Thầy Mục đi rồi, Vu Tự cảm thán “anh đã cao 180cm rồi mà thầy Mục còn cao hơn cả anh”, mà cô bạn An Nhiên kia đáng yêu thật, đúng là kiểu con gái sôi nổi cậu thích. William ngồi xuống ghế, anh thở hắt ra “tự dưng anh lại nổi hứng đi theo quan sát cô, sợ cô bất cẩn lại có việc không hay”, anh đúng là điên thật rồi mà. Buổi tối cắm trại, vài nhóm lớp tổ chức các trò chơi hù dọa, dĩ nhiên thì nữ sinh khoa kinh tế và xã hội sẽ được bắt cặp với nam sinh, Bành Vu tự đứng 1 góc nhìn các nhóm bắt đầu tạo thành, cậu chưa vội, vì cậu đang tìm cô bạn Lạc An Nhiên học khoa tâm lí mà lúc chiều cậu mới tra hỏi được từ một bạn học bên khoa ấy, mà kẻ cung cấp thông tin lại chính là bánh bèo Thiện Tôn, quả là tất cả cũng vì 2 chữ “trai đẹp”. Vài nữ sinh khoa kinh tế cũng lân la sang hỏi ý cậu muốn bắt cặp, nhưng Bành Vu Tự đều đẩy đám bạn của anh ra cho họ chọn, anh dùng ánh mắt chim ưng nhìn 1 thoáng thì phát hiện ra cô bạn An Nhiên đang đứng nói gì không rõ với thầy Mục phụ trách lớp cô, cậu chen chân qua đám đông để tiến lại gần cô. Bên này, An nhiên nhìn thầy Mục rồi nói :
-Em đi với bạn mà, có phải là đưa nhau đi trốn như thầy nghĩ đâu ?
William đáp :
-Em rất thích trai đẹp.
Dĩ nhiên rồi, cô cũng là 1 nữ háo sắc thật sự mà, nhưng cô đã kìm chế từ khi bắt đầu gây sự với anh, cô đã hoàn toàn chiến thắng bản thân trong việc say mê các anh zai khoa thể chất rồi, hiện tại cô chỉ thích ngắm các oppa thôi. An Nhiên dùng ánh mắt tha thiết nói với thầy Mục :
-Thầy Mục …
-Bạn An Nhiên có cặp chung với ai chưa ? – Bành Vu Tự đột nhiên lên tiếng làm cô cũng giật mình, thầy Mục nhìn cậu rồi hói :
-Bạn Vu tự, hôm nay bạn …
An Nhiên chưa để thầy Mục nói hết thì cô chen ngang vào ngay :
-Chưa, mình chưa bắt nhóm ? he he
Thầy Mục đơ mặt, An Nhiên vội kéo khủy tay cậu đi nhanh về phía đám đông, bỏ lại thầy Mục đứng phía sau với khuôn mặt lạnh như Bắc Cực, khi nào về nhà thì cô sẽ nhận tội sau với thầy, còn hiện tại thì trai đẹp dâng tới miệng còn chủ động mở lời rủ rê thì dại gì mà cô không đi. Cô cũng thừa biết độ hót cùa anh chàng này, ai được đi chung với anh ta cũng là tu mấy năm rồi, còn ai được ngủ chung với thầy Mục thì nhất định phải tu luyện ngàn năm, mà kẻ có được cả 2 điểu may mắn này chính là cô Lạc An Nhiên chứ ai, không phải là cô tham lam, nhưng cái đẹp thì ai chẳng yêu chẳng mến. Trò chơi rất đơn giản, chỉ là đi chung với nhau, xuyên qua màn đêm đi hết con đường vòng kia rồi quay lại là được, ai quay lại nhanh nhất sẽ tặng 1 phiếu ăn 1 tuần trong căn tin của trường, nhanh thứ 2 sẽ được phiếu ăn 3 ngày và nhanh thứ 3 sẽ được thầy Mục ôm 1 cái. Dĩ nhiên đối tất cả nữ sinh thì cái phần thưởng hạng 3 kia mới đúng là hấp dẫn, An Nhiên nghe phần thưởng xong cô cũng hết hồn, thầy Mục của cô mà, ai lại nghĩ ra cái phần thưởng giết người không thấy máu này vậy, cô mà tra ra kẻ đó thì nhất định cô sẽ băm băm kẻ đó ra rồi làm mồi cho cá. Thầy Mục ra dấu cho sinh viên im lặng :
-Thầy cô sẽ đi theo sau để quan sát các em, các em nhớ chú ý đường đi.
