Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?

Chương 8




Lục Dung cùng Phương Tình đứng đối diện nhau ở trên ban công.

Lục Dung: "Cô nói người cha kia của con bởi vì buôn lậu cây đàn hương mà vào tù..."

Phương Tình: "Là sự thật."

Lục Dung: "Vậy ngày xưa cô bởi vì mang theo con ly hôn cũng là..."

Phương Tình: "Cũng là thật sự."

Lục Dung thật sự muốn nổ tung: "Trong câu chuyện này, cũng chỉ có con là giả phải không!"

Phương Tình lôi kéo cậu ngồi xuống xích đu. Ban công của bọn họ chỉ rộng có một mét vuông, mà Phương Tình lại ở đây làm một cái xích đu, thường dùng để quần áo đã gấp kỹ.

Dáng vẻ Phương Tình không biết phải nói từ đâu: "Là như thế này. Cha của con, cùng chồng trước của cô, là hai anh em ruột. Mà mẹ của con, cùng với cô, là một đôi chị em tốt. Có thể chấp nhận được không?"

Lục Dung bình phục hô hấp một chút rồi nói: "Còn có thể."

Phương Tình: "Sau đó, chồng trước của cô cũng bởi vì buôn lậu cây đàn hương mà vào trại giam."

Lục Dung: "..."

Phương Tình: "Cha của con, cũng bởi vì buôn lậu cây đàn hương mà vào tù. Bọn họ là hai anh em, bọn họ chính là cùng nhau kinh doanh trái pháp luật này, cùng là anh em ruột mà."

Lục Dung: "..."

Phương Tình: "Lúc ấy chỉ có hai cái lựa chọn, một là mang con đi viện mồ côi, hai là giao cho ta chăm sóc."

Lục Dung: "... Vậy mẹ của con đâu?"

Phương Tình cầm tay cậu: "... Con thật sự muốn biết hả? Đây cũng là chuyện làm người ta đau lòng nhất."

Lục Dung: "Cô cứ nói đi, con có thể chịu nổi."

Phương Tình một hít sâu một lần: "Bà ấy cũng bởi vì buôn lậu cây đàn hương vào tù."

Lục Dung: "..."

Lục Dung: "Bốn người bọn cô vậy mà lại đi vào ba người? Chỉ có cô là người thường đi dạo bên bờ sông mà không bị ướt giày?"

Phương Tình: "Bởi vì khi đó cô mỗi ngày ở bên trong vũ trường nhảy disco, cho nên lúc bọn họ làm gì cô đều không biết gì cả."

Lục Dung ngồi ở trên xích đu, tâm trạng lúc này vô cùng phức tạp, cậu cũng không biết mở miệng như thế nào về bi kịch gia đình này.

Cậu im lặng nửa ngày, rồi hỏi Phương Tình: "Vậy tại sao các người lại chưa bao giờ nói cho con biết?"

Phương Tình cầm tay cậu nói: "Nói cho con cái gì? Cha cùng với mẹ của con đều là tội phạm buôn lậu? Máu mủ của con quá đặc thù, con tám tuổi sẽ bắt đầu đi học, chúng ta chỉ muốn con làm một đứa bé bình thường, không muốn con lại giẫm lên vết xe đổ đó."

Lục Dung: "Con cũng không phải quái vật, chỗ nào đến huyết thống? Chỉ là tại vì cái lý do hoang đường này, cho nên tới bây giờ con đã 16 tuổi cũng chưa từng thấy ba mẹ của mình sao?"

"Không phải là bởi vì nguyên nhân này." Phương Tình nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của cậu. "Lúc con còn nhỏ, ba mẹ của con đều bận việc, không để ý tới con. Bọn họ phải bận rộn ở trong nhà giam nữ cùng nhà giam nam làm đại ca trong ngục, cho nên mới để tuổi thơ của con bị bỏ lỡ. Mỗi lần cô ôm con đi tới thăm họ, bọn họ ngày thứ hai đánh nhau sẽ thua. Con sẽ làm cho bọn họ mềm yếu. Lúc này mới nói không cho con tới nữa."

Lục Dung: "..."

Phương Tình buồn bã nói: "Sau khi bọn họ ra ngoài, liền đã đi tới Sơn Tây làm ông chủ khai thác than đá..."

