Khi tàu lượn siêu tốc lao xuống dốc, Diệp Thanh Dương không kiềm được nắm chặt lấy Lục Cảnh Trừng, cảm nhận cơ thể thụ chịu ảnh hưởng của trọng lực, lao nhanh xuống dưới.
Gió rất to, cậu vui vẻ nghe những người xung quanh gào thét, mỉm cười nhìn về phía Lục Cảnh Trừng, chỉ thấy Lục Cảnh Trừng cũng đang nhìn cậu.
Diệp Thanh Dương lâu rồi chưa đi công viên giải trí, lần này lại đi cùng Lục Cảnh Trừng, tự nhiên là phải chơi cho đã mới thôi.“Được.” Diệp Thanh Dương cười nói.Diệp Thanh Dương vừa nhìn thứ hạng của Lục Cảnh Trừng trên danh sách vừa trả lời bà ta: “Có về.”“Sinh nhật vui vẻ.” Lục Cảnh Trừng nói.Trong khi Diệp Thanh Dương đang rất vui vẻ thì Diệp Hồng lại không được dễ chịu cho lắm, kể từ khi Diệp Thanh Dương cầm tiền đi, đã hơn hai mươi ngày rồi cậu không về nhà, gia đình Diệp Hồng sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Thanh Dương cũng vì hắn mới cố gắng học tập, coi như là hai người họ phấn đấu vì nhau, cùng nhau nỗ lực.Diệp Thanh Dương cố ý trêu hắn, “Anh nói cái gì?”“Cô, sao cô lại nói thế?” Diệp Thanh Dương cãi lại: “Ngay từ đầu con đã nói, số tiền này mang đi đầu tư, thắng hay thua bạn con cũng không chắc chắn được, chú cũng nói rồi đấy, thua thì thôi, bây giờ lại bắt đền tiền, có phải cô cố tình gây sự với con không?”
“Mất hết rồi.” Diệp Thanh Dương nói: “Thua hết rồi, nhưng mà việc này không quan trọng, tiền mất đi có thể kiếm về, nhân tài mới là quan trọng, em chỉ lo bạn em xảy ra chuyện gì thôi.”Lục Cảnh Trừng bó tay, đành phải hét to câu nói vừa rồi một lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Mày đừng có mà dông dài nữa, một là thằng bạn mày đền 66 nghìn tệ cho tao, hai là mày đi mà đền. Số tiền này không thể mất đi dễ dàng như thế được, biết chưa?”Cô Trình lớp cậu rất tốt bụng, mỗi lần nói chuyện với cô xong cậu đều thấy hơi áy náy.“Anh cũng vui vẻ nhé.”
“Anh sẽ cố gắng để có thể học cùng một trường đại học với em.” Hắn nói: “Chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé.”Lục Cảnh Trừng nhìn dấu răng của cậu, cũng chậm rãi cắn một miếng, ngọt quá đi mất.“Ừ.”Trước khi ngủ, Lục Cảnh Trừng nói với cậu: “Sinh nhật năm sau cũng phải đón cùng anh.”“Rõ ràng là các người nhất quyết phải đầu tư, tôi khuyên thì các người không nghe, chính miệng các người nói thua lỗ cũng không sao. Bây giờ xảy ra chuyện thì lại bâu vào trách móc, còn đòi đền tiền, đúng là trở mặt nhanh như trở bàn tay.”
Hắn hôn nhẹ một cái lên hai má của Diệp Thanh Dương, nói: “Dương Dương sinh nhật vui vẻ.”Hai người nhìn nhau cười thật tươi, sau khi tàu lượn siêu tốc dừng lại thì cùng nhau xuống tàu.
Đã có một thời gian, nguyên chủ mặc đồng phục cả ngày cũng không thanh ra, bởi vì nguyên chủ không có quần áo khác.Diệp Thanh Dương lâu rồi chưa đi công viên giải trí, lần này lại đi cùng Lục Cảnh Trừng, tự nhiên là phải chơi cho đã mới thôi.
