Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 50: 18 Phút 32 Giây 5’




Lúc Cố Uyên lái xetới núi Trường Mã, sắc trời đã từ màu xám biến thành màu đen. Sau khianh xuống xe, đi về phía con đường nhỏ duy nhất dẫn lên trên núi. Đườngnúi gập ghềnh, chung quanh mọc đầy những bụi cây lớn nhỏ. Có vài bụi cây còn mọc đầy gai, chỉ cần đến gần một chút, sẽ có rất nhiều gai nhọn cỡnhư lông trâu chi chít cắm vào da. Đau thì cũng không đau, chính là ngứa vô cùng. Cố Uyên đã từng bị loại thực vật không biết tên là gì này đâmvào người, nên cũng biết sơ qua.

Khả năng nhìn ban đêm của CốUyên chính là rất mạnh, huống chi anh còn mang theo đèn pin, trừ đườngkhông dễ đi, chung quanh bụi cây quá nhiều, cũng không có gì quá khókhăn. Dọc theo đường đi, Cố Uyên cẩn thận từng li từng tí tránh nhữngloại cây cối xem như vô hại hoặc có hại không lớn nhưng lại có thể làmcho người ta cực kỳ khó chịu. Đi không bao lâu, liền xuất hiện một ngãba đường, rốt cuộc là đi thẳng, quẹo trái hay là quẹo phải đây. Cố Uyêncầm đèn pin cử động tay bắt đầu kiểm tra ba con đường ở trước mắt mìnhđể xem mỗi đường đi có đặc điểm gì, rốt cuộc nên chọn con đường nào? Hai con đường nhỏ bên cạnh đều giống như mới được mở ra, còn có một chútdấu hiệu mới khai khẩn. Con đường ở giữa xem ra là đường cũ, lâu nămnhất. Rốt cuộc là đường nào, là con đường lâu năm, hay là con đường mớimở? Cuối cùng Cố Uyên vẫn quyết định đi con đường cũ, coi như là đánhcuộc một lần đi. Anh đánh cuộc là đối phương cố ý mở hai con đường mớiđể làm rối anh.

Cố Uyên tuân theo ý nghĩ của mình, thật sự đi tới con đường cũ ở chính diện. Đi lên con đường này, Cố Uyên nhìn cũngkhông nhìn lại hai con đường nhỏ còn lại bị anh bỏ qua. Nếu quyết địnhchọn đường cũ rồi, cần gì phải lưu luyến hai con đường kia đây? Cố Uyênđi một đoạn, đã nhận ra có cái gì đó không đúng, liền dừng bước. Cũngkhông phải nói anh chọn sai đường, Cố Uyên dừng lại liền xác nhận chínhmình chọn đúng rồi, chọn quá đúng. Cố Uyên chỉ nghe ‘ầm ầm’ hai tiếng,sau đó, đã nhìn thấy hai bên của mình đều toát ra ánh sáng màu đỏ. Thanh âm rất lớn, cơ hồ đạt tới mức độ ‘đinh tai nhức óc’. Cố Uyên không dùng tay che kín lổ tai của mình, chỉ trầm mặc nhìn ánh lửa kẹp anh ở chínhgiữa. Hai vị trí thật là vừa đúng chỗ đối phương biết rất rõ anh mộtbước đi có thể dài bao nhiêu, một phút có thể đi bao nhiêu bước. Nếu như anh không chọn con đường chính giữa này, nếu như anh lựa chọn tùy ý một trong hai con đường bên cạnh, vậy thì hiện tại anh đã tan xương nátthịt rồi. Tên đàn ông kia, thật đúng là độc ác.

Cố Uyên lắc đầumột cái, tiếp tục đi về phía trước. Con đường phía trước anh không biết, phía trước có thứ gì anh cũng không biết, anh cơ hồ có thể đoán được,thật ra thì Mạn Mạn căn bản cũng không có ở trên núi này, nhưng anh cóbiện pháp nào đâu, trò chơi này anh phải chơi tiếp. Tiếp tục đi tới, mới có thể lấy được tin tức của Mạn Mạn. Cố Uyên cũng không biết đi baolâu, rốt cuộc đi tới cuối đường, nhưng cuối đường quả thật là vách núidựng đứng cao không thể chạm: “A, thật đúng là nể mặt mình.” Thật ra bên cạnh vách đá vẫn có một con đường, không khó nhìn ra đây cũng là đườngmới mở. Cố Uyên không lựa chọn đi bộ, mà lựa chọn leo vách đá này. CốUyên từ trong ba-lo đeo trên lưng của mình lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị tốt, chiều dài còn vừa đủ dùng. Cố Uyên đúng là người định khôngbằng trời định, nghĩ tới điểm này, không ngờ mình mang theo sợi dây,cũng không có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì cho dù mang theo sợi dây, anhcũng không có biện pháp cột lên để leo.