Lục Dung sững sờ: "Bọn họ đã ra ngoài?"

"Đúng vậy, giam mười năm liền đã đi ra. Bọn họ ba năm năm trước tổ chức thành đoàn thể đi Sơn Tây đào than đá, trải qua mấy lần hầm bị sụp đổ, cuối cùng cũng đông sơn tái khởi hàm ngư phiên thân làm ra của cải, biến thành ông chủ than đá." Phương Tình nhún nhún vai.

Trong lúc nhất thời, Lục Dung suy nghĩ tới một khả năng: "Cô không phải là nói..."

Có một năm tết xuân, có một nhà người giàu có từ Sơn Tây lại đây, nghe nói là có người thân gì đó ở xa, người đàn ông ngậm thuốc người phụ nữ thì mặc áo lông chồn, đứa nhỏ thì mặc đồ của hiệu Thuỷ Triều, hơn nữa đứa nhỏ đặc biệt to con, người phụ nữ lại cực kỳ tốt, trước khi đi còn kín đáo đưa cho cậu 5 tờ một trăm đôla Mỹ.



Phương Tình bị thương nói: "Không sai. Người cho con tiền chính là mẹ cùng với ba của con, cái đứa bé to con kia là em trai con."

Lục Dung im lặng một lát, vốn nghĩ là muốn nhẫn nhịn xuống nhưng vẫn không nhịn được nói: "Tuy rằng con cũng không muốn làm con trai của bọn họ lắm, nhưng theo lý thuyết, bọn họ ra ngoài, phát tài, đáng lẽ cần phải nhận lại con đi, đây không phải là chuyện người ta thường làm sao? Nhưng mà tại sao bọn họ lại không chấp nhận con?"

Phương Tình cắn môi: "... Con thật sự muốn biết?"

Lục Dung: "Vâng."

Phương Tình: "Bọn họ cảm thấy con có chút hung dữ."

Lục Dung: "..."

Lục Dung: "......"

Lục Dung: "........."

Lục Dung: "............"

Lục Dung ánh mắt tức khắc đến muốn giết người, Phương Tình nghiêng đầu qua: "... Chính là lúc con nhìn chằm chằm người ta như thế."

Lục Dung dựa vào xích đu, ánh mắt vô hồn, cả người chấn động. Lúc đầu vừa mới biết cha mẹ của cậu là tội phạm buôn lậu, hình phạt mười năm, sau đó đi ra ngoài tới Sơn Tây làm ông chủ than đá, không có đi nhận lại cậu, cuối cùng cho cậu 5 tờ một trăm đô la Mỹ, cậu trừ bỏ ngồi ở trên xích đu im lặng, còn có thể nói cái gì bây giờ.

Phương Tình: "Nhưng mỗi tháng, bọn họ vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con."

Lục Dung: "A, không phải là à." Cậu đã sớm phát hiện số tiền trong thẻ ngân hàng của Phương Tình không bình thường, một lần nghĩ là Phương Tình bị người bao dưỡng.

"Con hãy nghĩ tới chỗ tốt đi, con không phải còn có cô sao?" Phương Tình như trước nắm tay cậu, chìm vào trong ký ức ôn nhu. "Cô biết Dung Dung của chúng ta không hung dữ chút nào, là do cái đứa bé to con kia làm hỏng mất tuýt kem dương mắt Kaci mà con mua cho cô, cho nên con mới đi dạy bảo nó một trận mà thôi."

Lục Dung đứng dậy rời đi: "Cô vừa mới nói vì gả cho Tễ Thông, chỉ nuôi con tới mười tám tuổi."

Phương Tình xấu hổ nói: "... Câu này cũng bị con nghe thấy được."

Lục Dung xuống lầu đi vứt rác vừa lúc đi hít thớ không khí trong lành, Tễ Thông cũng đi, hai người lại tiện một đường. Tễ Thông có chút khẩn trương, cho nên không muốn không khí bị im lặng, liền nói mấy câu chuyện cười cho Lục Dung, bầu không khí lập tức trở nên càng lạnh hơn, hai người đàn ông im lặng đi tới đầu hẻm.

Lục Dung: "Chú trở về như thế nào vậy?"

Tễ Thông: "Chú có xe."

Lục Dung: "Ồ."

Hai người im lặng chờ xe.

