Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 56: Tuyển trợ lý (1)




Chương 56: Tuyển trợ lý (1)

Một ngày sau trận quyết đấu.

"Mệt quá!"

Aidan loạng choạng đi dọc hành lang, bước đi như một thây ma. Ngay sau khi lớp học kết thúc, một số học sinh đã tiếp cận và nói chuyện hoặc giả vờ thân thiện với cậu. Sự chú ý quá mức từ các học sinh khác là gánh nặng quá lớn đối với Aidan, nó khiến cậu cảm thấy khó chịu.

"Tại sao điều này lại xảy ra với mình cơ chứ?"

"Đó là bởi vì cậu đã thể hiện trình độ của bản thân trước mặt mọi người. Đúng là đồ ngốc?"

Nghe thấy Aidan tự lẩm bẩm một mình, Leo đánh cậu ta một cái.

"Thế hả?"

"Cậu còn chẳng ý thức được điều này à?"

Leo thở dài, nhận ra rằng Aidan đang nghiêm túc.

Aidan lúng túng gãi đầu. Ngay từ đầu, Aidan là một người không thích thể hiện mình. Cậu đăng ký vào Theon hoàn toàn vì thích ma pháp hơn là với suy nghĩ thành công như một pháp sư.

Được bao nhiêu người như vậy ở Theon?

"Ngay từ đầu, chiến thắng trong trận quyết đấu với quý tộc đã đủ gây chú ý rồi. Cậu thậm chí còn sử dụng một phép thuật kỳ lạ có thể loại bỏ ma pháp. Cậu không gây chú ý mới là lạ."

"Thật sao?"

"Aidan, rốt cuộc phép thuật cậu sử dụng lúc đó là gì vậy?"

Tracy không kìm được sự tò mò và hỏi. Trước ánh mắt tò mò đó, Aidan ngập ngừng trả lời.

"Ờ, ừm. chỉ là... ... mình đã học nó khi còn nhỏ. Không có gì to tát cả."

"Không có gì? Nếu đó không là gì thì chúng ta là gì?"

"Đúng. Đó là một thứ có thể xóa bỏ ma pháp. Tôi chưa bao giờ nghe về một thứ như vậy trước đây. Đừng có quanh co nữa, hãy trả lời tôi."

"Ừm."

Aidan ngập ngừng trả lời. Sư phụ đã nghiêm khắc cảnh cáo cậu không được rêu rao ma pháp này một cách tuỳ tiện. Đó là lý do tại sao cậu tránh trả lời những câu hỏi dai dẳng của các bạn học khác. Nhưng có vẻ sẽ không có vấn đề gì nếu nói với người mà cậu thực sự tin tưởng.

Làm vậy sẽ ổn chứ?

Aidan suy nghĩ một lúc. Tracy và Leo. Bọn họ đều là những người bạn quý giá mà cậu đã kết thân tại Theon. Họ đã biết nhau trước khi cậu sử dụng [Kháng ma pháp] vì vậy Aidan không nghĩ sẽ có bất kỳ sự tính toán nào trong mối quan hệ này.

Đột nhiên, Aidan nhớ đến những gì sư phụ đã nói.

"Aidan, trên đời này nhất định sẽ có một lúc nào đó con phải đưa ra quyết định. Trong trường hợp đó, hãy làm theo những gì trái tim mách bảo."

Làm theo những gì trái tim mách bảo.

Dù sư phụ nói điều đó một cách khá nhẹ nhàng, nhưng Aidan không bao giờ quên lời dạy đó.

Aidan cuối cùng đã đưa ra quyết định.

"Tốt. Mình sẽ nói cho hai cậu."

"Thật sao?"

Khi Aidan trả lời một cách nghiêm túc, Tracy rất ngạc nhiên.

Thành thật mà nói, dù Tracy hỏi như thể đang thúc ép, nhưng cô không mong đợi câu trả lời của Aidan. Cô đoán Aidan có nỗi khổ riêng nên cậu ấy không muốn nói nhiều về thứ ma pháp kia.

"Tìm một nơi yên tĩnh đi."

Sau đó, ba người di chuyển đến Công viên Hoa hồng, một nơi gần như không có học sinh nào đang đi lại.

* * *

Công viên hoa hồng tràn ngập hương thơm dịu dàng dưới ánh nắng chói chang. Aidan ngồi trên một chiếc ghế dài yên tĩnh trong công viên, nơi những bông hồng rực rỡ sắc màu đang nở rộ, nghĩ xem nên nói gì.

'Hừm. Mình nên nói gì đây?'

Cuối cùng, Aidan đã mở miệng với suy nghĩ rằng tốt hơn là nên nói từ đầu.

