Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 65: Nhân Gian Cực Phẩm




“Cô ta luôn lượnquanh giữa hai người A Việt với Trầm Phong, mới vừa vặn khiến A Việtcùng Trầm Phong vì cô ta mà đánh nhau một trận, lúc cả hai người kia đều còn đang nằm bệnh viện, cô ta lại chạy tới nói với anh thật ra người mà cô ta vẫn luôn yêu chính là anh.” Cố Uyên nói xong, cũng không nhịnđược bật cười.

“Oa, thật đúng là cực phẩm, Cực Phẩm Nhân Gian.”

“Đúng là Cực Phẩm Nhân Gian.” Cố Uyên không nghĩ tới Từ Du Mạn dùng một tính từ như vậy nhưng lại rất thích hợp.

“Anh làm thế nào mà lại có thể khiến cô ta tức giận bỏ đi? Thật là rất lợi hại, bội phục bội phục.”

“Ha ha. Chuyện đã qua rồi đừng nói nữa, người phụ nữ kia chính là một đốngphân mà một người khách qua đường đã để lại trong cuộc đời của tụi anhmà thôi, một chút cũng không quan trọng mà còn rất thối.”

“Ha haha ha, một đống phân mà khách qua đường để lại, thật là quá độc, em rốtcuộc hiểu rõ cô ấy làm sao lại bị anh nói đến mức bỏ đi nha.” Từ Du Mạnhoàn toàn khống chế không nổi mà cười ha ha. Cố Uyên cũng bị sự vui vẻcủa cô lây nhiễm, cũng cười rộ lên. Anh cũng không biết mới vừa rồi làthế nào mà lại cay độc như vậy. Có lẽ là nghĩ đến người kia đã phá hưtình cảm anh em giữa bọn họ thôi.

“Vậy anh có biết Yến Trầm Phong cùng A Việt hiện tại… ừm… còn tình cảm với người phụ nữ kia hay không?”

“Cái này anh cũng không biết.”

“A.”

“Anh có từng kết giao với bạn gái khác hay không?” Lối suy nghĩ của Từ DuMạn lúc nào cũng nhảy cóc nhanh như vậy, khiến người ta có phần theokhông kịp suy nghĩ của cô.

“Không có.” Cũng may khả năng chịu đựng của trái tim của Cố Uyên rất mạnh.

“Thật sao?” Từ Du Mạn có hơi không tin tưởng, Cố Uyên cũng 26 tuổi rồi chứ?Chưa bao giờ kết giao với bạn gái, thật sự không tin cũng không phải làlỗi của cô.

“Thật.”

“Vậy anh vẫn còn là xử nam sao?” Từ Du Mạn hai mắt sáng lên, tỏa ra một loại ánh sáng gọi là sắc nữ.

“Ừ phải, anh còn chờ em đến phá thân cho anh đấy.”

“Ặc... Vậy bình thường anh giải quyết nhu cầu như thế nào?” Nghe nói nhu cầukia của đàn ông thật sự rất mạnh, không giải quyết sẽ rất khó chịu.

Cố Uyên bị câu hỏi của cô làm cho bị sặc, càng không ngừng ho khan. Hokhan xong rồi, lại không dám dùng quá sức, vết thương trên người vẫn còn đau đấy. Từ Du Mạn nhẹ nhàng vuốt ngực của anh từ trên xuống dưới, giúp anh thuận khí.

“Không phải chỉ là một câu hỏi thôi sao, có cần thiết phản ứng như vậy không?”

“. . . . . .”

Từ Du Mạn giúp Cố Uyên uống một hớp nước, sau đó hỏi tiếp: “Là dùng tay sao?”

“Phốc. . . . . .” Cố Uyên vui mừng vì mình đã vừa mới nuốt nước xuống, lúcphun cũng không còn phun ra chút gì. Anh thật muốn gõ mở cái đầu của Mạn Mạn ra, xem một chút bên trong rốt cuộc chứa thứ gì? Có cấu tạo như thế nào?

“Em cũng đã nói anh không cần thiết phản ứng mãnh liệt như vậy, đây cũng là chuyện rất bình thường. Em chính là tò mò.” Từ Du Mạntặng một cái liếc mắt cho anh. Sau đó nắm tay anh lên: “Nếu khôngphải trên tay anh đang quấn băng gạc, em nhất định muốn kiểm tra mộtchút xem lòng bàn tay của anh có vết chai hay không.” Từ Du Mạn cẩnthận, động tác nhẹ nhàng sờ tay anh, không nhịn được đau lòng. Một látsau, mới thả tay anh xuống.

“Tại sao?”