nhà gần công ty, vì vậy hôm nay chuyển đến đó.”

Tối hôm qua cộng với hôm nay, Nguyễn Tầm Tầm mệt đến ngất ngư, “À” lên một tiếng, trực tiếp ngã lên giường nhìn cô ấy thu dọn đồ đạc, Đinh Vân Sam thu thập gần xong rồi, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó đặt chìa khóa lên bàn: “Tầm Tầm, chị đi trước đây, đến lúc dọn đồ xong rồi lại mời em đến chơi.”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, chờ đến lúc cô ấy xoay người, cô bỗng nhiên mở miệng: “Cái đó……”

Đinh Vân Sam quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

“Lâm Sơn phát nổ, lúc Đại Bao cứu viện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chị rảnh thì đến thăm anh ta một chút, dù sao cũng là bạn.”

Đinh Vân Sam ngẩn người, sau đó gật đầu: “Được, chị sẽ đến thăm anh ta.”

Quay người đi được hai bước, lại quay đầu lại: “Bạch Cẩm Huy có ở đó không?”

“Anh ta bình thường đều là tối mới đến, ban ngày phải đi làm, đúng rồi, công ty chị tìm ở đâu vậy?”

“Là một khách sạn nhỏ, chị làm lễ tân, từ từ sẽ đến.”

“Được, rảnh thì về chơi.”

Đinh Vân Sam đi rồi, căn phòng lớn trống rỗng lại chỉ còn một mình cô.

Tháng ngày chờ đợi, dường như vô cùng khó khăn.

Mấy ngày nay, Đinh Vân Sam cũng coi như là quen với cuộc sống đô thị, nhưng làm lễ tân không đi làm lúc 9 giờ về lúc 5 giờ, quy định luân phiên, ba ca xoay vòng.

Cũng may là xoay ca, cô có thể bớt chút thời gian đến thăm Đại Bao.

Dựa theo địa chỉ Tầm Tầm đưa, Đại Bao nằm trên giường, cánh tay và đùi quấn lại như cái bánh ú, thấy cô đi vào thì kinh ngạc trợn to mắt: “Vân Vân Vân…..”

Đinh Vân Sam liếc anh ta một cái: “Vân cái gì?”

“Em gái Vân Sam, sao em lại đến?”

Đinh Vân Sam cười nhạt: “Tôi không thể đến sao?”

Đại Bao nhìn phía sau cô, muốn nói đến rất đúng lúc, Tiểu Bạch ở ngay phía sau cô đấy.

Đinh Vân Sam theo ánh mắt anh ta, vừa mới quay đầu lại thì tay đã bị kéo đi ra bên ngoài.

Tay Bạch Cẩm Huy tựa như sắt, nắm cổ tay cô, dùng sức đến gần như muốn bẻ gãy tay cô.

Trong bệnh viện toàn là người lui tới.

Anh bình tĩnh, không nói một lời kéo cô đi, mãi đến cuối hành lang, râm mát ẩm thấp, vẫn toàn là người, anh dừng lại một chút, tựa như đang nhìn xem nên đi đâu.

Cuối hành lang có cánh cửa khép hờ, sau cửa là ban công nhỏ khép kín.

Bạch Cẩm Huy dùng chân đá văng, kéo cô đi vào.

“Ầm” một tiếng đóng cửa lại, sau đó ném cô về phía cửa: “Ai cho cô tới?”

Toàn bộ quá trình Đinh Vân Sam đều không giãy giụa, người trong bệnh viện nhiều, càng giãy giụa càng lôi kéo sự chú ý của người ta, cô không muốn như vậy, cũng là cho anh thể diện.

Giờ phút này, trong không gian nhỏ đóng kín này, cô cũng không có sắc mặt tốt: “Tôi đến thăm Đại Bao, không liên quan đến anh.”

Bạch Cẩm Huy cười gằn: “Đi về.”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi tới đây là để thăm bạn tôi, Đại Bao, không liên quan đến anh, anh không có tư cách bảo tôi về.”

“Tôi bảo cô về Nhã Giang.”

Đinh Vân Sam quay người muốn đi.


Bị anh kéo lại, nhấn lên cửa, cửa lớn rầm rầm vang lên: “Vân Sam.”

Đã rất lâu không gọi tên cô ôn hòa nhã nhặn như thế, Đinh Vân Sam cũng ngẩn người, mỗi lần nhìn thấy cô Bạch Cẩm Huy đều là trực tiếp đen mặt, hoặc là dữ dằn gọi tên đầy đủ của cô.

Giọng nói anh mềm nhũn ra: “Anh mua vé cho em, về đi được không?”

Đinh Vân Sam đẩy anh một cái nhưng không được, phía sau lưng chống lên tay nắm cửa có hơi đau:

“Tiểu Bạch, em đã tìm được công việc ở đây rồi, em định ở lại đây.”

