Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 17: “Làm” Bên Cửa Sổ, Cao H




Editor: Thích Ăn Chay

“Thầy Lục… a… không muốn ưm…”

Cô gái nhỏ trần trụi không ngừng giãy giụa, nhìn ngón tay của người đàn ông ra vào ở miệng huyệt nhỏ hẹp của mình, xấu hổ muốn chết.

Thật quá sắc tình, xấu hổ quá.

Trong phòng làm việc khoa báo chí, bị thầy giáo chơi tiểu huyệt. Nếu những bạn học khác biết được, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt nào đây?

“Ngoan, thầy giáo đang thương em.” Lục Minh Thần nói giọng khàn khàn.

Bông hoa yêu kiều của cô chậm rãi nở rộ dưới đầu ngón tay anh, nhìn thì là một cái khe thịt cực nhỏ, kỳ thật co giãn kinh người. Cho dù bị ba ngón tay cắm rút cùng lúc vẫn có thể chứa được toàn bộ.

Mật dịch càng ngày càng chảy nhiều, rất nhanh đã thấm ướt đẫm tay anh.

Ba ngón tay không vào được quá sâu, Lục Minh Thần liền chỉ ấn vào khối thịt mềm kia của cô.

“A… ư…”

Anh càng đâm càng nhanh, chỉ tấn công vào phần mẫn cảm của cô. Cô gái nhỏ không chịu nổi, vòng tay qua cổ anh dâm đãng rên rỉ.

“Thật nhạy cảm, bị ngón tay cắm mà cũng có thể sướng như vậy.”

“Hức… thầy ơi…”

Nước mắt của cô gái nhỏ bởi vì xấu hổ và kích thích cực lớn mà chảy ra.

So với gậy thịt cứng rắn như sắt, ngón tay của thầy giáo Lục linh hoạt hơn, càng biết làm thế nào để cho cô điên cuồng.

Chẳng bao lâu sau, cô không thể kêu nổi nữa, cả người chỉ run rẩy theo từng nhịp cắm rút của anh.

Hoa huyệt nhìn qua giống đang đi tiểu, từng đợt nước chảy ra ngoài.

Thân thể tuyết trắng cùng với nhũ hoa trước ngực cũng theo tiết tấu lúc ẩn lúc hiện, tựa như đón nắng nhảy múa, mê người tột độ.

Lục Minh Thần cúi đầu mạnh bạo ngậm lấy đầu vú cô, miệng mút vào thật nhanh và đầu ngón tay thon dài cũng tăng tốc độ.

Đồng thời công chiếm, Tôn Giai Ni làm sao chống đỡ được?

“A…”

Cô ngâm nga một tiếng khàn khàn, trước mắt chợt lóe sáng, rất nhanh đã đạt tới cao trào.

Cực kỳ mệt mỏi, cô dứt khoát thuận thế nằm nghỉ trên bàn làm việc rộng lớn của Lục Minh Thần.

Ánh mặt trời chói chang dịu bớt một chút, người đánh bóng rổ trong sân thể dục càng nhiều thêm.

Những thanh niên trẻ tuổi tràn trề sức sống, mỗi một trái bóng vào rổ, tiếng hoan hô liền vang lên như sấm rền.

Cửa sổ phòng làm việc không cao lắm, Lục Minh Thần nghiêng đầu là có thể thấy đám người trẻ tuổi kia.