Cố Uyên vô kế khả thi,cho dù anh lợi hại hơn nữa, cũng không thể tay không leo lên vách đádựng đứng như vậy. Người này, thật là đánh giá anh rất cao hay là muốnđể cho anh biết khó mà lui? Không thể nào, nếu như anh cứ như vậy đi về, vậy người kia không phải được chơi tận hứng sao? Mục đích của tên kiakhông phải là chơi cùng anh sao? Chắc chắn có để lại cho anh biện phápnào đó. Cố Uyên cầm đèn pin cầm tay bắt đầu tìm kiếm. Quả nhiên ở trênvách đá bên cạnh phát hiện một sợi dây thừng, là từ phía trên treo ngược xuống. Quả nhiên, lúc Cố Uyên mới vừa nhìn thấy vách đá này liền pháthiện vách đá này có dấu vết có người leo trèo qua, hiện tại cả sợi dâycòn ở lại chỗ này, không phải là chuẩn bị cho anh sao. A, thật là chuđáo. Cố Uyên đem sợi dây của mình cất lại vào trong ba-lô, sau đó đemđèn pin cầm tay giắt ở trên người, dùng sức lôi kéo sợi dây, sau khi xác định sợi dây đủ bền chắc, anh bắt đầu leo núi. Hoạt động này rất tốt,kích thích hơn rất nhiều so với việc leo núi trong nhà hoặc leo núi bênngoài nhưng trên người nên chuẩn bị đầy đủ các biện pháp bảo vệ an toàn. Cố Uyên chợt nhớ tới anh và tên kia lần đầu tiên gặp mặt, hai ngườihình như chính là ở sân tập leo núi mà quen biết. Lúc ấy bọn họ giốngnhư không phân thắng bại, thì ra còn ở chỗ này chờ anh đấy.

Cáivách đá này rất cao, hơn nữa rất dốc đứng, Cố Uyên cũng không có cácbiện pháp bảo vệ, bởi vì căn bản không có điều kiện. Biện pháp duy nhấtcủa anh cũng chỉ có lôi kéo sợi dây rất bền và chắc này từng chút từngchút một leo lên trên. Ai cũng biết như vậy là rất mệt mỏi hơn nữa rấtkhảo nghiệm năng lực. Nếu như một khi buông tay ra, anh sẽ té xuống, tan xương nát thịt. Tay phải chịu đựng sức nặng của cả người, dưới sức nặng này, lòng bàn tay của anh đã bị ma sát tới đau. Cách đó không xa, mộttên đàn ông y như yêu nghiệt mỉm cười nhìn ánh sáng thoáng hiện trên bầu trời nơi phương xa, sau đó lại nhìn thời gian trên đồng hồ của mình:“Tốc độ rất nhanh nhỉ.” Hắn ta thản nhiên nói.

Cố Uyên bên này đã leo được gần một nửa đường, tay anh đã bị mài chảy máu rồi. Aiz, nếuphía trên không có gì cả, anh nhất định giết hắn. Mặc dù chút vết thương này đối với anh mà nói cũng không tính là gì? Nhưng bị thương vô íchanh cũng không bằng lòng. “Thật lâu rồi chưa vận động như vậy, cũng cóchút không quen rồi.” Vừa nghĩ, anh vừa tiếp tục leo lên. Loại chiêuthức tổn hại sức lực chỉ có hắn nghĩ ra.

Mặc dù tay bị thương,tốc độ của Cố Uyên cũng không giảm bớt, ngược lại còn có khuynh hướngcàng leo càng nhanh. Chắc Cố Uyên đã bắt đầu tìm lại được loại cảm giáclúc trước kia rồi ... Thời điểm trong bóng tối ở nơi xa kia đợt ánhsáng thoáng hiện đạt đến đỉnh núi, gã đàn ông yêu nghiệt kéo chiếc đồnghồ đeo tay Thụy Sĩ trị giá mấy trăm ngàn xuống, ném vào trên tường. “18phút 32 giây 5’, kém 0.1s a. Đáng chết.” Gã yêu nghiệt oán hận nói:“Được rồi, ở chỗ này mày thắng tao 0.1s, xem biểu hiện tiếp theo của mày.”