*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Chiêu tự cho là mình đã khám phá ra chân tướng, lập trường vẫn còn đó, ngặt nỗi không ai thèm để ý, hắn đành ỉu xìu sờ mũi: “Chẳng lẽ em suy luận không đúng ư?”
Lục Cẩm Duyên nhìn hắn như nhìn người thiểu năng, trìu mến hỏi: “Bác sĩ khám thế nào?”
“Ha ha ha ha ha ha!” Đinh Hồng Vũ phát ra một tràng cười to, “Lão tam cậu thật biết đùa!”
“Không đúng ư? Không phải à?” Thẩm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, “Thế sao anh Lục lại quan tâm Tiểu Bạch như vậy chứ?”
Lục Cẩm Duyên không trả lời, Chu Phong thay hắn giải thích: “Tiểu Bạch mới đến, còn không học cùng khoa với chúng ta, tính cậu ấy xưa nay vốn chẳng dễ gần, nếu không chủ động nhiệt tình thì cậu ấy sẽ cảm thấy bị chúng ta xa cách.
”
Thẩm Chiêu tự ngẫm lại bản thân: “Em trừ lúc chơi game không gọi Tiểu Bạch ra thì chưa bao giờ bài trừ cậu ấy.
”
“Tính cách cậu cẩu thả, không chú ý tỉ mỉ, A Duyên vẫn cẩn thận hơn so với chúng ta.
” Chu Phong chỉ vào hộp tôm hùm đất, cười nói thêm, “Cho nên ấy, đừng có mà thòm thèm tôm hùm đất nữa.
”
“Được được được!” Thẩm Chiêu giơ tay đầu hàng, “Em không ăn tôm hùm đất của Tiểu Bạch nữa là được chứ gì?”
Lục Cẩm Duyên không yên lòng nhìn điện thoại: “Lần sau mua cho cậu một mình mười cân, cứ từ từ mà ăn.
”
“Được rồi mà!” Thẩm Chiêu van nài, đi được vài bước lại lui về, “Không đúng, có một vấn đề nữa!”
Lục Cẩm Duyên: “Sao mà cậu nhiều vấn đề cần hỏi vậy chứ?”
“Nhìn đi nhìn đi!” Thẩm Chiêu vỗ đùi, “Anh Lục nói chuyện với Tiểu Bạch rất dịu dàng, khác hẳn cách nói chuyện với em!”
Lục Cẩm Duyên thoáng mỉm cười: “Biết tại sao không?”
Thẩm Chiêu ghé tai lại gần: “Rửa tai lắng nghe.
”
“Bởi vì cậu xấu.
” Lục Cẩm Duyên vô tình đá hắn một cái.
Thẩm Chiêu nhoáng cái né ra: “Anh Lục! Anh anh anh… anh sao có thể bôi nhọ người khác vậy!”
“Nói thật mà cũng tính là bôi nhọ à?” Chu Phong ở bên cạnh bổ thêm một đao, “Cậu có đẹp bằng Tiểu Bạch không?”
“Chuyện đó… chuyện đó đúng là không bằng thật…” Thẩm Chiêu thành thật trả lời, chạy tới trước gương cẩn thận từng li từng tí soi mặt mình, “Nhưng khuôn mặt này của em đâu tính là xấu đâu?”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Chu Phong quay đầu hô lên, “Cửa không khóa!”
Khương Duật Bạch đẩy cửa vào: “Tôi về rồi.
”
Cùng lúc đó, Lục Cẩm Duyên đứng lên khỏi ghế: “Tiểu Bạch.
”
Khương Duật Bạch như không thấy hắn, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
“Hồi tối bọn tôi có đi ăn tôm hùm đất, gói một phần về.
” Lục Cẩm Duyên tựa bên cạnh bàn, “Vẫn còn nóng đấy, cậu muốn nếm thử không?”
Khương Duật Bạch bỏ cặp xuống, ngữ khí lạnh nhạt: “Cảm ơn, tôi ăn tối rồi.
”
“Thì cứ xem như ăn khuya đi Tiểu Bạch!” Chu Phong mở lời khuyên nhủ, “Tôm hùm đất của quán này cực kỳ thơm ngon.
”
Khương Duật Bạch đưa mắt nhìn hộp tôm hùm đất, yên lặng vài giây mới quay người đối mặt với bạn cùng phòng: “Tôi chuẩn bị xin cố vấn đổi ký túc xá.
”
Lục Cẩm Duyên thoáng chốc ngây ngẩn cả người: “Gì cơ?”
