Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 75: Sát thủ (1)




Chương 75: Sát thủ (1)

"Cô không cần phải che mặt nữa. Một khuôn mặt đẹp như vậy sẽ rất đáng tiếc khi phải che đi."

"... ... !"

Mặt Violetta đỏ bừng. Cô vội lùi lại và kéo tấm mạng che mặt màu đen xuống.

"C-Cảm ơn, nhưng ta cảm thấy thoải mái như thế này hơn."

"Tuỳ cô."

Rudger không khuyên nữa.

Violetta trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình.

Có gì đó kỳ lạ.

Tại sao tim cô lại đập nhanh như thế?

Cảm giác như ai đó đang nhảy nhót ở trong vậy.

Không đời nào! Khi làm việc này, cô đã thề sẽ không trao trái tim mình cho bất kỳ ai. Cô nghĩ rằng việc thích và ngưỡng mộ một ai đó thật sự sẽ không bao giờ đến với cô. Vì cô là một g·ái đ·iếm bị mọi người khinh thường. Hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ thế.

'Được rồi. Đó chỉ là niềm vui khi vết sẹo cũ biến mất. Không có gì đáng phải suy nghĩ.'

Sau khi phân loại cảm xúc của mình như vậy, Violetta cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô đưa tay sờ lên vết sẹo. Kết cấu sần sùi biến mất, thay vào đó là cảm nhận về một làn da mịn màng. Người này có thể chữa lành những vết sẹo mà ngay cả các linh mục cũng từ bỏ việc chữa lành ngay lập tức.

'Thứ ma pháp đó rốt cuộc là gì?'

Ngay cả Violetta đã học qua ma pháp cũng cảm thấy khó hiểu.

"Vậy bây giờ ngươi định làm gì?"

"... ... Hiện tại, ta dự định xử lý công việc theo kế hoạch."

"Tốt thôi."

Violetta cũng đã từng nghe thấy nhiều tin đồn về Jame Moriarty. Người đàn ông trước mặt rất nguy hiểm.

"Dù sao thì lần gặp mặt hôm nay rất ấn tượng."

"Violetta."

Giọng nói của Rudger chợt vang lên.

"Có chuyện gì?"

Tầm mắt Rudger nhìn chằm chằm vào bên trong con hẻm, không phải Violetta. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn ra xa, như xuyên thấu bóng tối.

"Tại sao... ... Kyaak!"

Violetta chưa nói hết lời, Rudger đã vươn tay ôm lấy cô, kéo mạnh sang một bên. Violetta sửng sốt.

"Ngươi làm cái gì... ... !"

Ngay khi đang định tranh luận, một mũi tên sượt qua mũ của cô ấy.

!!!

Đầu mũi tên găm vào tường run lên bần bật.

Thấy vậy, Violetta thấp giọng lẩm bẩm.

"... ... Đánh lén?"

"Có vẻ là như vậy."

Rudger nói, sau đó triệu hồi sức mạnh ma thuật.

"Đừng trốn nữa, ra đây đi."

Lời vừa dứt, những người cầm v·ũ k·hí lần lượt xuất hiện trong các ngõ hẻm. Rudger nheo mắt quan sát.

Chúng không mang theo súng. Những kẻ này biết bọn họ là pháp sư và đã có chuẩn bị trước.

Mũi tên đó...

"Tập kích ngươi sao?"

Violetta nhẹ giọng hỏi. Rudger không thể không gật đầu tự hỏi liệu kẻ nào đứng sau chuyện này.



"Chắc không phải tàn dư của Xích Hội chứ?"

"James Moriarty."

Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi với bộ râu bù xù cười toe toét trong đám đông xung quanh, để lộ hàm răng ố vàng.

"Một kẻ như ngươi mà lại không có hộ vệ bên cạnh. Quả là một cơ hội tốt."

"Các ngươi là người của Xích Hội cũ?"

"Dù sao thì ngươi cũng sẽ c·hết thôi, biết danh tính của chúng ta cũng vô ích."

"Các ngươi không biết lý do thế lực của mình sụp đổ sao?"

"Đương nhiên ta biết. Chính vì vậy chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà."

"!!!"

Rudger bỗng nhận ra rằng ma pháp hắn tạo ra không hoạt động bình thường. Hắn khẽ thở dài.

