Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 39: Ánh Mắt Không Tốt Xúc Cảm Tốt




Lúc này trên người Từ Du Mạn giống như chỉ khoác một tấm voan mỏng trong suốt, căn bản khôngcó tác dụng gì, ngược lại hết sức hấp dẫn. Một phụ nữ nếu như toàn thântrần trụi, không mảnh vải che thân ở trước mặt đàn ông có thể còn chưakhơi dậy được bao nhiêu dục vọng, bởi vì nhìn một cái không sót gì thìkhông có gì hấp dẫn người. Mà cái kiểu tựa như che lại không phải làche, nói nhìn không rõ lại nhìn rõ ràng như vậy, mới càng có thể khơilên thú tính của đàn ông.

Cố Uyên nuốt nước miếng một cái, rõràng có thể nhìn thấy hầu kết của anh đang trượt động. Thân thể của anhbắt đầu có chút nóng bỏng, tay ôm thân thể của cô càng chặt hơn. Nhưngsắc mặt của anh vẫn không đổi, có động tình, nhưng nhiều hơn chính làtức giận.

“Người lớn như vậy, làm chuyện gì cũng không biết cẩnthận, chững chạc một chút. Nếu như ngã xuống không cẩn thận đụng trúngđầu thì làm thế nào?” Cố Uyên tức giận rồi.

Anh thật không dámtưởng tượng, nếu như Từ Du Mạn té xuống vừa lúc đầu đụng vào thành bồntắm thì sẽ như thế nào? Vừa nghĩ như thế, trong lòng anh trở nên căngthẳng. Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới, anh liền không nhịn được sợ hãi. Vốn cho là chuyện gì cô cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ nhìn lại, anh phải ở bên cạnh Từ Du Mạn. Dục vọng của Cố Uyên bởi vì căng thẳnglo lắng mà dần dần biến mất, hiện tại trừ tức giận còn có đau lòng.

Anh cẩn thận đặt cô lên trên giường, bắt đầu động thủ mở hàng nút trên áo của cô. Từ Du Mạn bắt được tay của anh, mặt đỏ bừng:

“Thầy muốn làm gì?”

Từ Du Mạn cảnh giác hỏi. Cố Uyên nghe xong câu hỏi của cô, trong lòng khẩn trương nhưng trong nháy mắt buông lỏng không ít. Ngay sau đó kéo ra một nụ cười mị hoặc tiến tới bên tai Từ Du Mạn, nhẹ nhàng nói:

“Cô nam quả nữ, em cứ nói đi?” Cố Uyên nói chuyện thở ra khí nóng vào cổ của cô, cô rất không có tiền đồ ngay cả cổ cũng đỏ.

“Thầy… em… muốn em nói bao nhiêu lần nữa, người là thầy giáo, em là học sinhcủa thầy, chúng ta trừ quan hệ này thì quan hệ gì khác đều không có.” Từ Du Mạn thẹn quá hóa giận nói.

Cố Uyên nghe lời nói của Từ DuMạn, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt cũng chợt trở nên rất âm trầm. Bất quá chỉ trong một lát, Cố Uyên liền bình thường trở lại. Mạn Mạn đây là đang xấu hổ đấy. Vì vậy anh lần nữa nói bên tai của cô:

“Em cótin tôi có thể biến quan hệ giữa chúng ta trở thành quan hệ bất thườnghay không?” Dứt lời, anh còn cắn vào lỗ tai của cô.

“Thầy… thầy Cố, người ta vẫn còn là học sinh đấy.”

“Ha ha ha ha.” Cố Uyên cười to, Mạn Mạn thật là quá đáng yêu rồi:

“Em nghĩ đi đâu vậy? Cái đầu nhỏ này sao lại nghĩ nhiều chuyện không đứng đắn như vậy chứ.”

Anh nghiêm mặt nói, giống như thật sự là Từ Du Mạn đang suy nghĩ lung tungvậy. Cô biết mình bị anh đùa giỡn, buồn bực không thôi. Sự bình tĩnh lúc trước của cô chạy đi đâu rồi?

“Cô nhóc, đừng lộn xộn nữa, cởi quần áo, đổi một bộ sạch sẽ, một lát gặp bác sĩ, em cũng không thể cứ mặc như vậy chứ?”

Nói xong, anh còn nhìn về phía hai khối đẫy đà rõ ràng trên ngực của cô. Từ Du Mạn nhìn thấy ánh mắt của anh, kéo chăn qua che kín.

