Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót

Chương 13




Trong thư phòng của Kỳ gia, cha Kỳ đang ngồi ở bàn làm việc, sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động đặt trên bàn, Kỳ Lâm Sâm đứng bên cạnh với vẻ mặt không thể tin nổi.

Sau khi âm thanh từ điện thoại được phát ra, cha Kỳ nhướng mắt quét về phía Kỳ Lâm Sâm, giọng điệu lạnh lùng: “Con nghe chưa?”

Kỳ Lâm Sâm nắm chặt nắm đấm ngẩng đầu, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của cha mình, không tin được mà hỏi lại: “Cha, giọng nói này thực sự là của chú Tần và dì Phó sao?”

Y rất quen thuộc với giọng nói của Tần Chu Chu, chắc chắn sẽ không nhận nhầm.

Đây là lý do tại sao y cảm thấy sốc.

Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?!

Không phải là vì Tần Nham khóc lóc cầu xin chú Tần gả cho y, mà là vì Tần Chu Chu chê điều kiện gia đình y không tốt, cho rằng y là một điểu ti không xứng với cậu ta sao?

Cho nên Tần Nham là do Tần gia đẩy ra “hiến tế”.

“Là bọn họ, không sai được.” Câu trả lời của cha Kỳ khiến Kỳ Lâm Sâm hoàn hồn.

Y ngẩng đầu nhìn cha mình, người này rõ ràng đang vô cùng tức giận, nhất thời không biết nên khuyên ông như thế nào.

Bị người bạn thân tín của mình ghét bỏ, lòng tự trọng của cha y khẳng định bị đả kích, ngay cả y cũng rối ren không biết làm thế nào.

“Lâm Sâm, hôn ước này căn bản là không thể.” Cha Kỳ đột nhiên lớn tiếng nói: “Cả bốn người Tần gia đều không phải là loại người tốt đẹp gì, nhiều năm qua nhà mình giúp đỡ họ trong việc làm ăn cũng không hề đòi báo đáp, vậy đây chính là cách bọn họ trả ơn cho Kỳ gia sao? Là do cha mắt mù nhìn nhầm người, cha chịu nỗi thua thiệt này, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho con phải chịu ủy khuất. Đừng lo, ngày mai cha sẽ đến Tần gia hủy hôn ước.”

Nghe nói hôn ước sắp bị hủy, Kỳ Lâm Sâm lo lắng: “Cha, con kết hôn với Tần Nham, không phải Tần Chu Chu. Chúng ta không cần hủy hôn ước, dù sao Tần Nham cũng là người bị hại.”

Cha Kỳ hoàn toàn không biết tâm tư của Kỳ Lâm Sâm, chỉ thấy y vẫn trọng tình nghĩa, nỗ lực cảnh tỉnh y:

“Lâm Sâm, con nhìn vấn đề cũng quá hời hợt rồi. Tần Nham dù sao cũng là con cháu Tần gia, kết hôn không phải chuyện trẻ con, cũng không phải là chuyện của hai người. Tần gia không phải là lựa chọn tốt. Hơn nữa Tần Nham nếu có thể gọi cảnh sát mang Tần Chu Chu đi, còn dám đem đoạn ghi âm của ba người Tần gia lên bục công khai, vậy cũng có thể thấy cậu ta rất tàn nhẫn, vô tình, loại người này không đáng.”

Kỳ Lâm Sâm biết cha mình nói đúng, nhưng bây giờ y lại không muốn hủy hôn ước với Tần Nham.

Bởi vì lúc này, y mới biết Tần Nham nhiều lần nói “Kết thúc đi” đều không phải làm mình làm mẩy, cũng không phải tỏ ra cáu kỉnh, mà là thực sự kết thúc rồi.

Và cuộc hôn ước này chính là sợi dây kết nối giữa bọn họ, y không thể để sợi dây này đứt được, nếu vậy y sẽ thực sự mất đi Tần Nham.

Nghĩ đến thiếu niên kiên cường kia, trái tim Kỳ Lâm Sâm mạnh mẽ run lên.

Tần Nham đối với y có thật lòng không?

Đã từng, Tần Nham đã từng thật lòng đối với y đi.

Mỗi khi tan học, Tần Nham đều phải đi tìm y, tặng quà và nói chuyện với y.

