Chương 71: Freuden Ulburg
'Chắc anh ta sẽ không t·ấn c·ông mình vì mình là thường dân đâu nhỉ?'
Rene nuốt nước bọt. Cô đang tự hỏi liệu mình có thể giả vờ như không biết gì và biến khỏi đây không.
"Cô là ai?"
Freuden nhìn Rene và nhướng mày.
Tim Rene thắt lại trước cái nhìn đó. Nhìn thấy ánh mắt có chút khó hiểu của đối phương, tim Rene chợt hẫng một nhịp. Theo những tin đồn mà cô nghe được, Freuden nổi tiếng là người ghét thường dân và không có lòng thương xót.
Trong khi đó, Freuden không rời mắt khỏi Rene. Khi ánh mắt của anh chàng cuối cùng dừng lại ở cuốn sách Rene đang cầm trên tay. Rene theo phản ứng giấu cuốn sách sau lưng.
Freuden nheo mắt lại.
"Cô... ... ."
"Có việc gì không?!"
"... ... Không có gì."
Khi Rene phản ứng dữ dội như vậy, Freuden lắc đầu.
"Làm thế nào cô đến được nơi này? Học sinh bình thường sẽ không đến tận đây."
"Đó, cái đó... ... ."
Rene suy nghĩ đối phó.
Freuden nghi ngờ thái độ của Rene, nheo mắt lại. Tim Rene thắt lại.
Freuden là một nam sinh đẹp trai. Làn da trắng, xương hàm mỏng nên trông người này có một hình ảnh rất sắc nét, anh ta rất có sức hút nhờ đôi mắt độc đáo. Kiểu tóc rẽ ngôi để lộ vầng trán càng tôn thêm khí chất của Freuden.
"T-Tôi nghe thấy tiếng hát nên qua xem thử."
"Tiếng hát?"
"Ơ.. Đúng vậy. Tôi không biết đây là không gian riêng của anh, nếu biết tôi sẽ không làm phiền! Thật đấy! Tôi xin thề!"
Freuden nhìn hơi ngạc nhiên, anh ta quay đi chỗ khác và thì thầm.
"Cô nghe được tiếng hát sao?"
"Vâng. Bài hát... ... ."
"Nó thế nào?"
"Hả?"
"Tôi muốn cô giữ bí mật. Đây là không gian cá nhân của tôi. Nơi này ngay cả vệ sĩ của tôi cũng không biết."
"Ừm... ... ."
Trước thái độ hoàn toàn khác với những gì đã nghĩ của Freuden, Rene lặng người trong giây lát.
'Anh ta, anh ta không tức giận sao?'
Rene cảm thấy khó hiểu, cô lẩm bẩm một mình.
"Tôi sẽ không truy cứu cô vì đã đến đây. Nhìn cô có vẻ là học sinh năm nhất. Tất cả những gì cô phải làm là giữ bí mật những gì đã nhìn thấy ở nơi này."
"Tôi sẽ không nói với bất cứ ai. Thật đấy!"
"Được rồi."
Cuộc trò chuyện diễn ra tốt hơn Rene nghĩ đến nỗi cô nghi ngờ liệu đây có phải là Freuden khét tiếng trong tin đồn hay không.
'Chắc hẳn anh ta đã nhầm mình với một quý tộc nào đó?'
Ít nhất là từ những tin đồn mà Rene đã nghe được, Freuden Ulburg luôn có thái độ lạnh lùng, gần như vô cảm. Tuy nhiên, Freuden mà Rene đang thấy bây giờ không giống như tin đồn chút nào.
Để đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Rene nhìn xung quanh tìm xem có gì để nói chuyện không. Đập vào mắt cô bé là những chậu hoa nhỏ được xếp ngay ngắn. Có lẽ đây là không gian cá nhân của Freuden.
Không ngờ tất cả những thứ này đều do anh ta tự làm. Thật khó tin khi người này là con trai cả của gia tộc danh giá Ulburg.
Ít nhất thì những quý tộc mà Rene biết cho đến hiện tại rất hoang phí. Họ thường mua sắm những bộ quần áo hoặc phụ kiện đắt tiền, tụ tập cùng nhau và tổ chức tiệc trà.
Nhưng Freuden thì khác.
Thật là một quý tộc khiêm tốn!
Bãi đất trống, những bồn hoa dễ thương và cả tiếng hát khe khẽ.