“Em bị ngã là chân, không phải tay. Tự em có thể mặc đồ.”

“Được rồi, tự em mặc đi. Quần áo cất ở chỗ nào?”

“Trong tủ treo quần áo ô vuông thứ ba.”

Cố Uyên mở cửa tủ treo quần áo ra, cầm quần áo ngủ đưa cho cô. Nhiệm vụcủa anh đã hoàn thành. Nhưng anh lại mở ra ô vuông thứ tư. Đồ vật bêntrong ngăn này chính là cho anh một kinh hỉ thật lớn.Từ Du Mạn vẫn còn ở trong chăn mặc quần áo, nghe Cố Uyên gọi mình, cô từ trong chăn ló racái đầu hỏi:

“Chuyện gì?”

Cố Uyên xoay người, đối mặt với Từ Du Mạn. Sau đó, cô đã nhìn thấy anh cầm trong tay thứ gì đó.

“Mạn Mạn, em mặc cỡ C sao? Không phải là phía trong trống không chứ?”

Vốn là cô còn đang rất xấu hổ nhưng những lời này của anh làm cho cô xấu hổ gì cũng đều quăng ra ngoài chín tầng mây, ngay cả chút vết tích cũngkhông lưu lại. Ai nói? “Em là cúp C hàng thật giá thật có được không?”Cô chỉ thiếu chút nữa đã nhảy ra phản bác.

“Vậy sao? Mới vừa rồi sao tôi không nhìn ra?” Anh làm bộ như nghi ngờ nói.

“Đó là ánh mắt của anh không tốt?” Đàn ông đeo mắt kính, ăn cơm, đi bộ, ngủ đều không lấy xuống, thị lực của mắt có thể tốt sao?

“Hả?” Cố Uyên nhíu mày, nhân tiện đẩy mắt kính lên:

“Thị lực của tôi quả thật không được tốt, chẳng qua xúc cảm của tay rất tốt. Để tôi thử xem?”

Từ Du Mạn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, im lặng một giây, cô tóm lấy một cái gối đầu ném về phía anh. Cố Uyên tránh cũng không tránh, vẫnnhìn chằm chằm vào cô. Từ Du Mạn đang nghi ngờ, sau đó cúi đầu, pháthiện, vừa lúc cô ném cái gối, biên độ quá lớn, làm cho chăn trên ngườicô rơi xuống, đôi ‘Ngọc Thố’ (thỏ ngọc) mà cô mới vừa rồi còn đang tranh cãi về nó cứ như vậy bại lộ trong không khí.

“A a a. . . . . .” Từ Du Mạn kêu to.

Cố Uyên giờ mới biết, thanh âm của Từ Du Mạn có thể lớn đến như vậy, âmlượng có thể cao như vậy. Với thanh âm của cô hoàn toàn có thể đi làm âm nữ cao. Cố Uyên xoa xoa lỗ tai bị thanh âm cao vút của Từ Du Mạn tànphá, đi ra khỏi phòng ngủ của cô, hơn nữa còn giúp cô đóng cửa lại. Coinhư trừng phạt nho nhỏ cho việc cô không mặc áo lót chạy loạn khắp nơi.Cố Uyên lấy cớ cho mình.

Lần này thật sự là Cố Uyên sai rồi. TừDu Mạn không phải ban ngày không mặc áo lót, với kích cỡ của cô, khôngmặc áo lót sẽ trở thành cái dạng gì? Thật ra thì cùng lúc cô đang xảnước ấm vào bồn, liền cởi quần áo ra. Sau đó Cố Uyên gọi cô ra mở cửa,cô không thể nào không mặc đồ mà ra, cho nên liền mặc áo sơ mi vào. Côkhông thể chưa tắm mà lại mặc áo ngủ sạch sẽ vào. Không ngờ lại tạothành hiểu lầm như vậy.

Sau khi Cố Uyên rời khỏi phòng, lại gọiđiện thoại cậu bác sĩ trẻ tuổi mà lần trước lúc Từ Du Mạn bị bệnh đã tới khám cho cô. Mới vừa cúp điện thoại, đã có người gõ cửa. Anh nghi ngờhơn nửa đêm còn chạy tới gõ cửa nhà cô tìm cô chứ. Cố Uyên mở cửa, bênngoài tự nhiên có bốn năm người cảnh sát đứng đó. Cố Uyên nghi ngờ, cảnh sát sao đột nhiên đã tìm tới cửa. Cảnh sát muốn vào, anh không thể làmgì khác hơn là tránh ra.