Trân Trân đi chung với 1 bạn nam khác, Bội Kì đi chung với thằng cha Diên Tông, Hiểu Hi thì đi với Thiện Tôn (bánh bèo với bánh bèo). An Nhiên đang đứng tần ngần thì Vu Tự lên tiếng :
-Đi thôi, An Nhiên.
An Nhiên gật đầu rồi hướng theo các bạn đi trước đi theo sau đó, Vu Tự hỏi tiếp :
-Nếu cậu sợ thì có thể nắm tay tôi.
An Nhiên vừa gật đầu vừa nghĩ “đã trốn thầy Mục đi với cậu giờ mà nắm tay thì nhất định tôi sẽ bị thầy ấy đá thật đau cho mà xem, cậu nghĩ tôi hám trai vậy à”. Một số sinh viên nữ chưa bắt được cặp nhìn An Nhiên đi chung với Vu Tự thì tỏ ra gato ngay, An Nhiên không quan tâm, khi vào đến khoảng hơi tối trong con đường thì âm thanh An Nhiên nghe là tiếng hét sợ hãi của các bánh bèo đi chung với đám trai đẹp khoa thể chất. Vu Tự nghĩ thế nào An Nhiên cũng vì sợ mà nắm tay cậu thôi, thế là cậu cười hê hê, An Nhiên nhìn cậu ta rồi nghĩ “hóa ra trai đẹp khoa thể chất thần kinh không ổn định cho lắm”, An Nhiên hối cậu đi nhanh, cô đâu rảnh hơi đi sợ mấy chuyện nhảm nhí thế này, Vu Tự thì chìm đắm trong cái suy nghĩ hoang tưởng của cậu, An Nhiên bước đi rất nhanh, cô muốn tìm thầy Mục, đi 1 lúc cô quay lại sau thì không thấy Bành Vu Tự và mọi người đâu, ấy, chết mẹ, cô lại đi nhầm sang lối khác rồi, tên điên nào làm mấy con đường mòn xen ngang con đường dài để cô đi nhầm vào thế kia chứ ?
Lúc Vu Tự quay lại với hiện thực thì cậu không thấy An Nhiên đâu cả ? Cậu chạy lên phía trước, hỏi các bạn đi trước và đi sau, nhưng không ai thấy cô, cậu nghĩ chắc cô sợ quá nên chạy về lều lại rồi, cậu cũng quay lại nhưng khi về đến lều thì hỏi thầy phụ trách giữ lều thì thầy nói không thấy sinh viên nữ nào chạy về 1 mình cả. Tiếp sau đó là mọi người về tới, đến khi tập trung điểm danh thì An Nhiên vẫn chưa về, thầy Mục nghe báo có học sinh nữ đi lạc, anh vội chạy sang hỏi là trò nào, Bội Kì mặt hoảng hốt, nói :
-Là An Nhiên thầy ơi, bạn ấy chưa về …
Thiện Tôn ôm mặt khóc mếu máo, Trân Trân vỗ vai cậu, Hiểu Hi cũng lo lắng, cô muốn đi vào tìm An Nhiên nhưng bị thầy cô phụ trách ngăn lại. Thầy Mục lấy vội đèn pin trên tay cô Lưu phụ trách lớp xã hội, sau đó anh nói to :
-Các trò tập trung vào 1 chỗ, không đi lung tung, tôi và các thầy phụ trách sẽ chia nhau ra tìm Lạc An Nhiên.
Nói xong, anh chạy rất nhanh về phía con đường, sau đó thì vài thầy phụ trách cũng chạy theo sau anh, William vừa chạy vừa gọi to :
-LẠC AN NHIÊN !!! AN NHIÊN …