Chương 6: Danh tính giả (1)
Nh·iếp ảnh vẫn chưa phổ biến trên thế giới này. Hầu hết các bức ảnh chỉ tồn tại ở dạng đen trắng và chất lượng không tốt lắm, vì vậy việc so sánh chi tiết là không thể. Khi đối chiếu người với người, hầu hết đều dựa vào quần áo, tuổi tác và vóc dáng tổng thể. Cũng không khó khi mấy người này nhầm lẫn người đàn ông với 'Rudger Chelici' đ·ã c·hết.
'Rất xin lỗi, ngài Rudger.'
Người c·hết thật đáng tiếc, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là hắn cũng phải c·hết theo, phải không? Người sống thì vẫn phải sống.
Tình trạng hiện tại của 'Rudger Chelici' tự nhiên đã giúp ích rất nhiều cho người đàn ông trong việc thoát khỏi tình huống nguy hiểm trước mắt.
"Không thể tin được! Ngài là một giáo sư mới tại học viện Theon. Phép thuật mà tôi đã thấy lúc đó....."
Khoảnh khắc cái tên Theon xuất hiện, giọng nói của Veronica Deville đối với người trước mặt đã thay đổi.
Cô ta đã thấy hắn sử dụng ma pháp sao? Có lẽ đó là lý do tại sao hắn đã nhận được sự tin tưởng của cô ta nhiều hơn.
Ngay cả viên sĩ quan ban nãy vẫn còn nửa tin nửa ngờ, sắp thẩm vấn lúc này cũng lập tức gật đầu.
"Mong ngài hãy tha thứ cho hành động thô lỗ của tôi."
"Không sao đâu."
May mắn là cái tên Theon đủ sức thuyết phục hai người này.
"Người đó là giáo sư của Theon sao?"
"Ở độ tuổi còn trẻ như vậy, thật đáng kinh ngạc."
Các lính canh và cảnh sát khác cũng thì thầm với nhau.
Người đàn ông đã quyết định. Kể từ giờ phút này, hắn sẽ trở thành 'Rudger Chelici'.
"Hãy để chúng tôi dẫn giáo sư đến cổng nhà ga."
"Xin cảm ơn."
"Giáo sư là một trong những người sẽ nuôi dưỡng tương lai của Đế quốc, làm sao chúng tôi có thể bỏ qua điều đó? Ngài đã lãng phí thời gian của mình vì chúng tôi. Chúng tôi rất xin lỗi vì làm chậm trễ công việc của giáo sư."
"Không sao đâu."
"Vô cùng xin lỗi ngài."
Đi với những người này thật bất tiện. Nhưng người đàn ông không thể nói những lời đó, vì vậy hắn chấp nhận đề nghị của bọn họ với biểu cảm có chút miễn cưỡng.
"Quý cô Veronica, tuy chỉ là một cuộc gặp ngắn ngủi, nhưng đối với tôi thật sự tuyệt vời."
Veronica Deville mỉm cười và vẫy tay, có lẽ cô ta cũng nghĩ như vậy.
"Vâng, ngài Rudger! Hẹn gặp lại sau nếu ngài có thời gian!"
"Tôi rất hân hạnh."
Rất xin lỗi, nhưng hắn không nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
Nhờ hướng dẫn của các lính canh, người đàn ông thuận lợi ra khỏi đám đông một cách an toàn và đến lối ra của nhà ga.
Nhà ga xe lửa lúc này tấp nập người đang hối hả ngược xuôi.
"Cảm ơn đã giúp đỡ, anh tiễn tôi ra đây là được rồi. Tôi có thể tự mình đi tiếp."
"À vâng!"
Người bảo vệ cúi chào rồi biến mất vào bên trong nhà ga. Người đàn ông chào lại bằng một cái cúi đầu nhẹ.
Nghiêm túc mà nói, quả thật là một mớ hỗn độn.
Hắn mừng vì đối phương đã hiểu nhầm, nếu không, thân phận giả Gerard đã bị bại lộ và hắn sẽ bị buộc tội đồng lõa với quân khủng bố.
Bây giờ tình huống khẩn cấp đã qua, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Xin hỏi, ngài có phải là ngài Rudger Chelici không?"
Trong khoảnh khắc đó, người đàn ông cảm thấy máu mình như bị đông lại khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau. Từ từ quay đầu lại, hắn thấy một ông già với dáng điệu khá nghiêm nghị đang nhìn về phía mình.
Người đàn ông trấn tĩnh trái tim của mình, trả lời một cách bình tĩnh.
"Vâng. Đúng là tôi. Xin hỏi ông là?"
"Xin chào. Tôi là Wilford, người của học viện Theon. Tôi đến đón ngài."
"... Đón tôi?"
"Vâng. Tôi nghe nói rằng đoàn tàu đã bị t·ấn c·ông. Tôi vội đến gặp ngài để xem có chuyện gì xảy ra không, thật may vì ngài vẫn an toàn."
Wilford nói xong và mở cửa xe ngựa bên cạnh.
"Xin mời."
"......"
