Làm nhân tình của em nhé!
Công viên Yên Sở được xây dựng bên hồYên Sở, một trong những công viên rất xanh và đẹp ở Hà Nội. Hai người đi dạo trên con đường chạy men theo bờ hồ. Ánh điện từ các cột đèn cao tỏa xuống khiến bóng cả hai trải dài về phía sau, đôi khi chồng chéo lênnhau. Hạ Chi cảm thấy hơi mất tự nhiên trước cái im lặng lạ lùng này.Hai người chưa bao giờ ở cạnh nhau mà lại không nói câu gì như thế.
-Em biết Hương là ai chứ?- Đột nhiên Nguyên quay sang hỏi.
-Bạn gái của bác sĩ. Bác sĩ giới thiệu thế.
-Hóa ra tụi nó làm hòa rồi.- Nguyên cười.
-Làm hòa? Vậy trước đó họ cãi lộn à?
-Cãi lộn? Một mâu thuẫn dài tưởng như không có kết thúc.- Nguyên khẽ nói như đang nói với chính bản thân mình hơn.
-Chị ấy thật đẹp.- Hạ Chi lên tiếng vớivẻ đầy ngưỡng mộ.- Thảo nào bác sĩ ở ngoài đảo không thích chị Linh,cũng không thích chị Lam.
-Đúng rồi, người ta là khuê các tiểuthư, chứ ai suốt ngày nhảy nhót như con choi loi giống em. Lại hở mộtcái là đòi giơ nắm đấm lên với người khác.
-Anh lại lên cơn muốn chọc em phảikhông?- Hạ Chi trừng mắt. Cô còn đang thắc mắc tại sao hôm nay anh hiềnlành thế, thì y như rằng giờ lại bắt đầu chọc cho cô nổi khùng lên.
-Anh nào dám chọc em. Em đánh đau chết đi được đấy.- Nguyên lè lưỡi.
-Đúng là lâu rồi anh không ăn đấm… Cấm chạy… Đứng lại…
Chỉ thấy con đường vắng của công viênrộn lên tiếng cười của một người con trai và tiếng hét ầm ĩ của một côgái. Đuổi theo Nguyên chán, Hạ Chi đứng lại chống hai tay xuống đầu gối, thở hồng hộc nói:
-Anh ăn gian lắm. Anh cậy chân anh dài nên chạy nhanh hơn em.
-Con gái học võ gì mà yếu xì thế? Anh nghi ngờ là em có võ đó nha.- Nguyên cười lớn.
-Không chơi. Không chơi nữa.- Hạ Chi giãy nảy rồi ngồi phịch xuống vệ cỏ.
-Sao? Giận đấy à?- Nguyên cúi xuống nhìn cô cười cười.
-…
-Chậc, hôm nay Thiên Anh cho em ăn gì mà em tự nhiên hiền lành ghê vậy?
-…
-Này… Có cần anh cõng không đấy?- Nguyên lay vai cô.
Nhưng ngay sau đó anh đại hối hận vì đãtỏ ra quan tâm cô nhóc này như thế. Anh vừa cúi xuống thì đã thấy côngẩng đầu lên, miệng cười toe toét, ánh mắt lóe lên sự tinh ranh. RồiNguyên chỉ thấy chân mình rời khỏi mặt đất và trong một cú xoay người,Chi quật anh xuống nền cỏ xanh mượt. Khiến anh đo đất xong cô phủi phủihai tay cười khanh khách rất thích thú. Hiếm khi cô có thể cho anh chénquả đắng dễ như thế.
Nhưng một phút sau vẫn thấy Nguyên nằm im không một chút động đậy, Hạ Chi không dám cười tiếp nữa. Cô đá đá vào giầy anh gọi:
-Này, đừng nằm ăn vạ thế, hỏng hết thảm cỏ đẹp bây giờ.
Đáp lại cô vẫn là sự bất động đến rợn người. Thế này đâu có giống giả vờ đâu?
-Anh Nguyên.- Cô lo lắng ngồi thụp xuống bên cạnh lay gọi Nguyên.
-…
-Anh Nguyên. Anh đừng làm em sợ nhé! Anh tỉnh lại đi.- Hạ Chi sợ muốn khóc khi thấy Nguyên một chút động đậy cũng không có.
-…
-Anh Nguyên, dậy nhìn em này, đừng dọa em nữa.- Cô khóc òa lên, ngon lành như trẻ con ăn bánh vậy.
Thấy Nguyên không động đậy gì, Hạ Chi vừa sợ, vừa lo bèn bấm gọi ngay cho Thiên Anh.
-Gì thế cô bé?- Thiên Anh vui vẻ hỏi lại.
-Hu hu… anh ơi… hức… hức…
-Hạ Chi, làm sao thế?- Thấy cô vừa khóc vừa nấc, Thiên Anh lo lắng hỏi lại.
-Anh Nguyên… anh Nguyên… anh ấy bị làm sao ấy.- Cô phải nói mãi mới được một câu.
-Nguyên làm sao?- Thiên Anh không hiểu gì nên càng sốt ruột.
-Anh ấy không động đậy.- Hạ Chi dậm chân càng khóc to hơn.- Em làm anh ấy ngã rồi anh ấy không động đậy gì nữa.
-Hai người đang ở đâu?
