Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 562: Sự khởi đầu (2)




Chương 562: Sự khởi đầu (2)

"Tôi chỉ có thể nói cho cô lý thuyết. Phần còn lại đành phải trông chờ vào cô."

Đôi mắt của Sheridan lóe lên ánh sáng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trực giác mách bảo Sheridan rằng những gì Rudger sắp nói chính là những gì cô ấy luôn khao khát.

Rudger ban đầu cũng không định tiết lộ thứ này cho Sheridan. Nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo hiện tại, bọn họ cần tận dụng tất cả những gì có thể sử dụng.

Sheridan gật đầu như gà mổ thóc khi nghe Rudger giảng giải các nguyên lý hoạt động của phản ứng h·ạt n·hân. Cô ấy là một nhà sáng chế xuất sắc, manh mối nhỏ này có thể đưa cô ấy tới được đích đến mà cô ấy muốn.

* * *

Công việc chế tạo phi thuyền được tiến hành nhanh chóng. Nếu là ở thế giới hiện thưc, chuyện này chắc chắn phải tiêu tốn thời gian không dưới một tuần. Từ khâu chuẩn bị nguyên vật liệu cho đến việc vận chuyển vật liệu đến điểm lắp ráp cũng như môi trường cho các nhân công làm việc... Nhưng ở bên trong Dreamland, mọi thứ chỉ mất chưa đầy năm phút.

Các nguyên vật liệu phục vụ cho việc lắp ráp đều được những Người Du Hành giúp đỡ chuẩn bị. Bản thiết kế và việc hoàn thiện thì do Sheridan và giáo sư Bruno phụ trách.

"Phi thuyền thông thường sẽ không thể đáp ứng được yêu cầu của chúng ta. Tốc độ của nó cần được cải thiện."

"Làm một phiên bản lớn hơn của máy bay phản lực thì thế nào?"

"Khó đấy. Không có đủ không gian để cho cánh quạt hoạt động. Đầu ra cũng không đủ lực. Chúng ta thiếu nhiên liệu cung cấp lực đẩy."

"Không cần đến Đá ma thuật. Nơi này không có hạn chế nào đối với những thứ như vậy. Chốt lại vấn đề hiện tại là lực đẩy của phi thuyền."

Sheridan và giáo sư Bruno hợp tác vô cùng ăn ý. Hai người trao đổi ý kiến ​​không ngừng.

Đây sẽ là bản thiết kế vĩ đại nhất từ trước đến nay. Bọn họ chắc chắn sẽ dồn mọi công sức chế tạo ra một thứ vượt ra ngoài phạm trù tưởng tượng của nhân loại.

Thay vì dầu hay chất đốt, cả hai đột nhiên có cảm hứng về việc trộn những hóa chất khác nhau để chúng phản ứng mãnh liệt hơn. Những ý tưởng điên rồ của hai nhà sáng chế vận chuyển điên cuồng đến mức hình thành cả một mảng mây mù phía trên đầu bọn họ. Những người xung quanh thậm chí còn có thể nhìn thấy vô số ý nghĩ chớp lóe trong những đám mây đen.

Chứng kiến ​​toàn bộ cảnh tượng phía xa, ngay cả những Người Du Hành cũng quên mất mức độ nghiêm trọng của tình hình mà chỉ nhìn hai con người kia với vẻ ngưỡng mộ.

"Để giảm thiểu lực cản của không khí, phần phía trước phải được mài sắc."

"Khoang chứa cần được tối ưu. Chà, tôi đang tưởng tượng đến viễn cảnh thứ này có hình dạng của một t·àu c·hiến."

"Động cơ ở hai bên cánh đã hoàn tất. Đằng sau thì sao?"

"Có thể bỏ qua."

Nếu ở đây có một nhà khoa học hoặc ít nhất là một người có kiến ​​thức sâu rộng về cơ khí thì chắc hẳn người đó sẽ phải há hốc miệng. Bởi vì tất cả những gì mà Sheridan và giáo sư Bruno đang trao đổi chính là tinh hoa của cả một giai đoạn khoa học kỹ thuật phát triển trong vài chục năm trở lại đây. Không dừng lại ở đó, cả hai con người kia còn đang không ngừng cải tiến, phát triển công nghệ máy móc chiến đấu. Nói thứ bọn họ đang chế tạo là sản phẩm vượt thời đại thì cũng không ngoa.