Hắn có thể nói rằng ông ta đã nhận sai người không?
Người đàn ông không biết ông già tên Wilford đó đến đây khi nào, nhưng chắc chắn ông ta đã nhìn thấy hắn nói chuyện cùng viên sĩ quan ban nãy. Hắn lúc này không thể giả vờ bản thân không phải 'Rudger Chelici' được.
Trên hết, người đàn ông không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào khi đối phương xuất hiện, ông ta không phải là người bình thường.
"...À vâng, xin cảm ơn."
Người đàn ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lên xe ngựa.
* * *
Veronica Deville, phó chỉ huy của Đội Hiệp sĩ Lãnh Thiết, nhớ đến vị giáo sư 'Rudger Chelici' vừa rời đi.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô đã nghĩ người đó thật khác thường vì chính cô đã thấy anh ta quét sạch tất cả những kẻ khủng bố bằng một ngọn lửa trắng tinh. Các hiệp sĩ khác có thể không nhìn rõ vì họ ở quá xa, nhưng Veronica có thể tự tin rằng thị lực của mình rất tốt. Trong một tình huống bị áp đảo bởi quân số, người tên 'Rudger Chelici' đó vẫn có thể đánh bại các pháp sư của đối phương một cách dễ dàng.
'Anh ta không phải là người bình thường.'
Một chiếc áo khoác dạ màu đen đơn giản mà lộng lẫy với bộ âu phục chỉnh tề, trên người có chỉ vàng, thần thái trầm tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị, mái tóc dài hơi vén ra sau từ gáy buộc thành đuôi ngựa. Nhìn kỹ thì 'Rudger Chelici' có vẻ giống một quý tộc, nhưng trên hết, điều kích thích thần kinh của Veronica nhất là khí chất toát ra từ đối phương.
Sự thanh lịch toát ra từ 'Rudger Chelici' tương tự như những gì Veronica cảm thấy khi đối mặt với các quý tộc trong Hoàng gia. Vì vậy, khi Veronica nghe được thông tin rằng 'Rudger Chelici' sắp trở thành giáo sư tại học viện Theon, cô ta không có chút nghi ngờ nào.
Không ai ngạc nhiên trước những con cá bơi lội giỏi và những con chim bay lượn trên bầu trời. Điều này cũng đúng với 'Rudger Chelici'.
Cảm giác quen thuộc trở nên chắc chắn khi cô ta nghe thấy tên của đối phương.
'Rudger Chelici' một pháp sư trẻ gần đây rất nổi tiếng. Anh ta là người trẻ nhất đạt được danh hiệu cấp bốn, có mười hai bài báo và thậm chí là người định nghĩa lại một trong những công thức ma pháp phức tạp và khó nhất: công thức của Langerister.
Ngoài ra, cô ta còn nghe nói rằng 'Rudger Chelici' có tiền sử công tác với tư cách là một sĩ quan trong q·uân đ·ội, vài người nói rằng anh ta học chuyên ngành giải mật mã.
Em trai cô ta hiện cũng đang theo học tại Theon. Cô ta phải hỏi thằng bé xem các lớp mà giáo sư 'Rudger Chelici' dạy sẽ như thế nào.
* * *
Quay trở lại với người đàn ông đang trong thân phận 'Rudger Chelici' hiện tại.
Kế hoạch chạy trốn ngay khi rời ga tàu của hắn đã bị cản trở. Không ngờ học viện lại trực tiếp phái người đến đón như thế này.
Phiền phức lớn rồi!
Người đàn ông quan sát bên trong cỗ xe. Một chiếc ghế màu đỏ êm ái và những hoa văn sặc sỡ xung quanh. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đây là một chiếc xe ngựa sang trọng. Hầu như không có rung động ngay cả khi nó đi quá nhanh.
Dẫn đầu cỗ xe màu đen này là một Golem có hình dạng một con ngựa đang b·ốc k·hói. Đây là một trong những thành quả của kỹ thuật ma pháp mới nhất.
Người đàn ông suy đoán người đánh xe ngựa đón hắn là một hiệp sĩ. Các hiệp sĩ không dễ dàng già đi chỉ vì tuổi tác. Những hiệp sĩ có tuổi nguy hiểm hơn vì họ có cơ thể siêu phàm và nhiều năm kinh nghiệm.
Nếu hắn cố gắng rời khỏi đây với một cái cớ, ông ta sẽ nghi ngờ.
Cũng không thể bí mật bỏ trốn, ngay khi làm vậy, hắn sẽ bị đối phương phát giác ngay tức khắc.
Còn nhiều vấn đề khác phát sinh.
Trước hết là về thân phận Gerard. Vì thân phận giả này được phán định là đ·ã c·hết, nên nếu muốn hành động, người đàn ông cần phải tạo một thân phận mới và điều đó sẽ đòi hỏi rất nhiều thời gian và tiền bạc.
Thông thường, người đàn ông sẽ tìm một nơi để ở cho đến khi thu thập thông tin và tạo ra một thân phận hoàn hảo mới. Điều đó đồng nghĩa với việc trong một khoảng thời gian, hắn sẽ là một người nhập cư b·ất h·ợp p·háp.