“Mất hết tiền rồi mà mày còn bảo không quan trọng à!” Diệp Hồng lạnh lùng nói: “Thằng kia sống hay chết thì có liên quan gì đến nhà tao, bây giờ thua lỗ hết rồi, nó phải đền tiền cho tao!”“Vậy thôi à?”
Cậu lấy dao cắt bánh ngọt, miếng thứ nhất cho mình, miếng thứ hai cho Lục Cảnh Trừng.Lúc trở về, hai người gọi taxi, Diệp Thanh Dương hơi mệt mỏi, ngồi dựa vào người Lục Cảnh Trừng.Lục Cảnh Trừng bó tay, đành phải hét to câu nói vừa rồi một lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Cảnh Trừng ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Hôm nay có vui không?”
“Anh có muốn nếm thử không?” Diệp Thanh Dương đưa hươu con tới bên miệng hắn.“Chà, tôi phát hiện cậu dạy học cũng không phải dạng vừa đâu, lần này Cảnh Trừng tiến bộ nhiều lắm, tôi nghe nói Trương Dã ở lớp bên cạnh cũng tăng lên mấy hạng, cậu quá là siêu luôn Diệp Thanh Dương.”
Diệp Thanh Dương gật đầu.Bấy giờ hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vớt lại sự tự tin kiêu ngạo như thường ngày: “Yên tâm đi, anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được.”
Khá là đáng tiếc.Lục Cảnh Trừng đang hồi hộp ngồi yên tại chỗ, hắn không dám đi xem danh sách xếp hạng, sợ mình đứng thấp quá, lòng kiêu ngạo ngút trời của hắn không chịu nổi.“Còn muốn quà gì nữa không?”Bà ta gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương, hỏi cậu cuối tuần này có về không.
“Muốn ăn bánh ngọt.” Diệp Thanh Dương nói: “Ngày sinh nhật làm sao có thể thiếu bánh ngọt được.”
Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng tiến bộ vượt bậc như vậy, ngoài bọn họ ra thì người vui mừng nhất chắc chắn là cô chủ nhiệm Trình Yến.Lục Cảnh Trừng đã đặt bánh từ trước rồi, khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt, hắn xuống xe đi lấy bánh.
Diệp Hồng chiếm nhà cậu bằng đấy năm trời, bây giờ phải đòi lại thôi.Bánh sinh nhật cũng không to lắm, chỉ hai người bọn họ ăn là đủ, to quá thì ăn không hết. “Đúng đấy, vẻ mặt em như vậy là sao hả?”
Diệp Thanh Dương nhìn hộp bánh sinh nhật được đóng gói kĩ càng, thầm nghĩ không biết bánh bên trong như thế nào, có đẹp không, chắc là ngon lắm nhỉ.Sinh nhật của Lục Cảnh Trừng vào mùa hè, trước khi cậu xuyên qua đây, cho nên cậu đã bỏ lỡ sinh nhật năm nay của Lục Cảnh Trừng rồi
Hai người về xuống xe trước cổng ký túc xá học sinh.“Diệp Thanh Dương.” Vương Việt đứng lên, bình tĩnh nói: “Mày nói thật đi, số tiền này bạn mày thua lỗ hết hay là mày giấu đi rồi? Nói đi, tiền đâu?”
Lục Cảnh Trừng cầm theo bánh ngọt cùng Diệp Thanh Dương trở về phòngDiệp Thanh Dương nói: “Tôi biết ngay mà, từ đầu tôi đã nói các người đừng tham gia vào chuyện này rồi.”
Diệp Thanh Dương không thể chờ đợi được nhanh tay mở hộp bánh ngọt, là bánh chocolate nhân hoa quả, ở chính giữa cái bánh là một con hươu con đang cúi đầu ăn lá cây.
Diệp Thanh Dương bật cười.
Lục Cảnh Trừng hơi xấu hổ.Lục Cảnh Trừng đắc ý nói: “Anh tự thiết kế đấy, rất đẹp đúng không, hươu con ăn lá cây, còn anh thì ăn em.”