"Thứ lúc đó mình dùng là [Kháng ma pháp] một phép thuật có thể loại bỏ các ma pháp khác."



"Rõ ràng."

"Thứ đó gọi là [Kháng ma pháp] à?"

Trước phản ứng mâu thuẫn của Leo và Tracy, Aidan cười bẽn lẽn và tiếp tục.

"Sư phụ của mình là một pháp sư lang thang. Chính người đã dạy mình ma pháp này, trên thực tế, bây giờ mình là người duy nhất biết cách sử dụng ma pháp đó."

"Cái gì? Tại sao?"

"Sư phụ nói ma pháp đó chỉ có thể thực hiện được khi người thi triển có một thể chất đặc thù. Mình cũng không biết, nhưng sư phụ đã nói như vậy."

"Chỉ có thể thi triển được khi có thể chất đặc thù... ... ."

"Sư phụ của cậu là ai?"

Điều Tracy và Leo tò mò nhất là sư phụ của Aidan. Aidan đáp lại bằng cách dùng ngón tay gãi má.

"Mình cũng không biết."

"Cái gì?!"

"... ... Cậu có đùa không vậy?"

Aidan giơ hai tay lên và vội vàng bào chữa trước ánh mắt sắc bén của Tracy và Leo.

"KHÔNG! Đó là sự thật! Bởi vì mình gặp sư phụ từ lúc còn rất nhỏ. Tận mười năm trước đấy."

"Mười năm... ... ."

"Hơn nữa, sư phụ rất tự do và hành tung của người khá bất định. Vì vậy, ngay cả bây giờ mình cũng không biết sư phụ ở đâu và đang làm gì. Thậm chí mình không thể liên lạc với sư phụ. Người biến mất như một cơn gió, mình không có thời gian để hỏi tên người."

"Cậu còn không biết liệu sư phụ mình còn sống hay đ·ã c·hết à?"

"Ờ. Tuy nhiên, dựa vào trình độ của sư phụ, người sẽ sống tốt thôi. Mình nghĩ vậy."

Phản ứng vô tư như vậy với người đã dạy bản thân ma pháp có chút kỳ quái.

Tracy cố nói điều gì đó về hành vi của Aidan, nhưng sau đó, cô ấy im lặng. Đột nhiên, Tracy nhận ra rằng cô ấy đã quan tâm đến Aidan một cách hơi thái quá.

'KHÔNG! Không đúng! Điều quan trọng duy nhất đối với mình là vực dậy gia tộc!'

Tracy hoảng hốt, ngay lập tức xóa sạch những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mái tóc đỏ của cô ấy buộc thành hai bím, đung đưa theo mỗi lần Tracy lắc đầu.

'Đó chỉ là sự tò mò, sự tò mò thuần tuý. Đúng! Chỉ là mình thấy tò mò thôi.'

Leo im lặng lắng nghe từ đầu, đưa ra một câu hỏi trong khi Tracy đang vật lộn với những suy nghĩ kỳ quái.

"Thú vị. Thậm chí mười năm trước, khả năng [Kháng ma pháp] mà cậu sử dụng vẫn chưa được biết đến nhiều."

"Ồ. Có lẽ là bởi vì nó quá hiếm?"

"Ma thuật càng hiếm thì sẽ càng nổi tiếng. Thậm chí còn hơn thế nếu ma pháp đó có thể xóa bỏ những ma pháp khác."

[Kháng ma pháp] rõ ràng không có sức mạnh c·hết người.

So với tác dụng của các ma pháp khác, có vẻ như bản thân việc chống lại ma thuật có thể làm được rất ít. Tuy nhiên, khi đối phó với một pháp sư, khả năng chống phép thuật lại thể hiện hiệu quả đáng kinh ngạc.

"Aidan, [Kháng ma pháp] đó có tác dụng với ma pháp mọi cấp độ không?"

"Hừm. Mình cũng không biết. Thành thật mà nói, đây gần như là lần đầu tiên mình sử dụng nó đúng cách."

"Sư phụ của cậu không nói à?"

"Mình chưa bao giờ được giải thích chi tiết như vậy vì phong cách dạy của sư phụ khá khác biệt. Ngoài ra, lúc đó mình cũng thích học ma pháp nên học nó mà không cần suy nghĩ."

"Trời!"

Leo thở dài trước câu trả lời của Aidan. Đó là tổ hợp giữa một bậc thầy bí mật vô trách nhiệm với một đứa trẻ nông thôn chưa trưởng thành, chỉ yêu thích ma pháp và nghĩ rằng bất cứ điều gì cũng quan trọng miễn là cậu ấy học được nó.