Chỉ trong năm phút, một con tàu khổng lồ đã được hoàn thành. Hình dạng bên ngoài gần giống một chiến hạm. Ai nấy đều không tự chủ than thở khi chiêm ngưỡng sự hùng vĩ, to lớn của chiếc phi thuyền. Tuy nhiên, tình huống hiện tại không cho phép bọn họ chần chừ quá lâu.

"Mọi người, mau chóng lên tàu."

"Người dân và các học sinh vui lòng ở lại."

Con tàu dù lớn đến đâu thì số người có thể lên vẫn sẽ có hạn. Ưu tiên lúc này chính là những người có sức chiến đấu.

"Tại sao tôi phải ở lại? Tôi cũng muốn chiến đấu."



Julia muốn tham gia cùng mọi người nhưng không ai chấp nhận cho cô bé theo.

"KHÔNG!"

Vị pháp sư già Zandman thẳng thừng từ chối.

"Tại sao?"

"Nhóc đã làm những gì trong khả năng rồi. Từ giờ trở đi sẽ là chuyện của người lớn chúng ta."

"Ông vẫn coi tôi như một đứa trẻ à?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Julia tức giận. Khi cô bé chuẩn bị tranh luận thì liền khựng lại trước những lời tiếp theo của vị pháp sư già.

"Ta không thể yêu cầu một đứa trẻ vẫn có tương lai ở phía trước di chịu c·hết cùng được. Cuộc chiến này là của chúng ta. Nhóc vẫn chưa đủ tư cách làm người lớn đâu, ít nhất là bây giờ."

"Ý ông là tôi phải trơ mắt nhìn mọi người đi chịu c·hết à?"

"Yên tâm đi. Chúng ta đã có kế hoạch cả rồi. Nhưng đề phòng trong trường hợp xấu nhất tất cả mọi n·gười c·hết đi, ít nhất Học viện Dream vẫn sẽ có người kế thừa."

Zandman là người luôn trêu chọc đứa em út trong nhà. Mỗi lần như vậy, Julia đều vô cùng tức giận, cô bé càng chăm chỉ nỗ lực hơn để Zandman không thể không thừa nhận mình. Nhưng hiện tại, trong khoảnh khắc này, khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của người kia, Julia chợt nhận ra một sự thật mà cô ấy đã bỏ qua bấy lâu nay. Zandman có lẽ chưa từng nghi ngờ thực lực của Julia, ngược lại, ông ấy đã sớm công nhận đứa em út của mình.

"Sedina Rosen."

"Vâng?"

Zandman gật đầu với Sedina đang đứng bên cạnh đứa em út của mình.

"Lời nhờ vả lúc trước của ta vẫn còn tác dụng chứ?"

"Tôi... ... ."

Sedina cắn môi rồi gật đầu.

Cô bé cũng muốn chiến đấu bên cạnh mọi người. Tất cả thành viên U.N Owens đều chiến đấu. Không có lý gì cô bé lại không tham gia. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, Sedina tự biết bản thân sẽ chỉ là gánh nặng cho mọi người. Cả Sedina và Julia đều đã kiệt sức sau trận chiến bên trong mê cung.

"Yên tâm đi!"

Zandman mỉm cười hài lòng và lên phi thuyền. Những Người Du Hành quan sát mọi chuyện từ xa không khỏi cằn nhằn.

"Zandman, cái tên khốn này. Sao ông giả vờ ngầu trước mặt em út mà không rủ bọn tôi hả?"

"Cái tên ăn mảnh này."

"Đồ làm màu!"

Zandman cũng không vừa, ông ấy mỉm cười đáp trả lại những đồng nghiệp đang cười nhạo mình.



"Mấy người ồn ào quá rồi đấy. Sẵn sàng cả chưa?"

Câu trả lời không cần đoán cũng biết. Mọi người đều yên lặng vỗ vai tiếp động lực cho nhau.

Khi Clara Cowen ra hiệu, các Người Du Hành bắt đầu truyền năng lượng vào phi thuyền.