Cậu ta vừa nói xong câu này, rất nhiều người trong lớp đột nhiên quay lại nhìn về phía cậu, ánh mắt sáng quắc.Lục Cảnh Trừng nhìn miếng bánh của mình lớn gấp đôi của Diệp Thanh Dương: “Em chia nhầm rồi à?”Diệp Thanh Dương chỉ vào hươu con, giả bộ bất mãn nói: “Anh còn nói nữa, sinh nhật em hay là sinh nhật anh đấy hả, hươu con lớn như vậy, ai không biết còn tưởng hôm nay là sinh nhật anh.”
“Ngon lắm.”Lục Cảnh Trừng nghe vậy, nhấc con hươu lên đưa tới bên miệng Diệp Thanh Dương, “Cho em ăn hết đấy, hươu con ăn lá cây, em ăn hươu con, được chưa?”Lục Cảnh Trừng nhìn thái độ của cậu, bất đắc dĩ nói, “Sao em không có chút thành tâm nào vậy, chỉ biết ăn thôi.”“Anh sẽ giúp em thực hiện chứ?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn.
Diệp Thanh Dương há miệng cắn một miếng, con hươu này làm bằng chocolate
“Ngon lắm.”Lục Cảnh Trừng ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Hôm nay có vui không?”
Hai người nhìn nhau cười thật tươi, sau khi tàu lượn siêu tốc dừng lại thì cùng nhau xuống tàu.” Lại chả ngon, có bao giờ anh để em ăn đồ ăn không ngon chưa?”
“Không đâu.” Diệp Thanh Dương nói: “Anh thích ăn đồ ngọt mà, cho anh ăn nhiều hơn một chút đó.”Diệp Thanh Dương rất vui, cầm lấy con hươu trên tay hắn, cắn một miếng nuốt trọn đầu con hươu.
Diệp Thanh Dương nhẹ giọng nói, “Thôi anh ăn đi, ký túc xá không có tủ lạnh, ăn không hết để đến mai là hỏng đấy. Bánh mừng sinh nhật mà để hỏng thì không tốt lắm đâu.”Lục Cảnh Trừng: …Diệp Thanh Dương lúng túng giải thích: “Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, chỉ biết chém gió là giỏi.”
“Anh có muốn nếm thử không?” Diệp Thanh Dương đưa hươu con tới bên miệng hắn.
Lục Cảnh Trừng lúc này mới tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.”Lục Cảnh Trừng nhìn dấu răng của cậu, cũng chậm rãi cắn một miếng, ngọt quá đi mất.
Lục Cảnh Trừng há miệng cắn lấy, chậm rãi nở nụ cười, còn hôn lên môi Diệp Thanh Dương một cái.Hắn cúi đầu cắm nến lên bánh ngọt: “Em ước gì đó đi.”
Lục Cảnh Trừng: …Diệp Thanh Dương vừa ăn hươu chocolate vừa nói, “Mong bạn Lục Cảnh Trừng học tập ngày càng tiến bộ, mong bạn Lục Cảnh Trừng có thể thi vào cùng một trường đại học với em, mong em và Lục Cảnh Trừng luôn luôn vui vẻ, khoẻ mạnh.”
“Vậy thôi à?”“Ba điều ước là được rồi.” Diệp Thanh Dương tiếp tục ăn hươu chocolate của mình.
“Ba điều ước là được rồi.” Diệp Thanh Dương tiếp tục ăn hươu chocolate của mình.
“Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy? Lúc trước không có vấn đề gì, tại sao tao với cô mày vừa đưa tiền một cái là lỗ, không thể tin được!”Thấy Diệp Thanh Dương quay về, Lục Cảnh Trừng cảm thấy thời khắc sinh tử của cuộc đời đang đến thật rồi, sợ tới mức ngồi thẳng cả người.“Tao không quan tâm! Là sáu mươi nghìn đấy, không phải sáu đồng sáu hào đâu, mày nói mất là mất được à?”Lục Cảnh Trừng nhìn thái độ của cậu, bất đắc dĩ nói, “Sao em không có chút thành tâm nào vậy, chỉ biết ăn thôi.”
Diệp Thanh Dương cười nói: “Bởi vì em biết anh sẽ giúp em thực hiện nó mà.”Diệp Thanh Dương cười nói: “Bởi vì em biết anh sẽ giúp em thực hiện nó mà.”