"Nhân tiện, Leo, tại sao cậu lại hỏi thế?"

"Tôi cảm thấy hình như đã nghe nói về thứ gì đó tương tự trước đây."

"Thật à?"



"Cậu ngay cả tên của Sư phụ mình cũng không biết?"

"Ờ, hả? Mình không hỏi tên của sư phụ. Có thể sư phụ đã nói, nhưng mình không nhớ."

"Có lẽ người đó không muốn tiết lộ danh tính. Không có bất kỳ tin tức nào từ một người như vậy trong mười năm qua và điều đó thật kỳ lạ. Nếu là một bậc thầy tài năng như vậy, hẳn tên tuổi của người đó phải xuất hiện trên mặt báo."

"Thế à?"

Aidan không rõ những điều này nên cậu không thể trả lời chính xác.

"Tôi nghĩ là cậu chưa nhận thức được, nhưng [Kháng ma pháp] là thứ chắc chắn sẽ gây chú ý bởi sự tồn tại của nó. Có thể là toàn bộ thế giới ma pháp."

"Những người khác dường như không biết nhiều về nó."

"Điều đó có nghĩa là nó rất hiếm. Hầu như học sinh đều không biết đến sự tồn tại của ma pháp này."

Tracy đang lắng nghe bỗng ngắt lời.

"Các giáo sư không biết sao? Nếu họ không biết, họ đã không để Aidan yên."

"Có vẻ như giáo sư biết. Nhìn biểu hiện của họ lúc đó có vẻ như họ ngạc nhiên vì có người sử dụng được loại ma pháp này hơn."

"Cậu quan sát lúc đó sao?"

Leo gật đầu. Khi mọi người ngồi trên khán đài và quan sát Aidan, Leo lại tập trung vào phản ứng của khán giả.

Trong số đó, có một số người phản ứng rất tự nhiên, như thể họ đã biết điều này ngay từ đầu. Những người biết về [Kháng ma pháp] biết Aidan có thể sử dụng nó và không ngạc nhiên khi thấy nó ngay trước mặt.

"Đầu tiên là hiệu trưởng."

"Hiệu trưởng? Chà, không bất ngờ lắm. Còn nữa không?"

"Còn có giáo sư Hugo và giáo sư Marie Roth, có vẻ như do hai giáo sư đã công tác lâu năm. Ngoài ra, các giáo sư mới hầu như không biết gì. Ngoại trừ... ."

"Hử?"

"Giáo sư Rudger Chelici."

"Giáo sư Rudger... ... ?"

"Giáo sư phản ứng rất tự nhiên, như thể giáo sư đã biết về khả năng của Aidan ngay từ đầu."

Aidan chợt nhớ tới dáng vẻ của Rudger ngày hôm đó.

"Có lẽ giáo sư biết điều gì đó về ma pháp mà Aidan đã sử dụng?"

"Không biết giáo sư biết về ma pháp đó đến mức độ nào?"

"Tôi không chắc. Tôi chỉ đoán thôi, nó có thể liên quan đến sư phụ của Aidan."

Tracy bước lên và vặn lại.

"Không đời nào. Phỏng đoán đấy quá mức chủ quan. Cậu có bao giờ nghĩ rằng giáo sư có thể không để ý không?"

"Cậu mới là người không biết, Tracy."

"Cái gì?"

"Nghĩ thử xem, giáo sư Rudger đối xử tốt với Aidan vì cái gì?"

Trước những lời của Leo, Tracy cau mày.

"Cậu quên rồi? Khi giảng về các nguyên tố cơ bản, giáo sư đã khen ngợi Aidan."

"Đó là vì Aidan đã làm rất tốt... ... ."

"Chắc không? Cậu chưa thấy Flora Lumos à?"

Nghĩ lại thì đúng là như vậy.

"Điều quan trọng là cậu còn nhớ vụ cá cược giữa giáo sư Rudger và giáo sư Chris không?"

"Tất nhiên rồi."

"Khi đó, giáo sư Rudger đã cược rằng Aidan sẽ thắng. Không một chút do dự. Có kỳ lạ không? Cho đến tận lúc đó, Aidan vẫn là một học sinh bình thường và không có gì nổi trội."



"Cái này... ... ."

"Giáo sư nhìn thấy gì ở Aidan mà khiến thầy ấy tin rằng Aidan sẽ thắng một học sinh quý tộc? Và tại sao thầy ấy lại dành thời gian cá nhân của mình để dạy [Thuật pháp di chuyển] cho chúng ta chứ?"

Leo càng nói, Tracy càng trầm mặc. Sau khi nghe những lời này, cô thấy Leo có vẻ đúng.