Tễ Thông đột nhiên cùng Lục Dung nói: "Thất sự rất xin lỗi làm con nghe được tin tức tệ như vậy." Ông ta chỉ là tới nhà ăn một bữa cơm, Lục Dung lại không có mẹ, trên mọi phương diện, cậu đối với mình có ý kiến cũng có thể hiểu được.

Lục Dung cắm tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: "Cũng được."

Tễ Thông: "Lúc mới quen nhau, cô con cũng nói em ấy có một đứa con trai. Nếu như con không thể chấp nhận làm con trai của em ấy, vậy thì không có chuyện gì để nói nữa. Chú nói chú cũng có một đứa con trai, sau đó cùng nhau nói về chuyện thời kỳ trưởng thành của bọn cháu, cuối cùng chậm rãi ở cùng một chỗ. Trước giờ em ấy cũng không phải là chưa bao giờ gặp được một người tốt, mà tất cả đều không thành công, mà nguyên nhân lớn nhất là cháu. Nếu như em ấy thật sự không yêu thương cháu, chỉ muốn thoát khỏi cháu, em ấy sẽ không nói như vậy."

Lục Dung im lặng một lát, hỏi Tễ Thông: "Vậy chú cùng cô cháu trừ bỏ nói chuyện về thời kỳ trưởng thành của con trai, thì còn có tiếng nói chung gì?"

Tễ Thông: " y..."

Lục Dung cũng không chờ ông ta trả lời, liền nhàn nhạt nói: "Điều kiện của nhà chúng ta không tốt, cô cháu còn lớn tuổi, cũng không có văn hóa, còn mang theo đứa con ghẻ." Nói xong liền liếc mắt nhìn Tễ Thông một cái.

Tễ Thông ngạc nhiên, thẳng thắn mà nở nụ cười: "Chờ cháu đến tuổi tác này, thì sẽ biết tình so với lý cái nào quan trọng."

Lục Dung đối với câu trả lời này rất hài lòng: "Ừm, vậy được rồi. Ngày mai chú tới đón bà ấy?" Vừa nãy hai người bọn họ cùng nhau bàn bạc cậu đều nghe thấy được.

Tễ Thông kích động nói: "Kế hoạch là như vậy, nhưng chúng ta muốn là làm..."

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Dung liếc lại đây, Tễ Thông vội vã đổi giọng nói: "... Chủ yếu là đi xem phim."



Lục Dung cười nhạt, hai người cùng nhau sinh sống, làm sao lại có nhiều tính toán như vậy, Tễ Thông là một người có tình, Phương Tình có phúc khí.

Đang nói chuyện, bên trong ngõ hẻm chiếu ra ánh sáng đèn xe chói lóa, sáng ngời cả một mảng tòa nhà. Lục Dung híp mắt, chờ mắt thích ứng, mới phát hiện chiếc xe Bentley Mulsanne vừa mới gặp qua hồi chạng vạng từ từ đi tới trước người mình. Tài xế xuống xe, giúp Tễ Thông kéo cửa ra.

Tễ Thông: "Vậy chú đi trước đây!" Ông ta vui vẻ nói, còn không mất tôn trọng đối với Lục Dung nói tiếp."Ngày mai tới nhà chú đi ăn cơm!"

Lục Dung: "..."

Cho vay lãi suất cao ở thời đại này có tiền như vậy à?!

Vụ hôn nhân này cũng không giống như trong tưởng tượng hỏng bét như vậy mà.

Lục Dung đi vứt rác xong trở về, Phương Tình đang ngồi ở trên ghế salon, đang sắp xếp lại đồ chơi khi còn bé của cậu mà yên lặng khóc.

Nhìn thấy Lục Dung, bà lại càng là ôm một cái quàn áo liền nhau cũ mà oa oa khóc rống lên.

Lục Dung mang theo thùng rác: "... Cô khóc cái gì?"

Phương Tình: "Cô tưởng con không trở lại nữa hu hu hu..."

Mang dép mang cùng với thùng rác hả?!

Trong lòng Lục Dung bật cười: " Cái áo bông nhỏ bẩn thỉu trong tay kia của cô là để thay thế con hả?"