Ba điều ước của cậu, trời cao có thể giúp cậu thực hiện hay không cậu cũng không biết, nhưng mà Lục Cảnh Trừng nhất định có thể giúp cậu thực hiện.
Diệp Thanh Dương bật cười.Vậy nên, chỉ cần Lục Cảnh Trừng nghe thấy là được rồi.Tối thứ sáu, Diệp Thanh Dương đi dạy kèm cho Trường Dã xong thì về thẳng nhà.Lục Cảnh Trừng đã đặt bánh từ trước rồi, khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt, hắn xuống xe đi lấy bánh.
“Anh sẽ giúp em thực hiện chứ?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn.
Lục Cảnh Trừng nhìn gương mặt vô cùng bình tĩnh của cậu, chỉ có thể gật gật đầu, coi như là đồng ý.Lục Cảnh Trừng nhìn gương mặt vô cùng bình tĩnh của cậu, chỉ có thể gật gật đầu, coi như là đồng ý.
Diệp Thanh Dương đút miếng chocolate cuối cùng cho hắn.
Diệp Thanh Dương gật đầu.Lục Cảnh Trừng:!!!
Lục Cảnh Trừng há miệng cắn lấy, chậm rãi nở nụ cười, còn hôn lên môi Diệp Thanh Dương một cái.
Ba điều ước của cậu đều có liên quan đến hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm không giúp hắn thực hiện được.Diệp Thanh Dương há miệng cắn một miếng, con hươu này làm bằng chocolate
Bấy giờ Diệp Hồng mới bình tĩnh hơn một chút: “Vậy cô chờ con về.”“Anh sẽ cố gắng để có thể học cùng một trường đại học với em.” Hắn nói: “Chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé.”
Vương Việt kinh ngạc: “Mày vừa nói cái gì?”“Được.” Diệp Thanh Dương cười nói.
Diệp Thanh Dương đành phải mở miệng, nước mắt sắp trào ra ngoài: “Cô à, con xin lỗi, bạn của con cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà lần này cậu ấy thua, lỗ nhiều lắm, nhiều đến mức muốn đi tự sát luôn, con không tìm thấy cậu ấy, cũng không biết cậu ấy đi đây. Con lo sắp chết rồi.”Cậu lấy dao cắt bánh ngọt, miếng thứ nhất cho mình, miếng thứ hai cho Lục Cảnh Trừng.Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, tôi không thể tiến đều mỗi lần rút đi một nửa như thế được, không có ai tính chuẩn được như thế hết.
Diệp Thanh Dương nở nụ cười, đột nhiên thay đổi vẻ mặt.Lục Cảnh Trừng nhìn miếng bánh của mình lớn gấp đôi của Diệp Thanh Dương: “Em chia nhầm rồi à?”
“Không đâu.” Diệp Thanh Dương nói: “Anh thích ăn đồ ngọt mà, cho anh ăn nhiều hơn một chút đó.”
Hắn và Diệp Thanh Dương hai người một người ăn hai miếng mới ăn xong cái bánh, sau đó tắm rửa sạch sẽ leo lên giường nghỉ ngơi.Diệp Thanh Dương cười nói: “Thứ 32, anh cố lên nha, lần sau nhất định sẽ vào được top 30.”Lục Cảnh Trừng hơi xấu hổ.Đến nỗi khi Trình Yến thông báo cho cả lớp tuần sau sẽ có buổi họp phụ huynh, Diệp Thanh Dương nói phụ huynh của cậu không đến được, cô còn đau lòng vừa khen ngợi vừa an ủi cậu một lúc lâu, cuối cùng mới bảo phụ huynh của cậu không cần tham gia buổi họp cũng được.
Diệp Thanh Dương nhẹ giọng nói, “Thôi anh ăn đi, ký túc xá không có tủ lạnh, ăn không hết để đến mai là hỏng đấy. Bánh mừng sinh nhật mà để hỏng thì không tốt lắm đâu.”Diệp Thanh Dương cười: “Tôi nói là, chú à, chú ở trong căn nhà này lâu lắm rồi đấy, cũng đến lúc phải cút đi thôi.”