Thẩm Chiêu vừa ngồi còn chưa nóng mông lại bật dậy: “Tiểu Bạch cậu muốn đi ư?”
Chu Phong cũng đứng lên, giọng điệu ân cần hỏi thăm: “Sao thế? Đang yên đang lành tự dưng đổi ký túc xá?”
“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta khác nhau, chỗ này cũng cách phòng vẽ của tôi hơi xa, bất tiện.
” Khương Duật Bạch mặt không cảm xúc liệt kê lý do ra, “Những ngày qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi.
”
“Đừng mà…” Đinh Hồng Vũ nhảy từ trên giường xuống, “Nếu cậu ngại xa thì tôi có thể cho cậu mượn xe địa hình, bình thường tôi cũng không dùng.
”
Cả nhóm bảy mồm tám lưỡi đưa ra kế sách, hàng mi cong dài của Khương Duật Bạch rũ xuống, che đi hốc mắt không kìm được mà đỏ lên.
“Ra ngoài với tôi một lát.
” Ngay lúc bầu không khí còn căng thẳng, Lục Cẩm Duyên nắm chặt cổ tay cậu, không nói lời nào lôi ra ngoài.
Khương Duật Bạch không hề đề phòng, bị kéo đi mấy bước rồi mới mơ hồ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lục Cẩm Duyên mím chặt đôi môi mỏng, hàm dưới căng ra thành một đường cong mạnh mẽ, lòng bàn tay nóng như lửa ôm trọn cổ tay gầy gò, làn da cậu như muốn bốc cháy theo.
“Cậu buông tôi ra trước đi.
” Khương Duật Bạch lên tiếng, “Tôi tự đi được.
”
Chân Lục Cẩm Duyên dừng lại, nghe lời buông cậu ra.
Hai người đi ra khỏi tòa ký túc xá, rẽ phải đến hồ Tình Nhân.
Hồ Tình Nhân rất lớn, có vài cặp đôi đang đi dạo trong khuôn viên quanh hồ, vài đôi khác thì trốn trong chỗ khuất sáng hôn nhau.
Lục Cẩm Duyên tìm một góc yên tĩnh, xoay người đối mặt với Khương Duật Bạch rồi hỏi thẳng: “Xin đổi ký túc xá, là vì tôi sao?”
“Ừm.
” Khương Duật Bạch ngước đầu lên, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt kia, “Đồng tính luyến ái và trai thẳng kỳ thị đồng tính ở cùng một ký túc xá, cậu mất tự nhiên, tôi càng mất tự nhiên.
”
Lục Cẩm Duyên nhíu mày: “Tôi không cảm thấy mình kỳ thị đồng tính.
”
“Nhưng hành vi của cậu đã nói lên sự thật.
” Thanh âm của Khương Duật Bạch vừa tỉnh táo vừa nghe có chút lạnh nhạt, “Tôi sẽ chuyển chỗ khác, xin cậu tạm thời giữ bí mật này giúp tôi.
”
Lục Cẩm Duyên đưa lưng về phía hồ Tình Nhân, nhìn cậu thật sâu, sau đó quay mặt về phía hồ đứng bên cạnh cậu.
Gió đêm hơi lạnh, giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi nhả ra từng chữ: “Học kỳ 2 năm nhất đại học, đội bóng rổ có một thành viên mới, vóc dáng không cao, kỹ thuật chơi bóng thì kém, các thành viên khác không thích rủ cậu ta chơi cùng.
Có một hôm sau khi kết thúc buổi tập, tôi phát hiện cậu ta trốn trong phòng thay đồ lén khóc, hỏi thì mới biết bị xa lánh.
”
Khương Duật Bạch không rõ tại sao hắn lại kể chuyện của đội bóng rổ, nhưng vẫn không cắt ngang, chỉ im lặng lắng nghe.
“Tôi có nói vài câu với mấy thành viên nên họ không dám lộ liễu xa lánh cậu ta nữa, cậu ta cũng được tham gia vào các hoạt động khác của đội bóng rổ.
” Lục Cẩm Duyên bất chợt ngừng nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng không dễ phát hiện ra, “Cho đến một hôm trong buổi tiệc của đội bóng, cậu ta bỏ thuốc tôi.
”
“Bỏ thuốc?” Khương Duật Bạch ngơ ngẩn, không ngờ rằng “gay kỳ ba” trong miệng bạn cùng phòng lại dám làm ra loại chuyện này.