"Tôi đã kiểm tra và phát hiện ra rằng [Thuật pháp di chuyển] là một kỹ thuật thực tế chỉ được sử dụng bởi những người đặc biệt trong q·uân đ·ội."

"Không phải giáo sư Rudger từng là một sĩ quan q·uân đ·ội sao?"

"Một phần thôi. Kinh nghiệm trong q·uân đ·ội, từng là sĩ quan q·uân đ·ội, biết điều gì đó về [Kháng ma pháp]. Tôi thấy có gì đó liên quan ở đây."

"Là gì?"

Tracy hỏi, Aidan chờ đợi những lời tiếp theo của Leo, cậu chàng bị hấp dẫn bởi những suy đoán của bạn mình.

"Aidan, giáo sư Rudger có thể biết sư phụ của cậu."

"Nhưng bằng cách nào?"

"Tôi không biết. Tuy nhiên, tôi đoán là có. Giáo sư Rudger hẳn đã gặp Sư phụ của cậu khi thầy ấy còn là một sĩ quan q·uân đ·ội. Như vậy, mọi tình tiết đều trở nên hợp lý. Sở dĩ Sư phụ của cậu có kỹ năng như vậy mà không nổi tiếng có lẽ là bởi vì ngài ấy xuất thân từ một đơn vị bí mật trong quân ngũ mà người bình thường không nên biết."

Leo tin chắc rằng lý luận của mình gần như đúng.

Nghe điều này, Aidan cảm thấy hơi run. Những người lính mà cậu biết đều nghiêm khắc về kỷ luật và luôn khắc khổ giống như giáo sư Rudger bây giờ. Trong ký ức của cậu, sư phụ giống một người có tinh thần tự do như gió hơn là một người lính.

Không, nếu đến từ một đơn vị bí mật, Sư phụ có thể khác với một người lính bình thường.

Theo một cách nào đó, Aidan nghĩ rằng phỏng đoán của Leo có thể đúng.

"Giáo sư Rudger biết về sư phụ của Aidan?"

"Xem xét những suy đoán vừa rồi, tôi nghĩ điều đó là có thể. Nếu không, không có lý do để giáo sư Rudger đối tốt với cậu ta. Có thể hai người đó là chiến hữu thân thiết."

Giống như việc chấp nhận [Kháng ma pháp] một cách tự nhiên, cũng như việc Rudger dường như không để ý đến người khác, lại dành thời gian dạy [Thuật pháp dịch chuyển] cho Aidan.

Những lời của Leo có lý.

"Nếu chúng ta đi hỏi giáo sư, liệu thầy ấy có kể cho Aidan nghe về Sư phụ không?"

Trước câu hỏi của Tracy, Aidan suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

"Không, mình vẫn chưa chắc chắn. Hơn nữa mình cũng không muốn làm phiền giáo sư, giáo sư đã giúp đỡ đủ rồi."

"... ... Nếu cậu đã nghĩ vậy."

Khi cuộc trò chuyện dần trở nên chín muồi, Tracy mở miệng như thể cô ấy đã nhớ ra điều gì đó.

"À, mọi người đã nghe tin đồn đó chưa?"

"Tin đồn?"

"Tin đồn gì?"

* * *

Rudger đang dùng bữa với những giáo sư mới. Cần thiết phải duy trì một mạng lưới quan hệ tối thiểu với đồng nghiệp cho dù đó là bao nhiêu. Đây không phải là một công việc cồng kềnh và rắc rối.

Chỉ cần ngồi yên và im lặng ăn, các giáo sư khác sẽ tự trao đổi tin tức với nhau. Đặc biệt, giáo sư Selina thích trò chuyện đến mức cô ấy nói chuyện không ngừng trong khi ăn. Tất nhiên, nó không gây phiền nhiễu hay bất cứ điều gì. Rudger không chú ý nhiều đến thông tin được hỏi vì nó gần như không có nhiều giá trị.

"Ồ. Không phải giáo sư Rudger vẫn phải tự làm mọi việc đấy chứ?"

Rudger quay sang giáo sư Selina và hỏi.

"Ý cô là gì?"

"Anh đã tự làm mọi thứ suốt thời gian qua, từ việc thu thập dữ liệu, soạn giáo án và kiểm tra bài tập, phải không?"

"Đúng vậy."

Đó không phải là vai trò và công việc của một giáo sư sao?

Khi Rudger đang nghĩ vậy, giáo sư Selina ngây thơ hỏi hắn.

"Tại sao anh không tuyển trợ giảng?"

"... ... ."

... ... Có chức vụ đó hả?