Lục Cảnh Trừng lúc này mới tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.”
Diệp Thanh Dương nhìn vẻ mặt chờ mong không yên của hắn, cảm thấy rất buồn cười, cậu không muốn để hắn phải lo lắng nữa cho nên nói thẳng luôn: “Anh Lục, lần này anh thi tốt hơn nhiều lắm, sắp chạm đến hạng 30 mươi luôn đó!”Hắn và Diệp Thanh Dương hai người một người ăn hai miếng mới ăn xong cái bánh, sau đó tắm rửa sạch sẽ leo lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Lục Cảnh Trừng nói với cậu: “Sinh nhật năm sau cũng phải đón cùng anh.”
Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ý chú là gì? Chú nghi ngờ con giấu tiền đi?”Diệp Thanh Dương chui trong lồng ngực của hắn gật đầu: “Biết rồi, anh cũng vậy.”
Sinh nhật của Lục Cảnh Trừng vào mùa hè, trước khi cậu xuyên qua đây, cho nên cậu đã bỏ lỡ sinh nhật năm nay của Lục Cảnh Trừng rồi
Tất nhiên là em phải giám sát anh học rồi, nếu không phải vì em, làm sao anh có thể học tốt lên được?Khá là đáng tiếc.
“Còn muốn quà gì nữa không?”“Ừ.” Lục Cảnh Trừng sung sướng nói.
Diệp Thanh Dương không thể chờ đợi được nhanh tay mở hộp bánh ngọt, là bánh chocolate nhân hoa quả, ở chính giữa cái bánh là một con hươu con đang cúi đầu ăn lá cây.Hắn hôn nhẹ một cái lên hai má của Diệp Thanh Dương, nói: “Dương Dương sinh nhật vui vẻ.”“Muốn ăn bánh ngọt.” Diệp Thanh Dương nói: “Ngày sinh nhật làm sao có thể thiếu bánh ngọt được.”
Trong khi Diệp Thanh Dương đang rất vui vẻ thì Diệp Hồng lại không được dễ chịu cho lắm, kể từ khi Diệp Thanh Dương cầm tiền đi, đã hơn hai mươi ngày rồi cậu không về nhà, gia đình Diệp Hồng sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
” Lại chả ngon, có bao giờ anh để em ăn đồ ăn không ngon chưa?”Lục Cảnh Trừng nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy hắn đúng là khổ quá mà, tình yêu của hắn bắt đầu từ học tập đấy!
Bà ta gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương, hỏi cậu cuối tuần này có về không.
Diệp Thanh Dương vừa nhìn thứ hạng của Lục Cảnh Trừng trên danh sách vừa trả lời bà ta: “Có về.”
Diệp Thanh Dương hoàn toàn tin tưởng hắn: “Cố lên, em sẽ tiếp tục giám sát anh học tập.”Diệp Thanh Dương đút miếng chocolate cuối cùng cho hắn.
Bấy giờ Diệp Hồng mới bình tĩnh hơn một chút: “Vậy cô chờ con về.”
“Ba tôi nói bà có thể ở trong căn nhà này tới khi tôi đủ mười tám tuổi, chứ không phải tặng luôn căn nhà này cho bà đúng không? Ba tôi cũng chưa từng nói các người có thể ngược đãi tôi, thậm chí còn không có tôi ở trong phòng của mình, đúng không?”“Vâng.”
Diệp Thanh Dương cúp điện thoại, chợt thấy Trần Nguy vỗ vai cậu, cảm thán nói: “Giỏi quá ha Diệp Thanh Dương, lại thăng hạng rồi, lần trước bọn tôi đoán cậu chỉ đến hạng bảy thôi, ai ngờ lên đến hạng năm luôn!”
Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, tôi không thể tiến đều mỗi lần rút đi một nửa như thế được, không có ai tính chuẩn được như thế hết.Diệp Thanh Dương nghe xong thì mỉm cười ngoan ngoãn, gật đầu chào cô rồi ra khỏi văn phòng.