Mọi thứ không tốt lắm. Hắn đã phải mất rất nhiều sức lực mới khắc phục được vết sẹo trên mặt Violetta. Hắn cần thời gian để hồi phục, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị t·ấn c·ông vào lúc này.

Thời điểm đúng là không tốt lắm.

"Xin hãy buông tay."

"Ồ! Xin lỗi."

Violetta liếc nhìn Rudger qua sợi chỉ bông màu đen rồi đứng thẳng dậy.

"Ngươi định chiến đấu?"

"Chúng ta đã bị bao vây rồi. Ngươi không định bảo ta bỏ chạy ngay bây giờ đấy chứ?"

Như thể niềm kiêu hãnh bị tổn thương, Violetta cáu kỉnh với Rudger. Rudger nhún vai.

"Rất xin lỗi nếu khiến ngươi hiểu nhầm."

"Không sao."

Nói xong, Violetta lấy ra một chiếc ô màu đen từ bên trong chiếc váy xếp màu đen của mình. Nó không phải là một chiếc dù che bình thường. Chỉ cần nhìn vào nó, vật liệu dường như không có gì khác thường. Nhưng Rudger nhận ra rằng đó là v·ũ k·hí được Violetta sử dụng để tự vệ.

"Cô có vài thứ khá thú vị đấy."

"Đối với một quý cô, nắng nóng là thuốc độc."

Rudger nắm lấy cây đũa phép của mình và che phía trước Violetta.

"Ồ, ta tưởng chỉ bắt được một mồi, hoá ra còn được tặng thêm một kẻ nữa."

Tại thời điểm đó, kẻ địch bao vây xung quanh, rút v·ũ k·hí ra và từ từ tiếp cận hai người. Rudger cẩn thận quan sát những kẻ trước mặt.

'Kẻ đã bắn tên không có ở đây.'

Hắn không nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó. Kẻ đó chắc đang núp ở một chỗ nào đó tập kích họ từ xa.

'Dân chuyên nghiệp sao?'

Loại người giỏi á·m s·át.

Sát thủ.

Rudger bình tĩnh hít vào. Một mùi tinh tế được cảm nhận qua không khí tù đọng của con hẻm hẹp. Không phải mùi ẩm mốc của một con hẻm tối tăm ẩm thấp, mà là một mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi.

Là một loại hương khuếch tán có khả năng che giấu sát khí của bản thân.

Nó đã được rắc xung quanh đây. Đó là một loại m·a t·úy can thiệp vào hoạt động thi triển ma pháp của pháp sư nhưng không gây hại cho cơ thể.

Tác dụng của nhang khuếch tán không phải là vô hiệu hóa bản thân ma thuật, mà là tăng quá mức độ dẫn của ma lực, do đó ma lực được lan truyền rộng khắp khu vực thay vì cô đặc nó.

Nói cách khác, ngay cả khi pháp sư cố gắng tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa, ngọn lửa ánh sáng sẽ lan ra xung quanh, sức mạnh không được tập trung và người thi triển cũng phải chịu thiệt hại. Thứ hương này thường được sử dụng để sản xuất đồ tạo tác, nó rất khó tìm và đắt tiền.

Bản thân việc bị phong ấn bằng ma pháp t·ấn c·ông đã là một điều đau đớn đối với một pháp sư. Tất nhiên, phép thuật như [Tĩnh Hoả] phổ biến rộng rãi hơn, vì vậy kẻ địch lần này cũng không mang theo súng.

Nhưng điều quan trọng là những sát thủ hợp đồng ẩn náu trong số họ. Đối với dân chuyên nghiệp, không có gì nguy hiểm hơn việc để lộ sơ hở trong một khoảnh khắc.

Sát thủ chỉ chờ đợi khoảnh khắc con mồi sơ sảy.

Trên thực tế, Rudger vẫn có thể sử dụng ma pháp. Tuy nhiên, vẫn có nhược điểm. Sức mạnh bị giảm và thời gian sử dụng phép sẽ khá dài, trường hợp này sử dụng [Mã Nguồn] cũng khiến ma pháp trở nên vô nghĩa.

Mặc dù vậy, nếu có sát thủ, độc này sẽ khá nguy hiểm đối với một pháp sư. Thậm chí chúng còn cố tình dựng lên những tấm khiên thịt này... ...



