Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Khương Duật Bạch đã tỉnh dậy.
Trước giờ cậu vẫn luôn ngủ không sâu, đêm qua bạn cùng phòng vừa về đến là cậu đã bị đánh thức rồi, nhưng lại cố ý giả bộ như còn say giấc.
Sau đó, Lục Cẩm Duyên đứng ngoài ban công bao lâu thì cậu ngây ngốc ở trong bóng tối bấy lâu.
Nhân lúc bạn cùng phòng còn đang ngủ say, Khương Duật Bạch lặng lẽ không tiếng động trèo xuống cầu thang, thậm chí còn chẳng dám liếc nhìn giường dưới, rửa mặt đơn giản rồi rời khỏi ký túc xá.
Sáng đó là tiết tô màu của giáo sư Bùi, ông nhận xét về bài tập của buổi trước, sau đó dựa theo lệ cũ cầm tác phẩm của Khương Duật Bạch lên làm bài mẫu, giảng giải cho các bạn học còn lại điểm quan trọng của màu sắc.
Nhưng trạng thái của Khương Duật Bạch lại không nằm ở buổi học này.
Giáo sư Bùi tới phía sau cậu, không khỏi nhíu mày: “Khương Duật Bạch, em có nghe rõ yêu cầu tác phẩm không?”
Khương Duật Bạch rời mắt khỏi giấy vẽ, thấp giọng trả lời: “Nghe rõ.
”
Giáo sư Bùi chỉ vào bức tranh của cậu: “Tôi yêu cầu mọi người sáng tạo ra ‘Cô gái đang yêu’ chứ không phải bảo vẽ ‘Quả phụ để tang chồng’.
”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cả phòng vẽ lập tức vang lên một hồi cười to.
Giáo sư Bùi trước giờ luôn độc mồm có tiếng, sinh viên của ông hầu như thường xuyên phải nghe mấy lời châm biếm kiểu này.
Nhưng ai cũng biết, Khương Duật Bạch là môn sinh đắc ý của ông, khó có khi nghe được giáo sư Bùi dạy dỗ cậu một lần.
“Cười cái gì mà cười? Tôi xem trò vẽ thế nào?” Giáo sư Bùi quét mắt qua, bước tới chỗ nam sinh cười nhiều nhất, giật lấy bút vẽ trong tay gã, ” Đây, nhìn chỗ này xem!”
Dứt lời liền dùng bút lông dính thuốc màu đỏ khuấy vào trong lọ thuốc màu trắng, lớn tiếng mắng: “Vẽ cái quái gì vậy?”
Nam sinh trơ mắt nhìn lọ thuốc màu vừa mới mở bị nhiễm bẩn, cả trái tim đều đang rỉ máu, chỉ có thể ngậm ngùi rưng rưng ngồi một bên xem giáo sư Bùi chỉ mình cách phối màu.
Những bạn học khác thấy thế lập tức nín cười, sợ cười lớn quá, giáo sư Bùi sẽ liền đi tới dạy dỗ họ.
Khương Duật Bạch nhìn họa tác của mình, suy tư mấy giây, thẳng tay xé xuống, đổi một trang giấy mới.
“Khương thần, cậu muốn vẽ lại từ đầu à?” Bạn học nữ ngồi cạnh nhỏ giọng hỏi, “Sắp tan học rồi, vẽ có kịp không?”
Khương Duật Bạch gật đầu, “Kịp.
”
11 giờ 20 phút, Khương Duật Bạch dừng bút, trên tranh là bóng lưng thiếu nữ nhảy nhót ở tít xa cánh đồng hoa, một tay cô giữ lấy vành mũ hoa hướng dương, tay còn lại khẽ đung đưa theo làn gió, hệt như một cánh bướm tinh tế.
“Oa…” Bạn học xung quanh thật sự nhìn mà ngây người, “Khương thần, thì ra cậu cũng am hiểu phong cách thanh tân này!”thanh tân: trong sáng và mới mẻKhương Duật Bạch không nói gì, ánh mắt yên lặng rơi lên bông hoa hướng dương trên vành mũ thiếu nữ.
“Đầu cơ trục lợi.
” Giáo sư Bùi tới gần xem, tuy lời nói vẫn không dễ nghe, nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn chút, “Nhìn thì cũng giống đấy, nhưng hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của tôi.
”
Khương Duật Bạch im lặng rũ hàng mi xuống.
Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên lũ lượt rời khỏi phòng vẽ, giáo sư Bùi gọi cậu lại hỏi: “Sao vậy, có phải gặp vấn đề khó khăn gì trong cuộc sống không?”
Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không phải.
”
“Em không cần giấu tôi, em là sinh viên dễ đoán nhất mà tôi từng gặp, tranh em vẽ phản ánh rất trung thực trạng thái tâm của em.