“Chà, tôi phát hiện cậu dạy học cũng không phải dạng vừa đâu, lần này Cảnh Trừng tiến bộ nhiều lắm, tôi nghe nói Trương Dã ở lớp bên cạnh cũng tăng lên mấy hạng, cậu quá là siêu luôn Diệp Thanh Dương.”
Cậu ta vừa nói xong câu này, rất nhiều người trong lớp đột nhiên quay lại nhìn về phía cậu, ánh mắt sáng quắc.
Diệp Thanh Dương lúng túng giải thích: “Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, chỉ biết chém gió là giỏi.”“Vâng.”
Hôm nay cậu không mặc quần áo hàng hiệu Lục Cảnh Trừng mua cho cậu nữa mà mặc nguyên bộ đồng phục đã cũ của mình về nhà.Nói xong, cậu vội vàng chạy về chỗ ngồi của Lục Cảnh Trừng.
“Bao nhiêu cơ?”Lục Cảnh Trừng đang hồi hộp ngồi yên tại chỗ, hắn không dám đi xem danh sách xếp hạng, sợ mình đứng thấp quá, lòng kiêu ngạo ngút trời của hắn không chịu nổi.
Thấy Diệp Thanh Dương quay về, Lục Cảnh Trừng cảm thấy thời khắc sinh tử của cuộc đời đang đến thật rồi, sợ tới mức ngồi thẳng cả người.Ba điều ước của cậu đều có liên quan đến hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm không giúp hắn thực hiện được.
Diệp Thanh Dương nhìn vẻ mặt chờ mong không yên của hắn, cảm thấy rất buồn cười, cậu không muốn để hắn phải lo lắng nữa cho nên nói thẳng luôn: “Anh Lục, lần này anh thi tốt hơn nhiều lắm, sắp chạm đến hạng 30 mươi luôn đó!”
Lục Cảnh Trừng:!!!
“Bao nhiêu cơ?”
Hắn cúi đầu cắm nến lên bánh ngọt: “Em ước gì đó đi.”Diệp Thanh Dương cười nói: “Thứ 32, anh cố lên nha, lần sau nhất định sẽ vào được top 30.”
Ba điều ước của cậu, trời cao có thể giúp cậu thực hiện hay không cậu cũng không biết, nhưng mà Lục Cảnh Trừng nhất định có thể giúp cậu thực hiện.Lục Cảnh Trừng yên lặng tính toán, lần trước hắn xếp thứ 44, lần này là 32, tăng lên 12 bậc, kết quả thế này đã là tiến bộ rất nhiều rồi, đúng là mọi công sức sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng.Lúc trở về, hai người gọi taxi, Diệp Thanh Dương hơi mệt mỏi, ngồi dựa vào người Lục Cảnh Trừng.
Bấy giờ hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vớt lại sự tự tin kiêu ngạo như thường ngày: “Yên tâm đi, anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ làm được.”
Diệp Thanh Dương hoàn toàn tin tưởng hắn: “Cố lên, em sẽ tiếp tục giám sát anh học tập.”Nói xong, cậu vội vàng chạy về chỗ ngồi của Lục Cảnh Trừng.
Tất nhiên là em phải giám sát anh học rồi, nếu không phải vì em, làm sao anh có thể học tốt lên được?
Lục Cảnh Trừng nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy hắn đúng là khổ quá mà, tình yêu của hắn bắt đầu từ học tập đấy!
Bánh sinh nhật cũng không to lắm, chỉ hai người bọn họ ăn là đủ, to quá thì ăn không hết.Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Thanh Dương cũng vì hắn mới cố gắng học tập, coi như là hai người họ phấn đấu vì nhau, cùng nhau nỗ lực.Vậy nên, chỉ cần Lục Cảnh Trừng nghe thấy là được rồi.
Thật sự là buồn vui lẫn lộn, đây chính là tình yêu cảm động trời xanh trong truyền thuyết đó!
“Sao lại như thế được, rõ ràng cô đáng đồng ý rồi, bây giờ lại đổi ý, còn muốn bắt người ta. Mà bây giờ cảnh sát có đến đây cũng chẳng làm gì được.”Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng tiến bộ vượt bậc như vậy, ngoài bọn họ ra thì người vui mừng nhất chắc chắn là cô chủ nhiệm Trình Yến.