Yêu cầu của Tần Nham thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhìn thấy y, cậu ấy đều sẽ vui vẻ cả ngày.

Rõ ràng là một đại thiếu gia hai tay không chạm việc nhà, vậy mà lại thức cả đêm nấu canh cho y.

Rõ ràng là hạng nhất đếm ngược, vậy mà lại tuyên bố sẽ vì y mà cố gắng học tập thật giỏi.

Khi đó, y là duy nhất trong lòng Tần Nham, là tình yêu, là nhiệt huyết.

Nhưng còn y đã làm những gì?

Chán ghét cậu, trào phúng cậu, từ chối cậu.

Giờ khi đứng trước mặt Tần Nham, lời nói của y thế nào cũng sẽ là trò cười.

Hơn nữa, mỗi lần Tần Nham cùng Tần Chu Chu phát sinh mẫu thuẫn, y cũng đều vững vàng đứng cạnh Tần Chu Chu.

Một lần hai lần, ba lần bốn lần, mỗi lần như vậy.

Mỗi lần, y đều có thể nhìn thấy Tần Nham lộ ra vẻ bi thương cùng buồn bã, nhưng y chưa từng cảm thấy có gì không ổn.

Bởi vì khi đó, y cảm thấy Tần Chu Chu mỏng manh yếu đuối, trong khi Tần Nham lại bất cần và bướng bỉnh.

Nhưng đoạn ghi âm cho y biết rằng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Tần Nham là người đối xử chân thành với y, ngược lại Tần Chu Chú mới là người rất ác độc.

Kỳ Lâm Sâm không khỏi nghĩ, mỗi lần y đứng về phía Tần Chu Chu, Tần Nham đã có bao nhiêu khổ sở.

Hơn nữa, cuộc sống của Tần Nham ở Tần gia cũng không hề dễ chịu, vậy mà y lại chưa bao giờ hiểu cho Tần Nham, thậm chí còn chưa cho cậu một chút ấm áp nào.

Một lần rồi lại một lần đau lòng cùng thất vọng, cho nên tình cảm của Tần Nham dành cho y từng chút từng chút một biến mất, cho nên sẽ không bao giờ quan tâm đến y nữa, có phải không?

Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ y không được làm bất cứ điều gì tổn thương đến Tần Nham nữa, y muốn cứu vãn mối quan hệ này, muốn bù đắp cho Tần Nham!

Nghĩ đến đây, Kỳ Lâm Sâm kiên định phản bác: “Cha, con không đồng ý. Ba người Tần gia là kẻ vô ơn, nhưng không liên quan đến Tần Nham. Cậu ấy cũng là người bị hại.”

“Con đừng quên, Tần Nham cũng mang họ Tần.” Cha Kỳ đứng dậy, kiên quyết tới cùng: “Việc này cứ quyết định vậy đi, con đừng xen vào."

“Ba —” Kỳ Lâm Sâm đuổi theo cha Kỳ đang lên xe, chuẩn bị đến công ty.

Vì Kỳ Lâm Sâm thường nghỉ quay phim nên không đi tự học buổi tối. Nhưng vào lúc này, y hối hận tại sao bản thân lại không ở cạnh Tần Nham, ít nhất có thể ôm cậu và nói cho cậu biết tất cả sự thật.

Trong tương lai, y sẽ chăm sóc cậu thật tốt, sẽ không để cậu bị Tần gia ức hiếp nữa.

Sẽ đối xử thật tốt với cậu, sẽ không để cậu phải chịu bất kì oan ức nào nữa.

Kỳ Lâm Sâm đứng trước cửa lớn, y ngẩn ra, nghĩ đến sáng nay bản thân cùng Tần Chu Chu làm thương tổn Tần Nham, y vừa hối hận vừa đau lòng.

Vì vậy, y nóng lòng lấy điện thoại ra và gọi cho Thanh Nham.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Máy bận.

Kỳ Lâm Sâm bước ra ngoài, y tiếp tục gọi cho Tần Nham, nhưng đáp lại y vẫn chỉ là giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, cuộc gọi mà bạn đang gọi đang diễn ra...”

Mãi cho đến khi y tùy tiện bắt đại một chiếc taxi, Tần Nham ở đầu dây bên kia vẫn không nghe máy, có lẽ, cậu đã sớm chặn y rồi.