Con tàu tạo ra thông qua trí tưởng tượng được tiếp sức bởi năng lượng của những pháp sư Học viện Dream, lửa đỏ không ngừng phun ra từ động cơ phản lực ở cả hai bên. Cuối cùng, khi nhiệt lượng chuyển sang màu xanh lam, phi thuyền khổng lồ dần dần bay lên. Chiến hạm trên không nhận được lực đẩy mạnh mẽ phóng về phía Nữ thần Noksanna.

Noksanna đang giữ chặt vật ghim trên người bằng cả hai tay, cố gắng dùng sức để rút ngọn giáo ra. Mỗi khi bàn tay đen nhẻm của vị thần chạm vào ngọn giáo chọc trời, một ngọn lửa xanh lại bùng lên. Lúc đầu, phong ấn của có thể đẩy lùi lòng bàn tay của Noksanna, nhưng theo thời gian trôi qua, tình thế đã dần thay đổi. Noksanna đang dần hồi phục. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, phong ấn sẽ sớm bị phá vỡ.

Đúng lúc này, nòng pháo của chiến hạm trên không b·ốc c·háy.

Bùm! Bùm! Bùm!

Những quả lựu đạn bắn ra từ nòng súng chính nhắm thẳng vào người Noksanna mà nã liên hồi. Một v·ụ n·ổ màu đỏ nhấn chìm toàn bộ cơ thể của Nữ thần. Mọi người bên trong phi thuyền đều trợn mắt khi nhìn thấy hỏa lực ngập trời bên dưới.

"Hahaha! Hương vị của bom đặc chế thế nào?"

Sheridan vui mừng reo hò. Cô ấy vốn đã muốn chế tạo một phi thuyền kèm theo hỏa lực mạnh mẽ như thế này lâu rồi.

"Thứ đó nhận ra chúng ta rồi."

Thứ gì đó giống như một đám mây đen như mực chợt chảy ra từ cơ thể Nữ thần Noksanna. Khi nhìn kỹ hơn, thứ đó không phải là mây đen mà là một đám sinh vật kỳ quái như thể làm từ nhựa đường. Dần dần, hình dáng của những sinh vật dần trở nên rõ ràng. Vô số đàn chim với sải cánh dài và móng vuốt sắc nhọn lao vun v·út về phi thuyền.

"Chúng là những sinh vật hắc ám!"

Franz hét lên khi nhìn vào những con thú đen ngòm đang dần tiếp cận. Những sinh vật do Noksanna triệu hồi bay về phía chiến hạm trên không. Bầu trời như thể bị nhuộm đẫm một màu đen tối. Số lượng đông đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

"Số lượng nhiều quá!"

"Chặn chúng lại!"

Pháo chính của chiến hạm không ngừng khai hỏa, t·ên l·ửa ở cả hai bên cánh quạt đồng loạt phóng ra. Ánh lửa đỏ rực xông thẳng vào đám mây đen rồi nhanh chóng p·hát n·ổ.

Bùm! Bùm! Bùm!

Vô số v·ụ n·ổ hình cầu lớn nhỏ xảy ra. Tuy nhiên, ngay sau khi v·ụ n·ổ lắng xuống, số lượng sinh vật tràn vào vẫn không giảm đi chút nào.

Keekeeeee!

Đám sinh vật há cái miệng to lớn xông vào cắn xé con mồi. Những người trên boong tàu đồng loạt xông ra ngăn chặn.

Phép thuật chớp lóe khắp nơi. Không có bất kỳ thần chú nào trượt mục tiêu. Mỗi khi phép thuật đi qua, hàng chục sinh vật lại ngã xuống. Nhưng cho dù có lặp đi lặp lại các thần chú t·ấn c·ông bao nhiêu lần thì những sinh vật hắc ám vẫn ào ạt xông đến như thể thủy triều không có hồi kết.

Kwasik!

Ba sinh vật hắc ám dùng móng vuốt và răng của mình phá hủy nòng súng bên cánh trái. Sheridan hét lên đau đớn.