Đến nỗi khi Trình Yến thông báo cho cả lớp tuần sau sẽ có buổi họp phụ huynh, Diệp Thanh Dương nói phụ huynh của cậu không đến được, cô còn đau lòng vừa khen ngợi vừa an ủi cậu một lúc lâu, cuối cùng mới bảo phụ huynh của cậu không cần tham gia buổi họp cũng được.Gió rất to, cậu vui vẻ nghe những người xung quanh gào thét, mỉm cười nhìn về phía Lục Cảnh Trừng, chỉ thấy Lục Cảnh Trừng cũng đang nhìn cậu.
Diệp Thanh Dương nghe xong thì mỉm cười ngoan ngoãn, gật đầu chào cô rồi ra khỏi văn phòng.
“Sinh nhật vui vẻ.” Lục Cảnh Trừng nói.Cô Trình lớp cậu rất tốt bụng, mỗi lần nói chuyện với cô xong cậu đều thấy hơi áy náy.Diệp Hồng thấy cậu lâu rồi không mặc đồng phục về nhà, lần này thấy cậu mặc như vậy còn cười nói: “Sao tự nhiên hôm nay con lại mặc đồng phục vậy?”
Diệp Thanh Dương xòe ngón tay ra tính toán một lúc, chuyện trường lớp cũng coi như đã ổn định, đến lúc phải giải quyết chuyện gia đình rồi.
Lục Cảnh Trừng cầm theo bánh ngọt cùng Diệp Thanh Dương trở về phòngDiệp Hồng chiếm nhà cậu bằng đấy năm trời, bây giờ phải đòi lại thôi.
Tối thứ sáu, Diệp Thanh Dương đi dạy kèm cho Trường Dã xong thì về thẳng nhà.
Hôm nay cậu không mặc quần áo hàng hiệu Lục Cảnh Trừng mua cho cậu nữa mà mặc nguyên bộ đồng phục đã cũ của mình về nhà.
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn bà ta, vẻ mặt áy náy, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.Sắp tới màn vả mặt cực đã rồi đây =)))))))))))))))))))))Đã có một thời gian, nguyên chủ mặc đồng phục cả ngày cũng không thanh ra, bởi vì nguyên chủ không có quần áo khác.
Diệp Hồng thấy cậu lâu rồi không mặc đồng phục về nhà, lần này thấy cậu mặc như vậy còn cười nói: “Sao tự nhiên hôm nay con lại mặc đồng phục vậy?”
Diệp Thanh Dương cố ý trêu hắn, “Anh nói cái gì?”Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn bà ta, vẻ mặt áy náy, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Sao lại nhìn cô như vậy?” Diệp Hồng đột nhiên không cười nổi nữa, căng thẳng hỏi: “Dương Dương con đừng làm cô sợ.”
Lục Cảnh Trừng đắc ý nói: “Anh tự thiết kế đấy, rất đẹp đúng không, hươu con ăn lá cây, còn anh thì ăn em.”“Đúng đấy, vẻ mặt em như vậy là sao hả?”
Vương Việt nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.
Diệp Thanh Dương đành phải mở miệng, nước mắt sắp trào ra ngoài: “Cô à, con xin lỗi, bạn của con cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng mà lần này cậu ấy thua, lỗ nhiều lắm, nhiều đến mức muốn đi tự sát luôn, con không tìm thấy cậu ấy, cũng không biết cậu ấy đi đây. Con lo sắp chết rồi.”
Diệp Thanh Dương vừa nói vừa khóc.
Diệp Thanh Dương chỉ vào hươu con, giả bộ bất mãn nói: “Anh còn nói nữa, sinh nhật em hay là sinh nhật anh đấy hả, hươu con lớn như vậy, ai không biết còn tưởng hôm nay là sinh nhật anh.”“Vậy tiền của nhà tao thì sao?” Giọng nói the thé của Vương Tuệ vang lên.