Bạch Cẩm Huy đột nhiên nhìn về phía cô: “Em ở lại đây làm gì?”

Ngoài cửa sổ là ánh nắng mặt trời, nơi này luôn được phơi nắng, ấm áp dễ chịu, nhưng không chiếu vào được lòng người.

“Ngày đó em đến tìm anh, sau đó em nhìn thấy có một cô gái tiến vào nhà anh, hai người…..” Cô không nói tiếp, nở nụ cười, có chút trào phúng lại có chút lạnh nhạt: “Anh thích cô ấy sao?”

Bạch Cẩm Huy theo bản năng lắc đầu, lại phát hiện mình trả lời quá nhanh, ngẩn người, nhìn về phía cô.

Vẻ mặt Đinh Vân Sam không thay đổi gì: “Vậy quan hệ của các anh như thế nào? Bạn tình sao?”

Bạn tình?

Cũng không tính là vậy.

Bạch Cẩm Huy tìm lại giọng nói của mình: “Chúng ta đang nói đến chuyện của em.”

“Tiểu Bạch, có lẽ em có thể ở lại đây tìm thấy cuộc sống mà mình muốn đó, cuộc sống không có anh.”

*

Mấy ngày gần đây, trên internet không ngừng đăng tin tức về vụ nổ, hàng vạn cư dân mạng chờ đợi, mở topic, cùng đăng tin, sau đó quyên góp tiền.

Trong sự kiện lần này, Từ Trường Thành xem như là một tấm gương, chủ động quyên góp năm triệu vạn vật tư, các trang truyền thông tranh nhau đưa tin, khen ngợi ông có lòng thương người.

Chỉ có Từ Thịnh không ngừng ở trước mặt mọi người nói xấu bố của mình.

“Ông ấy có năm tỉ mà chỉ góp có năm triệu, có phải là có chút hẹp hòi không?”

Đại Bao nói: “Cậu cũng đừng nói xấu lão Từ nhà cậu ở trước mặt mọi người nữa, chí ít người ta có góp, cậu có góp không?”

Từ Thịnh hừ một tiếng: “Dám không góp sao?”

Nguyễn Minh Sơn không về, mấy ngày nay Nguyễn Tầm Tầm đều ở lại trong căn hộ nhỏ của Chu Thời Diệc.

Xem tin tức trên internet, sau đó chờ anh tan làm về nấu ăn cho cô.

Thỉnh thoảng Chu Thời Tĩnh sẽ xuất hiện, tuy rằng sau lưng đã nói cô hai câu, nhưng ở trước mặt cô, khách khí lễ nghi đều tương đối chu đáo, càng không có những tiết mục cho cô chi phiếu để cô rời khỏi Chu Thời Diệc kia.

Cô ấy dịu dàng, thật sự rất nữ tính.

Cô ấy không làm rõ, Nguyễn Tầm Tầm cũng không nói, chỉ coi như không biết, bất luận là làm gì cũng đều nhìn nhau cười một cái.

Dần dần Chu Thời Tĩnh cũng không tới nữa.

Gần đây giải đấu solo mỗi năm một lần lại bắt đầu, dường như Chu Thời Diệc lại bận rộn chuyện Việt Dương ở bên kia, lại thêm chuyện này nữa làm anh càng bận rộn hơn.

Nguyễn Tầm Tầm ổn định chờ ngày khải giảng.

Ngày này, Chu Thời Diệc mới vừa tan làm về, Nguyễn Minh Sơn liền gọi điện đến.

“Con đang ở đâu?”

Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn bóng người cao lớn đang đổi giày ở cửa: “Ở bên ngoài.”

“Khi nào về?”

Chu Thời Diệc ném chìa khóa vào hộp, hơi khom người, tháo dây giày, sau đó đổi sang dép lê bên cạnh, xoay người.

Ánh mắt Nguyễn Tầm Tầm dõi theo anh:

“Ngày mai về, đang ở bên ngoài à.”

Nguyễn Minh Sơn tựa như muốn nói gì đó, nhưng trước sau cũng không nói: “Được.” Sau đó liền cúp máy.

Bóng người cao lớn đến trước mặt cô, rút điện thoại của cô ra bỏ qua một bên, cúi đầu hôn xuống.

Dường như hai người cũng rất thích ứng cơ thể của nhau.

Động tình, ý loạn.

Tay anh từ trên eo cô âm thầm đi vào.

Từng chút một.

Hai người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Chu Thời Diệc ôm cô: “Chị anh có tới không?”

Nguyễn Tầm Tầm nhúc nhích: “Ngày hôm nay không đến.”

Anh ừm một tiếng, không nói nữa, một đường hôn đi, chuyên tâm làm việc.

*

Vụ nổ xảy ra được một tuần thì chính thức công bố danh sách tử vong.

Bọn họ cuối cùng cũng đợi được danh sách tử vong.

Nguyễn Tầm Tầm lại chờ được một người.