Cũng giống như WeChat.

Chuyện này đã xảy ra khi nào? Rõ ràng mấy ngày trước y vẫn còn liên lạc được với cậu.

“Đi đâu?”

Bác tài thấy Kỳ Lâm Sâm sốt sắng gọi điện, hắn phải dừng lại đợi đến khi Kỳ Lâm Sâm cúp máy mới dám hỏi.

Kỳ Lâm Sâm hoàn hồn, lúc này y mới phát hiện bản thân lên xe taxi nhưng không đội mũ hay đeo khẩu trang, chuyện này mà người đại diện biết được thế nào cũng xé xác y.

Nhưng bây giờ y không thể nghĩ được nhiều như vậy, y nhanh chóng báo địa chỉ:

"Trường Quốc tế Anh Hoa."

Y muốn gặp Tần Nham, hiện tại, ngay lập tức, một giây cũng không thể chờ.

Y muốn nhìn thấy Tần Nham, muốn cứu vãn mọi chuyện trước khi cha y đến Tần gia để hủy hôn.

Thanh Nham thực sự block Kỳ Lâm Sâm, lúc này khi bước khỏi Tần gia, cậu tiện thể block luôn cả ba người nhà họ Tần.

Sau khi trở về ký túc xá, cậu liếc nhìn điện thoại, phát hiện ra rằng Lục Ly Giang không biết khi nào gửi tin nhắn cho mình.

Tương Ly: [Bạn cùng phòng, trở về chứ?]

Thanh Nham một bên tìm quần áo để thay, một bên trả lời: [Ừm.]

Sau khi trở về, cậu vào phòng tắm như thường lệ.

Bên kia, Lục Ly Giang sau khi nhận được tin nhắn lập tức đi ra ngoài.

Động tác của anh quá đột ngột, dọa Dịch Lâm Xuyên đang lén lút chơi game nhảy dựng: “Lục Thần, mày đi đâu vậy?”

Giáo viên dạy lý trên bục giảng nâng kính nhìn anh: “Bạn học Lục, em có chuyện gì gấp sao?”

“Tôi đang vội, xin nghỉ một buổi.” Lục Ly Giang không dừng lại, ngữ khí bình tĩnh trả lời.

Cũng không biết là đang trả lời giáo viên, hay là Dịch Lâm Xuyên.

Dịch Lâm Xuyên: "..."

Đột nhiên hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc!

Trời sớm vào cuối thu, Lục Ly Giang lúc này đi trên sân trường mới thấy màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Đèn đường màu vàng ấm áp của trường thắp sáng thành từng hàng, soi rọi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Gió đêm thổi qua, nhưng anh không cảm thấy lạnh.

Nghĩ đến việc sắp nhìn thấy Thanh Nham, anh đột nhiên cảm thấy máu trong người nóng lên.

Khi Lục Ly Giang vội vàng về đến ký túc xá, anh vẫn nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm như mọi khi.

Quả nhiên là bạn nhỏ cùng phòng vô tình của anh.

Đóng cửa lại, Lục Ly Giang nhắm mắt.

Cảm nhận được nhịp tim loạn xạ của bản thân, anh tự giễu cười.

——Lục Ly Giang, không phải mày trưởng thành trầm ổn hả? Sao bây giờ lại như mấy đứa nhóc ngây ngô vắt mũi chưa sạch thế này?

Không biết.

Khi nghe đoạn ghi âm kia trên diễn đàn, anh hận không thể ngay lập tức được nhìn thấy bạn nhỏ cùng phòng của mình.

Muốn biết cậu lúc đó có bị uất ức không?

Muốn biết khi cậu về Tần gia mọi chuyện có thuận lợi không?

Muốn biết cậu dự định gì cho tương lai?

Thực sự đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm, anh mới dần dần bình tĩnh.

Bởi vì người anh muốn gặp đang ở đây.

Lục Ly Giang trở lại bàn học, vừa bắt đầu làm đề thi còn dang dở hôm qua, anh liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.

Anh ngừng bút, nhìn lướt qua phòng tắm với cánh cửa đóng chặt rồi đứng dậy.

Cửa mở, Kỳ Lâm Sâm xuất hiện ở trước mặt anh.

