Cô ngồi ở hàng đầu tiên, tay chống đầu nhìn như đang chăm chú nghe giảng, thực ra không lọt tai chữ nào.
Lén nhìn điện thoại một cái, người liên hệ đầu tiên trong hàng của wechat ghi chú là bạn tốt “LLS” vẫn chưa trả lời.
Lịch sử trò chuyện trước sau dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô gửi lúc trưa: “Thầy Lục, vết thương thầy khỏe rồi, chờ anh dưỡng thương xong em chuyển về ký túc xá ở nha.”
Từ lúc cô gửi tin nhắn này đến bây giờ đã qua mấy giờ.
Lẽ ra thầy Lục hẳn là nhìn thấy rồi, nhưng vì sao còn chưa trả lời vậy?
Vậy bây giờ anh có ý gì?
Ngầm cho phép? Hay là không đồng ý?
Thành thật mà nói Tôn Giai Ni hoàn toàn không đoán ra được.
Giữa lúc đang suy nghĩ lung tung đột nhiên trêи bục giảng phía trước vang lên tên cô.
“Bạn học Tôn Giai Ni.”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện tất cả mọi người trong phòng học đều đang nhìn mình.
“Bạn học Tôn Giai Ni,” Trêи lớp học, giọng nói Lục Minh Thần luôn là ôn hòa, cho người ta cảm giác luôn luôn nho nhã lại thân sĩ, anh nhìn nữ sinh ngồi hàng đầu tiên, giọng nói ấm áp: “Làm phiền em lên bảng viết đáp án của mình.”
Đáp án?
Đáp án gì?
Vừa nãy anh nói gì vậy?
Trong nháy mắt, trong đầu Tôn Giai Ni trống rỗng.
Dưới ánh mắt chăm chú của gần trăm người, cô bất chấp khó khăn đi lên bục giảng, sau đó nhìn mấy dòng chữ trêи bảng đen ngẩn người.
Thấy cô một mực không viết, Lục Minh Thần hài hước khẽ cười nói: “Xem ra vừa rồi bạn học Tôn Giai Ni của chúng ta không có nghe giảng, có phải là nhớ bạn trai không?”
“Ha ha ha ha.”
Trong nháy mắt, phía dưới bùng tiếng cười vang.
Mà mặt Tôn Giai Ni dĩ nhiên là lập tức đỏ bừng lên.
Đương nhiên bọn họ không biết, cô quả thật nhớ bạn trai, chính là vị mặc âu phục đeo kính trêи bục giảng lúc này.
Đã không chú ý nổi có mất thể diện hay không, cô căn bản không biết mình đi lên là phải làm gì, cầm bút lông lại không có chút đầu mối nào.
Cũng may trêu đùa một câu xong, Lục Minh Thần giống như săn sóc giải vây cho cô: “Vừa rồi thầy yêu cầu mỗi bạn học bắt đầu suy nghĩ về lời quảng cáo dành cho ba sản phẩm nhẫn kim cương, khăn ướt trẻ em và quạt.”
Hả?
Lời quảng cáo?
Cái này cái này cái này… có phần quá khó đi!
Nhưng trình độ ngữ văn của cô từ trước đến giờ đều bình thường, nếu là Nghiên Nghiên ở đây thì tốt rồi, nhất định có thể nghĩ ra lập tức.
Nhưng ai bảo vừa rồi cô không nghe, bây giờ cũng không kịp hỏi.
Đã bị điểm tên rồi, cô cũng chỉ biết bất chấp khó khăn bước lên.
Tôn Giai Ni hơi hướng về phía trước một chút, đứng gần sát bảng đen, chăm chú suy nghĩ với ba từ phía trêи.