Tuy nhiên, tất cả mới chỉ là sự khởi đầu. Những sinh vật hắc ám điên cuồng dùng cơ thể to lớn t·ấn c·ông phi thuyền. Mỗi lần v·a c·hạm với chiến hạm, cơ thể bọn chúng đều hóa thành máu đen nhưng chúng vẫn không dừng lại. Nỗi s·ợ c·hết không tồn tại đối với những sinh vật tuân theo ý muốn của Nữ thần.



Ngay cả chiến hạm trên không mạnh nhất cũng không có khả năng chống lại những cuộc t·ấn c·ông vô hạn. Lớp giáp bên ngoài bắt đầu vỡ vụn.

"C·hết tiệt! Mấy thứ này bao giờ mới kết thúc?"

"Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ rơi xuống mất."

Nếu tiêu diệt được mười con quái vật thì ngay lập tức sẽ có hơm trăm con quái tương tự lấp vào chỗ trống. Đây là lần đầu tiên trong đời mọi người phải đối mặt với một đợt thú triều vô tận như thế này. Ngay cả người trấn định như Rudger hiện tại cũng bắt đầu thấy mất bình tĩnh. Dù cho khi trực tiếp đối đầu với Jevaudan, số lượng cryptid lúc đó cũng không đông như vậy.

Những sinh vật lấp đầy tầm nhìn bắt đầu đẩy lui chiến hạm trên không về phía sau. Những Người Du Hành cố gắng duy trì năng lượng để bảo vệ phi thuyền không bị mất thăng bằng.

"Pháo chính bên mạn phải hỏng rồi!"

"Động cơ số hai đã bị hủy!"

"Nhiệt lượng cung cấp đang giảm!"

Tin tức truyền đến từ Sheridan và giáo sư Bruno càng làm tăng thêm cảm giác tuyệt vọng cho mọi người. Nếu cuộc chiến tiêu hao không ngừng tiếp tục như thế này thì điều duy nhất chờ đợi bọn họ phía trước chỉ có c·ái c·hết.

"Mọi người. Ngừng tất cả hành động cung cấp nhiên liệu cho phi thuyền."

Đúng lúc này, giọng nói của Rudger vang lên.

Chiến hạm sẽ chìm nếu bọn họ không duy trì năng lượng. Chẳng lẽ cậu ta muốn phi thuyền cứ thế mà rơi xuống sao?

Không để mọi người thắc mắc thêm về phán đoán kỳ lạ của mình, Rudger đã dùng hành động chứng minh. Sức mạnh ma thuật bùng lên trên người hắn kết hợp với năng lượng bên trong Dreamland bắt đầu hình thành những khối thép đen sẫm màu.

"... ... .?!"

Đôi mắt của Franz trừng to khi nhận ra đó là loại phép thuật gì.

Các khối thép mọc xung quanh Rudger bắt đầu dính vào các bộ phận khác nhau bị hỏng của chiến hạm và tiến hành khôi phục. Không chỉ khôi phục, những khối kim loại tiếp tục gia cố cho các bộ phận thiết yếu của phi thuyền.

Elisa Willow lúc này cũng nhận ra ý đồ của Rudger. Cô ta hét lên.

"Tất cả dồn sức vào đầu phi thuyền!"

Zandman cũng nhận ra Rudger đang cố gắng làm gì. Ông ấy gật đầu, đôi mắt sáng ngời.

"Toàn lực tăng tốc!"

Động cơ của chiến hạm nhận được năng lượng tiếp ứng của các pháp sư đồng loạt phun lửa đỏ, xông thẳng về phía trước.

Trước khi bọn họ kịp nhận ra, số lượng kim loại trong không khí đã tăng lên đến mức chóng mặt.

[Biến Đổi Nguyên Tố]

Phép thuật của Lesley một lần nữa được Rudger tái hiện.

Vô số khối kim loại chuyển động theo ý muốn của Rudger. Mũi nhọn của chiến hạm vốn bị những sinh vật hắc ám xé nát dần được khôi phục. Toàn bộ động cơ của phi thuyền dần dần chuyển thành một hình dạng duy nhất.

[Lôi Kiếm]

Chiến hạm trên không hóa thành một lưỡi kiếm bén nhọn phi thẳng về phía Nữ thần Noksanna.