“Tần—” Kỳ Lâm Sâm quay đầu, lên tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau, chữ “Nham” của y liền nuốt trở lại.

“Cậu ở đây làm gì?” Kỳ Lâm Sâm cau mày nhìn Lục Ly Giang, ánh mắt không hài lòng, giọng điệu không tốt, ngữ điệu như đang chất vấn.

Lục Ly Giang cũng không muốn nhìn thấy Kỳ Lâm Sâm.

Anh đứng ở ngay cửa, tay giữ chặt cửa không buông, nhìn người trước mặt thản nhiên lãnh đạm, không có trả lời.

Kỳ Lâm Sâm vừa định đi vào, lại phát hiện Lục Ly Giang tay nắm chặt cánh cửa, ý định không để cho y vào.

Bây giờ, y vô cùng muốn gặp Tần Nham, vì vậy y cũng không quản Lục Ly Giang là ai, cũng quên đi việc bản thân đang đắc tội anh.

“Tránh ra, tôi tìm Tần Nham.”

Lục Ly Giang vẫn không nhúc nhích, tay nắm cửa cũng không buông lỏng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng tắm, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy đang tắm.”

Ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại mang cho người khác cảm giác đánh dấu chủ quyền vô cùng rõ.

Kỳ Lâm Sâm sa sầm mặt.

Lúc nhìn thấy Lục Ly Giang ở trong phòng ký túc của Tần Nham, y đã rất ngạc nhiên. Nhưng quá đáng hơn là, y hiện tại đang cảm thấy bị xúc phạm.

Dẫu sao Tần Nham cũng là vị hôn phu của y, vậy Lục Ly Giang ra dáng chủ nhân ở đây là đang cho ai xem?

Y dần tỉnh táo lại, chợt nhớ tới lời đồn Lục Ly Giang và Tần Nham ở chung ký túc xá.

Khi đó y cho rằng Tần Nham đang giận dỗi với y, nên cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ thì khác, y đến để giảng hòa với Tần Nham, nên tự nhiên y không muốn nhìn thấy người đàn ông khác ở trong ký túc xá của Tần Nham.

Mặc dù biết Lục Ly Giang nói là thật, Kỳ Lâm Sâm vẫn cảm thấy được Lục Ly Giang đang khiêu khích y.

Đặc biệt là sau khi Lục Ly Giang giúp Tần Nham hết lần này đến lần khác.

“Tôi vào trong chờ cậu ấy.” Kỳ Lâm Sâm đứng thẳng người, không có ý định nào là rút lui.

Lục Ly Giang nhàn nhạt liếc y một cái, nhưng cũng không có từ chối, buông tay nắm cửa, xoay người đi vào ký túc xá.

Kỳ Lâm Sâm cũng đi vào.

Tiếng nước trong phòng tăm vẫn chưa dứt.

Lục Ly Giang trở lại bàn tiếp tục giải đề, không để ý Kỳ Lâm Sâm.

Kỳ Lâm Sâm nhìn quanh ký túc xá một vòng, chỉ nhìn thấy một cái ghế ngay bàn học của Thanh Nham.

Không có sự đồng ý của Thanh Nham, y cũng không dám tự ý ngồi xuống, không thể làm gì khác hơn là đứng ở đó chờ.

Vô cùng xấu hổ, kể từ khi y trở thành minh tinh, bản thân chưa từng bị đối xử lạnh lùng như vậy.

Nghĩ đến những oan ức mà Tần Nham phải chịu đựng, Kỳ Lâm Sâm cảm thấy sự xấu hổ và lạnh lùng này chẳng là gì cả, chỉ cần y có thể giảng hòa với Tần Nham, y sẵn sàng hy sinh vì Tần Nham.

Thanh Nham tắm rửa rất nhanh, không bao lâu cậu đã ra ngoài với bộ quần áo thể thao thoài mái.

Khi nhìn thoáng qua Lục Ly Giang đang giải đề ở bàn học, Thanh Nham không kinh ngạc, dù sao bọn họ tối nào cũng ở chung hòa hợp như vậy.

Cho đến khi nhìn thấy Kỳ Lâm Sâm đứng ở giữa ký túc xá, Thanh Nham mới dừng lau tóc, liếc mắt nhìn.