Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc

Chương 12




An Nhiên dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của cô mua một chiếc điện thoại mới, việc đầu tiên là cô hí hửng xin số của thầy Mục, không những không cho mà còn đả kích cô :

- Tôi không thích đang trong nhà vệ sinh mà có người gọi đến.

An Nhiên vừa kìm nén cơn giận muốn đánh người vừa nói :

- Sắp nghỉ hè rồi, em định về nhà, nhưng em không muốn trì hoãn việc tán tỉnh thầy, cho em số thầy đi mà …

William cầm tài liệu cho môn học chuẩn bị rời đi khỏi phòng nghỉ ngơi của giảng viên, An Nhiên kéo đuôi áo anh lại, mắt rưng rưng, William thở hắt ra 1 tiếng rồi bảo cô đưa điện thoại, anh ấn nhanh số lưu luôn cho cô, anh đưa trả lại cô rồi đi dạy, An Nhiên nhìn tên “Thầy Mục” trong danh bạ điện thoại, uầy, đúng là không ngoài dự đoán của cô, anh lưu tên anh “Thầy Mục” thật. Buổi tối, An Nhiên vừa phơi đồ xong, tay cô lạnh cóng, cô rón rén đi vào phòng làm việc của William, cô dùng 2 tay ôm lấy mặt anh 1 cách nhanh chóng từ phía sau anh, William ngừng việc viết lách lại, anh im lặng. An Nhiên nghĩ “không lẽ bị mình làm cho giật mình đến đột quỵ mà chết”, cô vội buông tay, William lên tiếng :

- Tôi cứ tưởng mấy con cá trong tủ lạnh biết di chuyển chứ.

An Nhiên làm mặt lạnh, cô nhếch cằm lên hỏi anh :

- Ý thầy là sao hả ?

- Em thật sự muốn nghe ?

An Nhiên im lặng, thà không nghe còn tốt hơn, ngộ nhở bị anh vạn kiếm xuyên tâm thì mệt lắm, Wiiliam đứng dậy đi về phòng ngủ, An nhiên cũng chạy theo sau anh, bỗng anh dừng lại ngay cửa phòng, An Nhiên cũng dừng gấp theo quán tính nhưng lại lao vào sau lưng anh, William nói :

- Tôi muốn hôn em.

An Nhiên mắt chử Ô, miệng chữ A … Cái lão này, mới hỏi xong còn chưa để cô trả lời thì đã vụt đầu xuống hôn cô rồi, cứ tưởng sẽ có vị thuốc súng trong miệng anh chứ, cô nghe được vị bạc hà trong hơi thở của anh, lại ăn kẹo bạc hà 1 mình rồi. William nhận thấy cô vẫn đang đắm chìm trong mấy suy nghĩ linh tinh mà không tập trung vào việc anh hôn cô nên anh cắn vào môi cô, chảy máu, An Nhiên vừa bị đau vừa phải tiếp nhận nụ hôn cường hãn của anh, William vừa buông cô ra thì cô cũng thở vội. An Nhiên nói sau khi đã bình ổn lại nhịp tim :

- Hôn có thể làm chết người đó thầy.

- (…) – William nhìn cô 10 giây rồi đi vào phòng ngủ.

An Nhiên bò bò lên giường cùng anh, William nói :

- Hôm nay em đừng động đấy.

An Nhiên nhún vai, lắc đầu nói :

- Em ngủ như chết thì có biết gì đâu, họa chăng thì thầy xuống sàn nhà nằm như mấy hôm trước.

William đáp :

- Đêm nay cẩn thẩn người nằm dưới sàn là em đấy.

Sáng hôm sau, An Nhiên đến lớp cùng thầy Mục nhưng cô xin thầy để cô đi bộ từ ngoài bến xe buýt gần trường vào để tránh các bạn nhìn thấy, William cũng chẳng nói gì. An Nhiên vừa đặt chân vào lớp thì Thiện Tôn bay vào tấp cô ngay :

-An Nhiên ơi, khoa mình cuối cùng cũng được đi cắm trai 2 ngày 1 đêm với các anh đẹp trai khoa thể dục rồi.

Trân Trân và Hiểu Hi cũng vui ra mặt, tất cả là nhờ Bội Kì, cùng bạn trai là Diên Tông lên phòng hiệu trưởng xin phép, nhưng phải đi chung với khoa kinh tế và khoa xã hội, Thiện Tôn méo mặt ngay.

-Hứ, ta là taaaaaa….aaaa….aaaa ghét nhất mấy con bánh bèo khoa kinh tế.

Hiểu Hi vỗ vai Thiện Tôn và nói :

-Ráng đi, biết đâu có 1 anh chàng đẹp trai nhưng không yêu bánh bèo thì sao ?

An Nhiên bắt đầu tưởng tượng ra các thân hình 6 múi của các oppa khoa thể chất, thật say đắm lòng người, Thầy Mục bước và phút chốc cả lớp im phăng phắt, thầy nói :

-Tôi sẽ phụ trách lớp các em vào buổi cắm trại ngày mai, nên các em đừng có hành động gì khác thường nhé.

Bội Kì ra hiệu lớp lắng nghe thầy Mục nói, cô hỏi thêm :

-Vậy đi cắm trại về xong bọn em được nghỉ hè phải không thầy ?

William ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói :

-Tình hình là sẽ vậy, nhưng ngày mai các em nhớ tập trung lúc 6h sáng để tôi điểm danh nhé.