” Giáo sư Bùi nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề của cậu, “Bức tranh thứ hai, em cố gắng dùng kỹ xảo để vẽ, nhưng cách xử lý màu sắc của bức họa vẫn bán đứng em.
”
Khương Duật Bạch nhìn dưới chân, không hé một lời.
“Tiểu Khương à, không phải ai cũng có thiên phú hội họa như em, phải biết quý trọng thiên phú của mình.
” Giáo sư Bùi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Dù là vấn đề gì, cũng có thể tìm thầy, thầy sẽ tận lực giúp em.
”
Bây giờ Khương Duật Bạch cuối cùng cũng ngước mắt lên, nghiêm túc nói lời cảm tạ với giáo sư Bùi: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.
”
Giáo sư Bùi gật đầu: “Được rồi, đi ăn trưa đi.
”
*
Khương Duật Bạch dọn dẹp xong dụng cụ thì một mình rời khỏi phòng vẽ.
Cậu như mọi khi về ký túc xá trước, trong ký túc xá không có một bóng người, cậu lại như thường lệ tới nhà ăn dùng bữa.
Đúng như trong dự đoán, hôm nay Lục Cẩm Duyên không xuất hiện.
Cậu vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, chẳng qua lần này phía đối diện lại là một mảng trống vắng.
Khương Duật Bạch một mình yên tĩnh ăn cơm xong bèn đeo cặp lên đi về phía cổng trường.
Giữa trưa là khoảng thời gian trời nóng nhất, sân trường gần như không có ai đi lại, thỉnh thoảng xuất hiện vài sinh viên nhưng đều đội mũ hoặc che dù.
Chỉ có Khương Duật Bạch một đường đón nắng mà đi, sau khi rời khỏi trường thì rẽ vào con hẻm nhỏ.
Băng qua con hẻm kia là tới một đoạn đường khác.
Con đường này có rất nhiều cửa hàng, làm đẹp làm tóc, làm mi làm móng, còn có vài tiệm bán trang sức hoặc trà sữa nữa.
Khương Duật Bạch đứng trước một hiệu xăm tên “Trác Ngọc”, đẩy cửa bước vào.
Chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nhắc chủ có khách ghé tiệm.
Cô lễ tân trông tiệm ngẩng đầu lên, thanh âm ủ rũ: “Chào mừng quý khách đến với hiệu xăm ~.
”
“Là anh.
” Khương Duật Bạch bỏ cặp lên trên quầy.
“Yaa ~ là anh Duật Bạch ơi!” Hai mắt Tiểu Thanh sáng quắc, trong chốc lát như người máy được sạc đầy pin, chạy từ sau quầy ra, “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
“Chiều nay không có tiết, cũng không muốn ngồi vẽ tranh lắm.
” Khương Duật Bạch giải thích đơn giản rồi hỏi, “Anh em đâu?”
“Anh em đang trong phòng tiếp tân í, vừa nãy có khách ghé.
” Tiểu Thanh hấp tấp theo sau lưng cậu.
Khương Duật Bạch hướng tới phòng tiếp tân, gõ cửa nghe bên trong nói “Mời vào” mới đẩy cửa ra.
“Tiểu Bạch, em tới đúng lúc lắm.
” Lê Tư đang ngậm cây thuốc chưa châm lửa, hắn hất cằm, “Chọn giúp khách đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.
”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Được.
”
Lê Tư là chủ của hiệu xăm này, tướng mạo đoan chính, dáng người cao to, râu lấm chấm dưới cằm, tay chân lộ ra đều là hình xăm, kể cả chỗ không lộ cũng toàn hình xăm luôn, thoạt nhìn có thể một nắm đấm ngã mười gã say rượu.
Nhân viên của tiệm không nhiều, trừ ông chủ và em gái của ông chủ ra còn có một thợ xăm full-time, một thực tập sinh làm việc lặt vặt và một thợ xăm part-time là Khương Duật Bạch.
“Chào chào chào, chào cậu!” Cô nữ sinh ngồi trên ghế salon vừa thấy Khương Duật Bạch liền đứng hình, nói chuyện hơi lắp bắp.
“Chào chị.
” Khương Duật Bạch ngồi đối diện cô, hỏi thẳng, “Muốn xăm chỗ nào?”
“À… tôi muốn xăm ở ngực…” Nữ sinh thoáng đỏ mặt, giọng nói cũng lí nhí.
Khương Duật Bạch vẻ mặt như thường: “Xăm hình gì, có ý tưởng gì chưa?”
“Ừm… Ý tưởng của tôi là kết hợp mẫu chữ và hoa văn.
” Bởi vì thái độ của cậu rất tự nhiên nên cô gái kia cũng bình tĩnh lại, “Nhưng mấy hình vẽ đang có ở đây tôi không thích lắm.
”
“Không sao, thợ xăm sẽ thiết kế riêng cho chị.
