Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 23: Hẹn Hò




Editor: Cỏ thanh thủy văn

Sau một đêm kích tình, sáng hôm sau Tôn Giai Ni thức dậy đã là hơn chín giờ.

Lục Minh Thần lúc nào cũng “Tinh lực dồi dào” vào buổi sáng, nhưng hôm nay lại buông tha cho cô.

Anh lấy hai bộ quần áo trong vali ra, đưa một bộ cho cô gái nhỏ.

Hả?

Tôn Giai Ni nhìn chiếc áo polo màu đỏ và quần đùi màu trắng trên tay mình rồi lại nhìn bộ trên tay thầy Lục, hào hứng hỏi anh: “Thầy Lục, đây là đồ đôi phải không?”

“Ừ,” Lục Minh Thần gật gật đầu, cười nói: “Em không muốn mặc à?”

Cô thật sự muốn mặc.

Những chuyện mà các cặp đôi khác yêu nhau sẽ làm, cô cũng muốn được thử một lần.

Thế nhưng những điều này cô không dám nói trước mặt Lục Minh Thần.

Bọn họ chênh lệch nhiều như vậy, cô sợ anh sẽ cảm thấy mình ngây thơ.

Nhưng không ngờ rằng, những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đã bị anh nhìn thấu từ lâu.

Cô gái nhỏ vô cùng hứng khởi đi rửa mặt, thay quần áo mới, mang giày thể thao, đứng soi gương cùng với Lục Minh Thần, cả hai đều mặc quần áo giống nhau, quần short, giày thể thao, nhìn rất xứng đôi, hoàn toàn không nhìn ra chênh lệch 11 tuổi.

“Đi thôi.” Lục Minh Thần nắm tay cô bước ra ngoài.

Thời gian phục vụ buffet sáng của khách sạn đã qua, hai người ăn nhẹ một chút đặc sản bên lề đường. Sau đó, Lục Minh Thần đưa cô đến Thủy Cung nổi tiếng ở thành phố S.

Giữa trưa hè, đến vườn bách thú thì quá nóng, nhưng công viên Hải Dương thì không bị ảnh hưởng.

Sau khi kiểm vé, Lục Minh Thần nhắc nhở cô: “Hôm nay đừng gọi anh là thầy Lục, tránh để mọi người chú ý.”

“Ồ, vậy gọi là gì ạ?”

“Tùy em, gọi là gì cũng được.”

Cái này…

Đôi mắt to của cô gái nhỏ đảo một vòng, sau đó, cắn vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Gọi anh là Thần Thần được không?”

Vậy mà cũng nghĩ ra~

Lục Minh Thần từ nhỏ đã có chủ kiến, tính tình hống hách, người thân bạn bè đều gọi anh là “Minh Thần”, đây là lần đầu tiên có người gọi anh như thế này.

“Có được không ạ?” Tôn Giai Ni nắm tay anh, nũng nịu lắc lắc.

“Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện…”

“Chuyện gì ạ?”

Lục Minh Thần nghiêng đầu, sát vào tai cô thì thầm hai câu.

“Chuyện này…” Cô gái nhỏ bối rối, mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào.

“Bảo bảo ngoan nhất.”