Có khi nào bài hát đó do Freuden hát không?
Nếu vậy, anh ta đã học nó từ ai?
Rene định hỏi, nhưng ngay lập tức rút lại ý định. Tốt hơn hết là đừng thu hút sự chú ý không cần thiết.
"Tôi sẽ không nói linh tinh ra ngoài. Hôm nay tôi không thấy gì cả. Vậy...vậy tôi đi trước nhé."
"Ừ."
Có vẻ Freuden thực sự dường như không có ý định coi thường hay giễu cợt cô. Rene cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc Rene chậm rãi lùi lại.
"Này."
"Hả?!"
"Cô có thể đến nơi này nếu muốn."
"... ... Sao cơ?"
"Nhưng chỉ có một mình cô mới có thể đến."
"... ... ."
Rene không hiểu.
Người này đang đùa sao? Anh ta nghiêm túc đấy chứ?
"À vâng."
Bước nhanh ra khỏi khu vườn, Rene vẫn không thể không nghĩ rằng mình đang mơ.
Hôm nay là một ngày đầy những chuyện khó tin.
* * *
Lớp học của Rudger đã bắt đầu.
Rudger đến đúng giờ giảng mà không muộn một phút nào, tự nhiên nhìn qua bục giảng nơi các học sinh đang ngồi. Trước đó, sau khi biểu diễn kỹ thuật kia, sự tập trung của học sinh đã trở lại.
Rudger gật đầu hài lòng và mở miệng.
"Kỳ kiểm tra đầu tiên sắp đến."
Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp phòng học.
Trong một năm học có rất nhiều bài kiểm tra nhưng kỳ đầu tiên với học sinh rất áp lực. Đây là kỳ thi đầu tiên dành cho học sinh năm nhất sau khi vào Theon.
"Như ta đã nói với mọi người lần trước, ta dự định sẽ chỉ dạy [Mã Nguồn] cho những học sinh đứng đầu trong các kỳ thi."
"Tất nhiên, ta sẽ không dạy toàn bộ cho những học sinh đứng đầu kỳ thi này. Các học sinh đứng đầu kỳ thi lần này có thể học tập một trong những cấu trúc tạo nên [Mã Nguồn]."
Ma pháp [Mã Nguồn] có tổng cộng bốn cấu trúc.
Ngay cả khi có người học được công thức của một cấu trúc thông qua lần kiểm tra đầu tiên lần này, thì điều đó gần như vô nghĩa nếu người đó không nằm trong năm vị trí đầu tiên ở lần kiểm tra tiếp theo. Nói cách khác, người muốn đạt được toàn bộ ma pháp [Mã Nguồn] phải duy trì thứ hạng năm vị trí cao nhất trong cả bốn bài kiểm tra của năm học
"Ta cũng rất tò mò về việc ai sẽ có thể học được [Mã Nguồn] từ ta. Bài kiểm tra đầu tiên này có thể được coi là phép thử đầu tiên xem những người nào có đủ tư cách."
Ực.
Một số học sinh nuốt nước bọt và nắm chặt tay lại. Các phản ứng được pha trộn một nửa của sự mong đợi và căng thẳng. Nhưng ngay cả trong lúc đó, vẫn có một số người tỏ ra bình tĩnh.
"Vì là lần thi đầu tiên nên sẽ không có nội dung nào quá khó. Kiến thức đều dựa trên những điều cơ bản, đây là một bài kiểm tra để xem các trò có chăm chỉ lắng nghe những gì ta giảng trên lớp không?"
Trước lời nói của Rudger, những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp nơi.
"Ta nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết các kiến thức cần phải học, nhưng đề phòng trường hợp có người không biết, ta sẽ nhắc lại. Nếu ai còn chưa rõ, hãy ghi chép lại ngay bây giờ."
Lời Rudger vừa dứt, các học sinh liền lấy bút ra.
Flora Lumos cười thầm trước hành vi của học sinh trong lớp. Trong đầu cô đã ghi nhớ tất cả những gì giáo sư dạy.
Rudger vừa nêu giới hạn thi vừa cảnh cáo.
"Ngay cả khi đáp án đúng, nhưng nếu lời giải kỳ lạ và vô căn cứ, ta cũng sẽ coi như sai và không cho điểm. Trong trường hợp ngược lại, ta vẫn sẽ cho điểm từng phần. Vì vậy, đừng lướt qua câu hỏi một cách mơ hồ, hãy xem xét thật kỹ càng trước khi trả lời."