Hạ Chi chưa kịp trả lời thì giật bắn khi thấy một cánh tay từ phía sau luồn qua eo mình, kéo cô về phía sau vàôm chặt lấy. Cánh tay còn lại đưa lên trước giật lấy điện thoại ở trêntai cô.
-Em gọi 115 đi. Anh tới ngay.- Không thấy cô trả lời, Thiên Anh giục tiếp.
Nhưng anh không nghe thấy tiếng trả lời của Chi, mà thay vào đó :
-Tớ không sao. Cứ đi chơi vui vẻ đi.- Nguyên đáp lại và cụp máy cái rụp.
Anh xoay người Hạ Chi lại, nhìn nước mắt tèm lem trên má cô, đưa tay lên lau đi rồi bật cười:
-Không ngờ em dễ khóc nhè vậy đó. Anh chỉ dọa thôi mà, lần sau cho chừa cái thói bắt nạt anh đi nhé!
Hạ Chi vẫn bị Nguyên ôm cứng lấy nên bối rối không nói được lời nào. Sau đó nghĩ lại đã bị anh trêu đùa, cô lạikhóc to hơn. Nguyên nhăn mặt:
-Nín đi. Anh bị em đo đất đau hết cả người anh còn không khóc, em khóc cái gì?
-Anh… anh bỏ em ra…- Cô đỏ mặt kêu lên.
Nguyên thấy Hạ Chi vừa khóc nhưng lại vẫn đang ngượng nên anh cười to, vẫn không buông tay khỏi eo cô.
-Khi ngủ cạnh anh em còn ôm anh chặt hơn. Sát như thế này này…
Nguyên nói và dụng thêm chút lực ở cánhtay, kéo sát cô lại thêm một chút nữa, đến nỗi có thể cảm nhận rõ cả cơthể đang run rẩy, tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực và cảnhững đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
-Anh toàn bắt nạt em.- Chi đã nín khóc, phụng phịu véo anh một cái vào cánh tay.
-Ai da…- Nguyên kêu lên vẻ đau đớn, vội buông tay ra.
-Sao thế?- Hạ Chi bị anh làm cho luống cuống cả chân tay, chỉ vội kêu lên- Em véo nhẹ mà, sao lại đau thế được?
-Không phải.- Nguyên lắc đầu- Anh đaukhông phải vì em véo đâu. Mà vì người em gầy quá, gầy giơ xương ra, chọc vào người anh đau chết đi được ấy.
-Anh…- Hạ Chi bị Nguyên quay mòng mòng,vừa thẹn lại vừa tức, lúc này không biết phải làm gì nên cứ lúng búngmãi trong miệng mà không nói được.
-Không sao, sau này ăn nhiều chút sẽ béo lên thôi mà.- Nguyên cười nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu, vừa buồn cười của cô.
-Chả liên quan gì đến anh.- Chi quay đi.
-Sao lại không?- Nguyên sải chân bướclên một bước, xoay người cô lại, ghé sát mặt cô thì thầm- Nếu em là bạngái của anh thì sẽ liên quan lớn đấy.
-Nhưng em không phải.- Cô giãy ra.
-Vậy thử đi…- Anh cười và nhẹ hôn thật nhanh lên bờ môi cô.
Chi cúi đầu không nói gì, nếu là ban ngày chắc anh sẽ cười vỡ bụng vì mặt cô lúc này đỏ như một trái gấc chín.
-Sao?- Nguyên cúi nhìn cô.
-Ừm… nhưng… nhưng chỉ thử thôi nhé!- Hạ Chi lí nhí nói.
-Chỉ thử thôi?- Nguyên nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.
-Em biết anh còn dành tình cảm cho mộtngười khác nữa. Đừng ngắt lời em, trực giác của phụ nữ rất nhạy bén.Trước khi mất trí nhớ, em cũng đã có bạn trai. Em không biết em yêungười đó đến mức độ nào nữa. Nếu tình cảm của hai ta dành cho nhau nhiều hơn dành cho người thứ ba kia, thì lúc đó…
-Anh hiểu rồi…- Nguyên thở dài ngắt lờicô.- Đừng lo lắng chuyện đó. Anh đa tình nhưng anh là người có tráchnhiệm với những gì anh nói. Chúng ta không thử thì không biết. Anh không thử, có lẽ sau này anh sẽ phải hối tiếc. Thử cũng được, thật cũng được, ít ra chúng ta sẽ không hối hận.
Rồi anh ôm cô vào lòng nói tiếp:
-Bây giờ có thể anh chưa thể toàn tâmtoàn ý yêu em, nhưng anh hứa nhất định sẽ không phải để em chịu đau khổgì. Anh hoàn toàn nghiêm túc với em. Cho anh thời gian để quên nhữngchuyện anh chưa kịp quên…
-Ừm…- Hạ Chi gật nhè nhẹ.
Cô đã từng nghĩ, chỉ cần mình cô yêu anh là đủ rồi.
Cùng lúc này, Thiên Anh nhìn điện thoại vừa bị Nguyên cắt ngang mà không biết nên cười hay nên khóc. Anh méo miệng cười:
-Hai cái đứa này thật là…
-Chuyện gì thế anh? Nguyên bị làm sao à?- Hương ngồi bên cạnh cũng lo lắng hỏi.
-Không có gì đâu.- Thiên Anh lắc đầu cười và lại tập trung vào lái xe.