Mánh khóe sao?

Bằng một giọng trầm lặng, Rudger cảnh báo cho Violetta đang quay lưng lại với mình.

"Đó là một loại hương can thiệp vào hoạt động của sức mạnh ma thuật. Ta khuyên ngươi không nên sử dụng ma pháp t·ấn c·ông. Ma lực sẽ bị phân tán trước khi phép thuật được hoàn thành."

"... ... Ngươi biết thứ đó?"

"Biết đủ nhiều."

"Thật phiền phức! Ta ghét phải đụng chân đụng tay."

Dù vậy, Violetta vẫn sẵn sàng đối mặt với kẻ thù. Đó là một cái gì đó thực tế hơn nhiều so với tự vệ đơn thuần.

Cô ta đã học một cái gì đó như kiếm thuật?

Chà, trong một thế giới khắc nghiệt như thế này, ai rồi cũng phải học mọi thứ.

Bản thân Rudger cũng vậy. Hắn cũng là một pháp sư, nhưng hắn cũng không chỉ biết sử dụng mỗi ma pháp.

"Nhân số khoảng ba mươi. Nhưng trong số chúng có vài kẻ nguy hiểm hơn. Nếu ta đoán không sai thì ít nhất phải là ba tên."

"Kẻ đã bắn tên tập kích. Chúng là sát thủ."

"Ngươi biết những kẻ đó?"

"Chà, bọn chúng khá nổi tiếng. Những kẻ đến từ sa mạc phía nam. Tiền thuê bọn chúng rất đắt nhưng kết quả công việc thì phần lớn đều thành công. Có vẻ như mấy tên tàn dư kia đã tiêu tốn một khoản lớn để bắt chúng ta."

"Không phải 'chúng ta' là ta."

"Sao cũng được, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang b·ị t·ruy s·át."

Rudger nhún vai và mỉm cười.

"Vậy quý cô thân mến, cô biết khiêu vũ chứ?"

"Đủ giỏi để không phải ngưỡng mộ kẻ khác."

"Ha ha, vậy phía sau để cho cô."

"Được."

Ồ!

Nhận ra rằng mục tiêu không thể sử dụng phép thuật, những kẻ truy đuổi hét lên và t·ấn c·ông.

* * *

Một tiếng ồn chói tai phát ra từ con hẻm, một cái bóng khổng lồ bay qua bầu trời và đáp xuống thùng rác. Khuôn mặt những kẻ tàn dư của Xích Hội tái mét khi chứng kiến ​​cảnh đó.

"Hắn không thể sử dụng ma pháp mà vẫn mạnh vậy sao?"

"Tấn công chúng cùng một lúc."

Ba ba!

Một chiếc ô màu đen vung về phía mặt của người đàn ông đang la hét. Khuôn mặt hắn ta hóp sâu lại, răng của hắn văng ra khỏi miệng. Bàn chân đi giày đen của người này đập mạnh xuống đầu khiến hắn ngã ngửa ra sau.

"C·hết đi!"

Một kẻ lao về phía Violetta. Một thanh trường kiếm vung về phía sau đầu cô.

Rudger chen vào giữa và dùng gậy chắn đòn t·ấn c·ông.

Caang!

Tiếng v·a c·hạm của thanh kiếm và quyền trượng. Nhưng thật ngạc nhiên, thanh kiếm không thể cắt đứt cây quyền trượng màu đen.

"Thứ này... ... !"

"Nó là một sản phẩm đặc biệt."

Rudger nói vậy và nhẹ nhàng xoay cây trượng của mình. Rất tự nhiên, phần thân trên của người đàn ông, vốn đang truyền lực cho thanh trường kiếm, giật mạnh về phía trước.

"Hả?"

Khoảnh khắc người đàn ông hoảng sợ và cố gắng lùi lại. Cây gậy mà Rudger quay lại đánh từ dưới lên.



Ba ba!

Một cú đánh gọn gàng về phía hàm dưới. Ngay lúc kẻ này sắp ngửa đầu ra sau, tay cầm hình chiếc nhẫn của chiếc dù bật ra và giữ lấy cổ hắn.

Là Violetta.

Rudger vung cây gậy của mình hết sức có thể.

Ba ba!