Lời giải thích của Rudger rất gọn gàng. Đến mức các học sinh không cảm thấy có gì khác để hỏi.
"Bài kiểm tra này ta sẽ cho tham khảo tài liệu."
"Hả?!"
Các học sinh vô cùng bất ngờ trước câu nói đó. Học sinh năm nhất thì vui sướng còn năm hai thì ngược lại. Mọi người thường nghĩ rằng được mở tài liệu thì bài kiểm tra sẽ rất dễ dàng bởi vì tất cả những gì phải làm là nhìn vào câu trả lời và viết ra.
Nhưng thực tế thì ngược lại.
Chỉ có một lý do duy nhất khi một giáo sư ra đề kiểm tra mà cho phép học sinh mở tài liệu. Giáo sư sẽ ra đề kiểm tra khó đến mức đọc sách cũng không dễ dàng trả lời được.
Tuy nhiên, một số học sinh năm nhất lại không biết điều này. Các học sinh năm hai cười thầm khi nhìn phản ứng của năm nhất. Mấy đứa ngốc này sẽ hiểu tư vị đó khi nhìn vào đề kiểm tra.
Được tra tài liệu sao? Bài kiểm tra này sẽ khó như thế nào đây?
Rene biết ý nghĩa của việc được tra tài liệu là gì, cô không ngừng ghi chép với vẻ mặt hơi choáng váng. Đột nhiên, cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, Rene quay đầu lại.
'Hửm?'
Flora Lumos đang nhìn cô. Tuy nhiên, ánh mắt đó đã dời đi như thể nó chỉ lướt qua.
'Kỳ quái.'
Rene cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ. Cô bé cảm thấy Flora đang nhìn cô với ánh mắt hơi cảnh giác.
"Đó là những lưu ý về bài kiểm tra sắp tới. Bây giờ hãy bắt đầu lớp học."
Trước những lời đó của Rudger, Rene đành vứt bỏ những nghi ngờ của mình và quay lại tập trung vào bài giảng.
* * *
Ngay sau khi lớp học kết thúc, màn đêm buông xuống, thông báo rằng những ngày nghỉ lễ đang đến gần. Rudger ngay lập tức chuẩn bị ra ngoài, bắt một chiếc xe ngựa xuống thành phố.
Hôm nay là ngày hẹn. Ngày diễn ra cuộc họp về phân bổ lại thế lực ngầm của Leathervelk.
Mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, hắn kéo mũ thấp xuống khi đứng trên vỉa hè lát gạch.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô bọc đen dừng trước mặt Rudger, tiếng động cơ ù ù bên tai. Cửa xe ở một bên mở ra với một tiếng rầm, chẳng bao lâu sau, một gương mặt quen thuộc cười toe toét.
"Anh trai. Lên đi."
"Cậu lấy chiếc xe này ở đâu vậy?"
Rudger thản nhiên ngồi xuống ghế sau và hỏi. Hans trả lời trong khi khởi động xe.
"Chà, mấy tên Xích Hội cũ có đầu tư khá nhiều thứ. Trong đó có một số công ty vận tải, tôi chỉ lấy một cái tốt nhất thôi."
"Vậy sao?"
"Ồ, tất nhiên, tôi không nói rằng tôi sử dụng nó cho mục đích cá nhân. Chúng ta phải thật phong cách khi đến nơi không phải sao?"
"Cậu nói đúng."
"Vậy, hôm nay anh định làm như thế nào?"
Rudger lấy chiếc kính độc nhãn từ túi trong ra và đeo vào, chỉnh sửa lại cổ áo.
"Vẫn như mọi khi."
"Haha. Đúng là phong cách của anh."
Hans lái xe đến chỗ hẹn.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một quán bar bên đường được thắp sáng bằng những ngọn đèn nhiều màu sắc. Ngay từ cổng vào, khách hàng đã nườm nượp. Gần đó là những người phụ nữ trang điểm dày cộp vẫy tay chào mời.
"Sự hào nhoáng không cần thiết."
"Chẳng phải vẫn tốt hơn là hẹn ở một nơi bẩn thỉu và tồi tàn sao?"
"Vào thôi."
Hai người xuống xe.