Phương Tình nước mắt giàn giụa: "Khi còn bé, con cực kỳ yêu thích cái áo bông nhỏ này! Lúc cô vừa mới làm xong con lúc nào cũng từ sáng tới tối mặc nó đi ngủ!"

Lục Dung khẽ cười thành tiếng, ở bên cạnh bà ngồi xuống.

Phương Tình lập tức đem đầu sát lên bả vai của cậu, nước mắt chảy đầy một vai của cậu: "Thật ra cô không phải sợ con buồn mới không có nói cho con biết, cô không muốn nghĩ tới nếu con biết cô không phải mẹ ruột của con, lúc đó con sẽ gọi cô là dì, vậy chẳng phải là ở trong mười sáu năm này cô lại làm không công..."

Lục Dung: "Mẹ."

Tuy rằng tâm trạng của Lục Dung bây giờ lại đang gợn từng con sóng, nhưng mà cậu lại rõ ràng, làm mẹ của mình không phải là cái lựa chọn sáng suốt, mà đưa đi viện mồ côi mới là sáng suốt, là lựa chọn bình thường. Làm cho cậu không trở thành một cô nhi bởi vì gia thế của mình mà bị người chỉ chỏ, mà là ở trong một cái gia đình độc thân bình thường mà lớn lên, là vào lúc đó 20 tuổi Phương Tình đứng ra nhận lấy cậu, mở ra cánh chim bảo vệ chính mình suốt 16 năm.

Phương Tình nghe thấy một tiếng mẹ này, hạnh phúc mà chảy nước mắt. Lục Dung dịu dàng lau sạch sẽ nước mắt của bà: "Nếu ngày hôm nay mà khóc, đến lúc ngày mai đi chụp hình lấy giấy chứng nhận đều phải ướt nhẹp."

Phương Tình: "!"

Phương Tình chạy vào trong phòng vệ sinh muốn bôi kem dưỡng mắt, lại nghĩ tới chuyện quan trọng, vịn khung cửa cẩn thật hỏi cậu: "Con sẽ cùng mẹ đi tới Tễ gia không? Coi như đến lúc con mười tám tuổi, mẹ không còn là người giám hộ của con nữa, thì con cũng sẽ ở trong Tễ gia đi?"

Lục Dung: "Vừa nãy mẹ cùng với Tễ Thông cũng không có nói như vậy."

Phương Tình hướng cậu bảo đảm: "Đó là một sách lược lừa hôn thôi. Những năm này, mẹ cũng đã bị quăng rất nhiều lần rồi."

Lục Dung gật gật đầu: "Được thôi, mẹ đi chỗ nào con liền đi theo mẹ."

Phương Tình không để ý tới bôi kem dưỡng mắt, chạy tới ôm lấy cậu. Lục Dung cũng kéo bà ôm vào trong lồng ngực: "Để một mình mẹ gả đi con cũng không yên lòng, nhỡ đâu Tễ Thông lại bắt nạt mẹ thì sao." Ở trong Lục gia của bọn họ, luôn có một quy luật bất thành văn là: Người đàn ông là phải bảo vệ phụ nữ. Đứa bé to con nghịch ngợm kia làm hỏng mất kem dưỡng mắt của Phương Tình, Lục Dung còn dũng cảm đứng ra, huống chi là một chuyện lớn như kết hôn này.

Hai người ôm nhau một lúc.

Lục Dung: "Bọn họ không muốn con là bởi vì con đi "dạy bảo" đứa bé to con kia đi."

Phương Tình: "Xin lỗi, đều là bởi vì mẹ..." Làm cho Lục Dung mất đi cơ hội trở về gia đình của mình.

Lục Dung: "Cho dù lại có một lần nữa con cũng sẽ lựa chọn như vậy."

Phương Tình càng mạnh mẽ mà ôm chặt Lục Dung hơn.

Ôm một lúc, Lục Dung dẫn đầu ngẩng đầu lên: "Cảm giác có chút không thể tin được." Bọn họ thật ra là không có liên hệ máu mủ gì.

Phương Tình: "Khi con còn bé mẹ đã từng thay tã cho con, con ị phân rất nhiều làm cho tã trẻ con đều đựng không được."

Lục Dung đem đầu đặt ở trên bả vai bà: "Lần này tốt lắm rồi." Phương Tình chính là mẹ ruột của cậu, không chạy đi đâu được.