Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 63: Bởi Vì Anh Coi Trọng Em !




Từ Du Mạn gật đầu một cái, để A Dư tiếp tục ở lại nơi này nghe bọn họ bàn luận về người phụnữ khác, đối với A Dư quả thật có chút tàn nhẫn. Lúc đầu Từ Du Mạn vẫncòn muốn giữ Thẩm Mặc Dư ở lại chỗ này, ít nhất phải rõ ràng tất cả,nhưng khi nhìn đến bộ dạng kia của Thẩm Mặc Dư, cô thật không nhẫn tâm.Thôi để cô giúp A Dư hiểu rõ mọi chuyện.

Trương Chương Việt vẫnđang trò chuyện với Cố Uyên, Thẩm Mặc Dư cũng không nói gì với anh ta mà rời đi. Từ Du Mạn cười cười, A Dư rất thông minh nha, vẫn luôn thôngminh. Có đôi khi không ầm ĩ không náo loạn thậm chí không nói, mới là sự kháng nghị mãnh liệt nhất, mới có thể biểu đạt rõ nhất sự bất mãn củamình.

Từ Du Mạn vốn định nghe Cố Uyên với Trương Chương Việt vẫnđang tán gẫu mấy chuyện gì đó để thu hoạch được tin tức tương đối quantrọng về đối phương. Nhưng Trương Chương Việt chỉ cùng Cố Uyên câu cócâu không nói chuyện phiếm, cũng không nhắc lại về người phụ nữ kia nữa. Từ Du Mạn có chút thất vọng, chỉ đành hỏi Trương Chương Việt hoặc CốUyên thôi. Cô nhất định phải hỏi rõ ràng giúp cho A Dư.

Từ Du Mạn nằm ở trên giường, nghĩ thầm hai người đàn ông bọn họ sao lại nhiều lời như vậy, bây giờ còn chưa tán dóc xong.

Ước chừng hơn mười phút trôi qua, Trương Chương Việt mới phát hiện Thẩm Mặc Dư đã không còn ở trong phòng bệnh nữa rồi : “Mạn Mạn, A Dư đâu?”

“Không biết ngượng mà còn hỏi? Đã đi lâu như vậy, anh bây giờ mới phản ứngkịp.” Từ Du Mạn tinh quái trả lời, làm cho A Dư đau lòng, thật đángchết.

“Sao lại không gọi tôi?” Anh mơ hồ đoán được A Dư tức giận.

“Trong lòng anh nhớ tới người quan trọng rồi, đâu có lo lắng cho A Dư củachúng tôi, A Dư không muốn quấy rầy anh nên rời đi trước rồi.” Từ Du Mạn cố ý châm chọc nói. Mặc dù Trương Chương Việt cũng không sai, ai màkhông có quá khứ, nhưng cô đang khó chịu, khó chịu vì anh ta chọc A Dưđau lòng.

“. . . . . .”

Trương Chương Việt cũng đứng dậy: “Uyên, tớ cũng đi về trước đây, hôm nào lại tới thăm hai người.”

“Ừ.” Kỳ thật A Việt thật sự đã buông xuống rồi, chỉ là chính cậu ấy có thể còn chưa biết.

Đợi sau khi Trương Chương Việt rời đi, Từ Du Mạn lại giống như phương pháplúc sáng, ngồi lên trên giường của Cố Uyên, nhào về phía anh. Bóp chặtcái cổ của anh:

“Anh không được giữ im lặng, hơn nữa mỗi một câu của anh sẽ trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa. Bây giờ bắtđầu tiến hành thẩm vấn. Nói đi, người phụ nữ mà các anh nhắc tới là ai?”

“. . . . . .”

“Tại sao không nói chuyện? Em nói rồi, không thể giữ im lặng!”

Qua nhiều lần ám hiệu của Cố Uyên, Từ Du Mạn mới hiểu được, hai tay thoángbuông lỏng một chút, “Nói đi, người phụ nữ kia là ai?”

“Mạn Mạn, em ghen sao?”

“Không được nói lảng sang chuyện khác! Thành thật trả lời câu hỏi của em. Người phụ nữ kia là ai?”

“Chính là một người phụ nữ, một người phụ nữ không hề quan trọng. Mạn Mạn đừng ăn dấm chua, trong lòng anh chỉ có em thôi.”

“Vậy sao?” Từ Du Mạn hơi ngượng ngùng cúi đầu, chợt cô phục hồi lại tinhthần, nhìn chằm chằm vào anh: “Không cho phép nói sang chuyện khác, anhchỉ cần nói người kia là ai là được! Nói lung tung nữa em liền… em liềnchọc lét anh.”

“Được, anh nói, anh nói.”

“Còn không maunói?” Cố Uyên ra hiệu cho Từ Du Mạn buông tay ra một chút, cô mới hơibuông lỏng tay, anh ho khan hai tiếng rồi nói:

“Cô ta tên là Triệu Khinh Vãn, là bạn học của bọn anh ở Cambridge, cũng là người Trung Quốc.”

“Mọi người có quan hệ thế nào?”

“A Việt với Trầm Phong đều thích cô ta.”

“Anh thì sao?”

“Anh dĩ nhiên không thích cô ta, trong lòng anh chỉ có em thôi.” Anh thâmtình chân thành nhìn cô, tình cảm nồng nàn trong đôi mắt anh giống nhưmuốn cuốn cô vào trong vùng ôn nhu mà anh chế tạo ra.

Từ Du Mạncảm thấy cả người Cố Uyên tản mát ra một loại lốc xoáy có thể gọi là Nhu Tình, dường như muốn hấp dẫn cô đi vào. Cô không tự chủ quên mất mụcđích của mình, hỏi tiếp một câu hỏi không hợp với vấn đề trước đó : “Ban đầu tại sao muốn nhặt em về nhà?”

“Bởi vì anh coi trọng em, muốn mang em về nhà làm con dâu nuôi từ bé của anh.” Cố Uyên nhớ đến tìnhcảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạn Mạn. Anh từ nhỏ chính là người lạnhlùng, không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lần đó anh nghe thấy tiếng khóc của Mạn Mạn lại cảm thấy không đành lòng, muốn làm cho côvui vẻ, làm cho cô cười. Có lẽ từ một khắc kia, anh đã yêu rùi.

Anh đưa Mạn Mạn về nhà, muốn ở bên cô, muốn mang đến cho cô sự vui vẻ.Giống như ma xui quỷ khiến, làm chuyện mà chính mình cũng không tin mình sẽ làm.

“Vậy tại sao dẫn em về nhà rồi lại vứt bỏ em, còn chínhmình thì đi sang Anh?” Từ Du Mạn nghĩ đến khi đó cô khắp nơi đều khôngtìm được Cố ca ca của mình, những người đó đều dùng ánh mắt lạnh lùnggiễu cợt nhìn cô, đều nói rằng: “Đứa con hoang chính là đứa con hoang,ngay cả Cố ca ca mang mày về cũng không cần mày, đã bỏ mày đi rồi. Không cần mày nữa rồi !” Nước mắt của Từ Du Mạn chợt liền chảy xuống.