An Nhiên há hốc, cái qué gì đang xảy ra vậy, hôn sự của bọn trẻ, bọn trẻ nào ? Ý là đang nói về cô và William à ? Mẹ An Nhiên cũng bật cười, bà không có ý kiến gì, bà cứ bảo là hãy hỏi ý con gái bà, chuyện hạnh phúc của con gái bà không xen vào, bà tôn trọng quyết định của An Nhiên. Mẹ An Nhiên nhìn sang An Nhiên và hỏi :
-Nếu con không chê con trai bác già thì lấy nó chứ ?
Bố An Nhiên cũng bật cười, con trai của ông năm nay cũng mới 34 tuổi chứ nhiêu, thế mà khi nghe vợ ông nói thì ông cứ tưởng tượng ra là Mục Nhu đã 43 tuổi rồi, William vẫn im lặng, không im lặng mới lạ, ngộ nhỡ cô không chịu về với anh thì có mà anh đi tự vẫn cho xong, An Nhiên nghe xong cũng bật cười, cô cười ngặt nghẽo đau cả bụng, chảy cả nước mắt :
-Già ạ ? ha ha ha …
Bố William cũng không nhịn được cười, làm mẹ An Nhiên cũng muốn cười theo, William vẫn tiếp tục im lặng, sau một hồi nói xấu anh chán chê thì anh cũng nhận được 1 câu trả lời xứng đáng, An Nhiên sẽ kết hôn với anh, William thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng sẽ kết hôn nên sau đó anh nói :
-Vậy con đưa An Nhiên đi đăng kí kết hôn trước.
Bố mẹ anh và mẹ An Nhiên cùng xua xua tay kiểu như 2 người họ thích đi đâu hay làm gì thì làm, An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :
-Sao lại vội kia chứ ? Anh đang âm mưu gì à ?
William lấy áo khoác rồi kéo cô ra xe, anh đáp :
-Tôi không muốn hao tâm tổn hơi kiềm chế.
-(>w<) …
Đúng là xấu xa, ban ngày ban mặt mà anh cư nhiên báng bổ cô bằng những câu nói thật là làm hư hại thính giác mà, An Nhiên khoác lấy tay một cách trìu mến, cô cũng chẳng mong muốn gì hơn nữa, cuối cùng cô và anh cũng đã có một kết thúc hạnh phúc như bao người khác. Hoàn thành thủ tục đăng kí, An Nhiên cầm cây viết trong tay và nhìn những hàng chữ lấp lánh trên tờ đăng kí kết hôn, anh đã kí tên anh vào bên người chồng, giờ chỉ cần cô kí nữa là anh và cô chính thức là vợ chồng, điều đó đồng nghĩa với việc cô phải chấm dứt mọi thú vui tao nhã như là ăn ngủ phủ phê, thức khuya chơi game, ngắm các anh zai với body 6 múi ngoài đường, úp load hình các Oppa xứ Kim Chi … An Nhiên nhìn mặt anh rồi nhìn lại tờ giấy đăng kí kết hôn, 5 phút trôi qua, các cô nhân viên ở văn phòng đăng kí cũng đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Mục Nhu khi nhìn cô không chịu kí tên, William nói :
-Em chỉ cần kí thôi, ngay đây, sau đó, em muốn thế nào sẽ là thế ấy.
An Nhiên nhìn anh, có chút nghi ngờ, không lẽ anh tốt tính như vậy sao :
-Thật chứ, có thật là anh cho em làm gì thì làm.
-Ừ. – William mĩm cười gật đầu, trong nụ cười có cả mùi thuốc súng.
An Nhiên thế là tin ngay, cô kí thật nhanh thật đẹp, sau đó William kéo tay cô và cầm tờ đăng kí kết hôn đi về nhà anh trước đây, nơi anh và cô sống chung lúc trước, anh cứ đùng đùng kéo cô vào nhà sau khi đã cất xe vào gara, anh chẳng thèm mở đèn trong nhà, đùng đùng kéo cô lên phòng ngủ, thế thì mở đèn làm gì, anh đùng đùng cởi áo khoác và áo sơ mi ra rồi kéo cô lại bên giường, An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :
-Sao anh mở đèn ở đây ?
William vừa đưa tay cởi áo khoác ngoài cho cô vừa trả lời :
-Tối quá anh không quen.
Nói rồi anh tự nhiên ném áo khoác của cô lên ghế gần đó, còn áo khoác và áo sơ mi của anh cũng đã nằm trên ghế lúc nào không hay, An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :
-Anh nổi thú tính á ?
William đáp :
-Hai năm nay anh đã không làm đàn ông trọn vẹn.
An Nhiên trố mắt ra, vậy chắc cô không là phụ nữ á ? Toàn biện hộ, anh cũng chả nói gì nhiều, cứ thế hôn cô 1 cách cuồng nhiệt và bá đạo theo đúng phong cách của anh, An Nhiên vừa chống đỡ anh vừa nghĩ « lại là mùi sôcôla, anh dám lén ăn kẹo 1 mình mà không cho cô ăn nữa » thật là đáng giận. William đẩy cô nằm ra giường sau đó anh cũng nằm lên trên người cô, anh đưa tay cởi khóa dây ở bên hông của bộ váy cô đang mặc ra, An Nhiên hỏi ngay :
-Anh cũng lén em mặc váy phải không ?
William vừa giúp cô cởi đồ vừa nói :
-Anh đọc hướng dẫn.