Bị đánh vào trán, kẻ này xoay vài vòng trong không trung trước khi gục xuống đất.

Đã có hơn mười người nằm xuống xung quanh Rudger, miệng sùi bọt mép.

"Cái gì, cái gì vậy? Một pháp sư sao lại có khả năng chiến đấu tốt như vậy?"

"Đối thủ chỉ có hai người trong đó có phụ nữ."

"Dù sao thì hai người đó cũng mệt rồi. Chỉ cần cầm chân chúng thêm một chút nữa là xong!"

Thấy các thành viên của Xích Hội nói chuyện với nhau, Violetta lắc vai và hít một hơi thật sâu.

"Chà. Ta có hơi mệt."

"Có vẻ như ngươi nên cân nhắc đến việc luyện tập thể lực sau khi chuyện này kết thúc."

"... ... Nói như vậy trong trường hợp này có phù hợp không?"

"Ta chỉ đang nói sự thật thôi."

Rudger không quên nhìn những kẻ á·m s·át ngay cả khi trả lời.

'Kẻ đó.'

Tên sát thủ bất giác nắm chặt tay trước ánh mắt của Rudger. Hắn đang chờ đợi cơ hội, nhưng con mồi trước mặt hắn chưa hề để lộ một khoảng trống nào.

Ít nhất thì bên người phụ nữ cũng có một vài cơ hội ra tay, nhưng mỗi lần cơ hội đến, người đàn ông tên James Moriarty đó đều chặn lại.

Người đàn ông đó... ... hắn ta giống bọn họ, có thể còn chuyên nghiệp hơn. Tên sát thủ luôn có cảm giác đó từ thời điểm bắt đầu tập kích. Hắn nghe nói rằng đối thủ là một pháp sư đã đánh bại hai hiệp sĩ nghiệp dư. Đó là lý do tại sao hắn đã chi rất nhiều tiền và thậm chí sử dụng hương khuếch tán để cản trở khả năng thi pháp của mục tiêu á·m s·át.

Có vẻ như đã có sai lầm về tình báo. Cấp độ của mục tiêu á·m s·át phải được nâng lên. Kẻ này đáng giá hơn mười lần số tiền mà bọn chúng được thuê.

Nhưng hợp đồng đã được ký kết. Bọn chúng là những chuyên gia trong lĩnh vực này. Hợp đồng đã nhận thì chắc chắn phải thực hiện. Đây là tôn chỉ của chúng.

Đầu tiên, cần tập trung t·ấn c·ông bên phía người phụ nữ.

Số người còn đứng khá đông. Nếu chúng ở trong trạng thái này đợi thêm một thời gian nữa, sẽ có cơ hội cho chúng ra tay.

Bỗng, Rudger xoay người kéo Violetta bỏ chạy.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Theo ta!"

* * *

"Nếu tiếp tục chiến đấu chúng ta chắc chắn sẽ thua."

Rudger chạy nhanh vào con hẻm, tay hắn ôm Violetta bên hông.

"Thả ta xuống. Ta tự đi được."

"Ngươi không phải mệt mỏi sao?"

Trước khi Violetta có thể hỏi. Rudger đã sử dụng một thiết bị cơ học gắn trên cổ tay trái của mình.

Vụt!

Cơ thể của Rudger ngay lập tức bay lên. Violetta tức khắc bị kéo theo. Những kẻ t·ấn c·ông đang đuổi theo từ phía sau ngây người nhìn.

"!!!"

Đá·m s·át thủ quyết định không thể đứng nhìn nữa, chúng quyết định ra tay một mình.

Những sát thủ ẩn mình giữa đám đông trèo tường với những chuyển động nhanh nhẹn. Hai người trong số họ trèo qua các vết nứt trên khung cửa sổ và tường, người còn lại chạy lên cầu thang sắt gắn với bức tường ngoài của tòa nhà.

"Dù sao thì bọn chúng cũng không thể đi xa được... ... !"

Fu-wook!

Một lưỡi kiếm chào đón sát thủ đầu tiên lên sân thượng.

Tên sát thủ b·ị đ·âm thủng trán ngã ngửa ra sau và ngã xuống con hẻm trước khi kịp bước lên mái nhà.

"Còn hai tên."

Rudger đã chờ đợi thời khắc này.