” Khương Duật Bạch nhìn cô, “Chị muốn xăm tên bạn trai à?”
Nữ sinh lại đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn xăm chữ cái đầu tên anh ấy.
”
Khương Duật Bạch nhắc nhở: “Nếu như định lưu tên người khác trên thân thể, tôi đề nghị chị vẫn nên suy nghĩ thêm.
”
“Hả?” Cô gái thoáng bối rối, “Vì sao?”
Lúc này Lê Tư cũng đã hút thuốc xong và quay lại: “Nói đến đâu rồi?”
Khương Duật Bạch quay sang: “Tới đoạn em đề nghị không nên xăm tên người khác lên thân thể rồi.
”
Lê Tư bật cười, giọng nói khàn khàn: “Cậu đấy, lại đuổi khách của anh nữa à.
”
“Có thể xăm hình khác.
” Khương Duật Bạch lại nhìn nữ sinh, “Tẩy xăm rất phiền phức, cá nhân tôi đề nghị chị nên xăm một hình mà mình sẽ không bao giờ hối hận.
”
Cô nữ sinh quả nhiên do dự, hỏi liên tiếp mấy vấn đề mà khách hàng thường hay hỏi: “Tẩy xăm đau không? Có thể tẩy sạch hoàn toàn không? Có để lại sẹo không?”
“Những vấn đề này thì để anh trả lời em cho.
” Lê Tư ngồi lại ghế, “Tiểu Bạch, khách hàng lần trước hẹn chiều nay đến phủ màu lại, em đi chuẩn bị trước đi.
”
Khương Duật Bạch không nghi ngờ gì, đẩy cửa ra ngoài.
Không biết hai người đó ở trong phòng nói chuyện gì, trước khi về nữ sinh cố ý tìm Khương Duật Bạch, chân thành nói cảm ơn cậu: “Cảm ơn cậu vừa nãy nhắc nhở tôi.
”
Khương Duật Bạch tháo bao tay ra, ngữ điệu nhàn nhạt hỏi: “Vẫn quyết định xăm à?”
“Ừm.
” Nữ sinh kiên định gật đầu, “Nhưng mà ông chủ Lê cho tôi xem những hình vẽ thiết kế của cậu trước đây rồi, tôi thích lắm, có thể nhờ cậu thiết kế cho tôi một bản không?”
Khương Duật Bạch nhíu mày, nhìn chằm chằm Lê Tư.
“Hết cách rồi, ông chủ tài nghệ không bằng người.
” Lê Tư lưu manh vô lại cười, “Cậu nhận đi, con gái thời giờ thích chưng diện lắm, toàn mê ba cái hình xăm xinh xắn thôi.
”
Nữ sinh thẹn thùng cong khoé môi, lấy điện thoại trong túi ra: “Vậy… thêm WeChat trước được không?”
Khương Duật Bạch lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đổi sang WeChat công việc, bỗng vô tình nhìn thấy Lục Cẩm Duyên gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Đầu ngón tay hơi dừng lại, chớp mắt như không có gì mà tiếp tục hoán đổi, thêm WeChat với khách hàng.
*
Từ lúc ấy tới mãi khi trời tối, Khương Duật Bạch cũng không chạm vào điện thoại lần nào nữa.
Chờ cậu đeo túi quay về ký túc xá, trời đã đen thui rồi.
Cậu đứng trước cửa túc xá 611, nghe âm thanh đùa giỡn quen thuộc truyền ra, chuẩn bị tâm lý một phen rồi mới gõ cửa.
Chẳng chờ cậu gõ đến lần thứ hai, cửa túc xá liền bật mở, một gương mặt anh tuấn lập thể ngó ra.
“Về rồi à?” Mấy giây sau, Lục Cẩm Duyên lùi lại một bước, “Hôm nay về hơi muộn ha.
”
Đây là lần đầu tiên Khương Duật Bạch đối mặt chính diện với hắn sau chuyện hôm qua, nhưng đối phương thu liễm tâm tình rất tốt, chẳng nhìn ra điều gì khác thường.
“Ừm, bận.
” Khương Duật Bạch tiếc chữ như vàng, vòng qua hắn vào trong ký túc xá, bả vai không cẩn thận đụng phải đối phương một cái.
Lục Cẩm Duyên như bị giật điện, nhanh chóng né sang một bên.
Khương Duật Bạch thấy động tác của hắn, đáy lòng càng chìm sâu.
“Tiểu Bạch cậu về rồi!” Thẩm Chiêu và Chu Phong đang chơi game, xoay đầu chào cậu một tiếng rồi lực chú ý lại quay về trò chơi, “Giết giết giết!”
Khương Duật Bạch ngồi vào ghế, xếp đồ ra khỏi cặp rồi mới cầm lấy điện thoại trong túi quần.