“Mất hết rồi.” Diệp Thanh Dương nói: “Thua hết rồi, nhưng mà việc này không quan trọng, tiền mất đi có thể kiếm về, nhân tài mới là quan trọng, em chỉ lo bạn em xảy ra chuyện gì thôi.”
“Mất hết tiền rồi mà mày còn bảo không quan trọng à!” Diệp Hồng lạnh lùng nói: “Thằng kia sống hay chết thì có liên quan gì đến nhà tao, bây giờ thua lỗ hết rồi, nó phải đền tiền cho tao!”____________________________________________
“Cô, sao cô lại nói thế?” Diệp Thanh Dương cãi lại: “Ngay từ đầu con đã nói, số tiền này mang đi đầu tư, thắng hay thua bạn con cũng không chắc chắn được, chú cũng nói rồi đấy, thua thì thôi, bây giờ lại bắt đền tiền, có phải cô cố tình gây sự với con không?”
“Tao cố tình gây sự đấy! Diệp Thanh Dương, nó lừa của tao 60 nghìn tệ, còn cả 6 nghìn tệ của Tuệ Tuệ nữa, nó phải đền lại hết! Nếu không tao sẽ báo cảnh sát bắt nó lại!”
“Ừ.”“Sao lại như thế được, rõ ràng cô đáng đồng ý rồi, bây giờ lại đổi ý, còn muốn bắt người ta. Mà bây giờ cảnh sát có đến đây cũng chẳng làm gì được.”
“Tao không quan tâm! Là sáu mươi nghìn đấy, không phải sáu đồng sáu hào đâu, mày nói mất là mất được à?”
“Diệp Thanh Dương.” Vương Việt đứng lên, bình tĩnh nói: “Mày nói thật đi, số tiền này bạn mày thua lỗ hết hay là mày giấu đi rồi? Nói đi, tiền đâu?”
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, nhấc con hươu lên đưa tới bên miệng Diệp Thanh Dương, “Cho em ăn hết đấy, hươu con ăn lá cây, em ăn hươu con, được chưa?”Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ý chú là gì? Chú nghi ngờ con giấu tiền đi?”
“Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy? Lúc trước không có vấn đề gì, tại sao tao với cô mày vừa đưa tiền một cái là lỗ, không thể tin được!”
Diệp Thanh Dương nói: “Tôi biết ngay mà, từ đầu tôi đã nói các người đừng tham gia vào chuyện này rồi.”
“Rõ ràng là các người nhất quyết phải đầu tư, tôi khuyên thì các người không nghe, chính miệng các người nói thua lỗ cũng không sao. Bây giờ xảy ra chuyện thì lại bâu vào trách móc, còn đòi đền tiền, đúng là trở mặt nhanh như trở bàn tay.”
“Mày đừng có mà dông dài nữa, một là thằng bạn mày đền 66 nghìn tệ cho tao, hai là mày đi mà đền. Số tiền này không thể mất đi dễ dàng như thế được, biết chưa?”
Diệp Thanh Dương nở nụ cười, đột nhiên thay đổi vẻ mặt.“Được thôi.” Cậu nói: “Tôi trả cho bà 66 nghìn, bà trả lại tôi 50 nghìn tệ ba mẹ tôi để lại, còn cả tiền bán trang sức của mẹ tôi nữa.”
“Được thôi.” Cậu nói: “Tôi trả cho bà 66 nghìn, bà trả lại tôi 50 nghìn tệ ba mẹ tôi để lại, còn cả tiền bán trang sức của mẹ tôi nữa.”
“Ba tôi nói bà có thể ở trong căn nhà này tới khi tôi đủ mười tám tuổi, chứ không phải tặng luôn căn nhà này cho bà đúng không? Ba tôi cũng chưa từng nói các người có thể ngược đãi tôi, thậm chí còn không có tôi ở trong phòng của mình, đúng không?”
Vương Việt kinh ngạc: “Mày vừa nói cái gì?”
Thật sự là buồn vui lẫn lộn, đây chính là tình yêu cảm động trời xanh trong truyền thuyết đó!Diệp Thanh Dương cười: “Tôi nói là, chú à, chú ở trong căn nhà này lâu lắm rồi đấy, cũng đến lúc phải cút đi thôi.”