Sau khi xem xét tất cả những khả năng này, người đàn ông quyết định từ bỏ việc chạy trốn. Bây giờ, việc trước mắt là không làm bất cứ điều gì khiến bản thân bị nghi ngờ.
Đầu tiên, hãy đến học viện Theon trước đã.
Khi tốc độ của cỗ xe đang chuyển động dần chậm lại, người đàn ông có linh cảm rằng cuối cùng mình cũng đã đến nơi. Như để chứng minh điều đó, cửa sổ phía trước của cỗ xe mở sang một bên, Wilford lên tiếng.
"Ngài Rudger, chúng ta đã đến nơi."
Theo lời của người đánh xe, người đàn ông liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đập vào mắt hắn là một cánh cổng lớn và xa hơn nữa là một vùng đất bao la. Đường dành cho xe được trải nhựa sạch sẽ, cây xanh được trồng ở hai bên càng làm tăng thêm vẻ đẹp tinh tế, sang trọng của nơi này. Dưới ánh nắng chói chang, các tòa nhà của học viện Theon tỏa ra phong cách trang trọng, quý phái.
Nhân viên bảo vệ ở cổng trước mở cửa và nhẹ nhàng cúi chào hai người. Khi đi qua cánh cổng trước, Rudger có thể thấy rất nhiều ma thuật được khắc trong vùng lân cận. Số lượng vòng tròn ma thuật xếp chồng lên nhau nhiều đến mức không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu.
Nơi con ngựa thép dẫn đầu cỗ xe dừng lại là một tòa nhà nằm sâu bên trong khu hành chính, tòa nhà có cấu trúc vươn cao như một chiếc vương miện tựa như một tòa lâu đài tráng lệ.
"Chúng ta đến nơi rồi."
Khi Rudger chuẩn bị lấy túi đồ của mình, Wilford đã ngăn lại.
"Tôi sẽ trở lại, vì vậy ngài không cần phải mang theo hành lý của mình."
"Được rồi. Vậy làm phiền ông."
Rudger bước xuống khỏi xe ngựa, đi theo Wilford qua đài phun nước và những bức tượng tuyệt đẹp để vào tòa nhà. Bên trong cũng không hề kém cạnh.
Ánh sáng từ ô cửa kính lan tỏa như phản chiếu dịu nhẹ vào bên trong, tạo nên một gam màu ấm áp và nhẹ nhàng quấn lấy làn da. Mùi thơm thoang thoảng đâu đó xộc vào mũi, hắn nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Cảm giác như một giấc mơ vậy.
Nội thất bên trong được thiết kế tinh tế và gọn gàng, trông giống như kiến ​​trúc tuyệt đẹp của Châu Âu thời Trung cổ. Nếu thành phố liền kề Leathervelk có bầu không khí khoa học huyền bí đầy hơi nước, thì phong cách của Theon tập trung nhiều hơn vào giả tưởng.
Khi Rudger đi lên cầu thang, những nhân viên và học sinh mặc đồng phục học viện đi ngang qua. Hắn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.
Cuối cùng, Rudger đến trước một thang máy lớn.
"Đi đường này."
Rudger lên thang máy với Wilford. Nhìn từ bên ngoài cứ tưởng toà nhà này không cao, nhưng khi nhìn thấy số lượng tầng trong thang máy lên đến ba mươi, hắn lại một lần nữa kinh ngạc.
Thang máy đến nơi và cửa mở ra, một hành lang dài trải thảm đỏ kéo dài đến chân một cánh cửa duy nhất làm bằng gỗ ở cuối cùng.
"Hiệu trưởng đang ở bên trong. Tôi sẽ đợi ở đây."
"Cảm ơn ông đã dẫn đường."
"Đó là công việc của tôi."
Rudger băng qua hành lang và đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng. Vừa đưa tay định gõ cửa, hắn nghe thấy một giọng nói uể oải nhưng quyến rũ từ bên trong.
"Mời vào."
"......"
Rudger mở cửa và đi vào trong.
"Hân hạnh được gặp anh."
Một người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc, lưng dựa vào cửa sổ chào đón Rudger.
Hiệu trưởng vừa sắp xếp giấy tờ, vừa cầm chiếc bút máy trên tay phải. Lúc này, cô ta mới thong thả đặt chúng xuống và nhìn chằm chằm vào vị khách mới đến. Mái tóc trắng xõa xuống như một tấm rèm, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng của cửa sổ kính phía sau. Mái tóc bên ngoài màu trắng nhưng bên trong là màu tóc hai tông được điểm xuyết ánh hồng một cách tinh tế.
Gì vậy?
Khoảnh khắc đôi mắt vàng của hiệu trưởng hướng về phía Rudger, hắn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Rudger nói với giọng khó khăn, cố lờ đi cảm giác kỳ quái trong người.
"Tôi là Rudger Chelici, tôi đến đây theo lời mời của ngài."
Bây giờ hắn là 'Rudger Chelici'.