Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 538: Vực sâu (1)




Chương 538: Vực sâu (1)

Nirva sau khi đưa những vị khách rắc rối vào vũng lầy mới từ từ hướng ánh mắt về phía cỗ máy đang t·ấn c·ông mình.

Những người trông coi thư viện đằng xa vẫn không ngừng bắn pháo năng lượng đến. Uy lực của từng cú đánh đang không ngừng mạnh lên.

Biểu cảm trên mặt con quỷ có phần phiền chán. Ông ta ghét cái cơ chế tự động phòng thủ của thư viện này. Một cơ chế khó chịu, có thể điều chỉnh sức mạnh tương ứng với mục tiêu được định vị. Hơn thế, thứ khó chịu nhất của cái hệ thống này chính là khả năng tái tạo vô hạn những cỗ máy chiến đấu. Chừng nào tầng thế giới này vẫn còn tồn tại, chừng đó, tuyến phòng thủ của thư viện sẽ không bị công phá.

Tất nhiên, những cỗ máy kia không thể làm b·ị t·hương Nirva, nhưng con quỷ cũng chẳng thể nào phá hủy hệ thống vô lý của thư viện. Vì vậy, cách tốt nhất chính là coi như chỗ quỷ quái này không tồn tại. Chiến trường sẽ được dời đi nơi khác.

Nirva ngẩng đầu lên. Tầm mắt của con quỷ xuyên qua trần thư viện hướng thẳng lên các tầng thế giới bên trên. Đôi mắt hoàng kim lóe lên, một bản đồ thô sơ của tầng trung hiện ra trong mắt Nirva. Ông ta có thể nhìn thấy rất nhiều nhân loại đang không ngừng di chuyển khắp tầng giữa.

Trong số đông đó, Nirva đặc biệt để tâm đến một vài nhân tố có thể gây cản trở cho kế hoạch của mình. Nếu là bình thường, Nirva có thể tự tin dùng một bàn tay đập c·hết những con kiến này. Tuy nhiên, trong tình huống đặc thù hiện tại, ông ta không thể không cẩn thận.

Dù sao khi bầy kiến đông đến một mức độ nào đó thì vẫn có thể cắn c·hết voi. Năm hầu cận của ông ta chính là bị những con kiến này đánh bại. Đó là kết quả Nirva chưa bao giờ nghĩ đến.

"Xem nào... ... ."

Đôi mắt vàng của Nirva quét qua toàn bộ tầng giữa. Những tên Du Hành đang tự do di chuyển qua lại giữa hai tầng trên cùng, đám người của Theon đã hội họp cùng bọn chúng. Một nhóm người khác khá mạnh đang di chuyển riêng lẻ. Tên thú nhân và tên hiệp sĩ bên cạnh hắn cần lưu ý nhiều hơn. Ngoài ra còn một hai nhóm pháp sư trẻ di chuyển riêng rẽ. Không có nhiều người nổi bật cần ông ta quan tâm.

Nirva chợt cảm thấy lo lắng. Ông ta không nhìn thấy Surna.

Tên khốn xảo quyệt kia chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó. Trong quá khứ cho đến hiện tại, bản chất thích đâm lén sau lưng người khác của kẻ đó vẫn không đổi. Dù vậy, sau một khoảng thời gian dài gặp lại, Nirva không thể không thừa nhận đối phương đã thay đổi rất nhiều.

Ít nhất, trong quá khứ, Nirva vẫn có thể tự nhận rằng mình có thể hiểu rõ Surna. Còn bây giờ, ông ta hoàn toàn nhìn không thấu ý đồ của đối phương.

Nirva biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó. Trong trận Thánh chiến năm đấy, ai cũng cho rằng Surna đ·ã c·hết cùng với Thánh nhân Arkenis của giáo hội Lumensis. Không ai ngờ rằng Surna vẫn chưa c·hết mà còn mai danh ẩn tích, sáng lập ra một tổ chức thần bí âm thầm hoạt động trên đại lục.

Surna trong quá khứ điên cuồng hơn hiện tại rất nhiều. Đó cũng chính là một trong những lý do khiến các tông đồ khác nguyện ý tôn sùng hắn làm Đại quỷ. Vào thời điểm đấy, có ba tồng đồ trực tiếp hoạt động dưới quyền Surna. Basara là một trong số đó.

"Chậc chậc, Basara đáng thương. Vừa mới thoát khỏi phong ấn thì đã bị tiêu diệt."

Việc Surna mất đi một kẻ tùy tùng không khiến Nirva cảm thấy vui mừng. Ngược lại, ông ta cảm thấy Surna hiện tại còn đáng sợ hơn cả trong quá khứ. Một con sư tử biết kiềm chế bản năng hoang dã của mình là một đối thủ khó chịu và nguy hiểm. Đặc biệt, trong suốt mấy trăm năm Nirva ngủ say, không biết sức mạnh của Surna đã tăng trưởng đến mức độ nào rồi?

Tất nhiên, cả Nirva và Surna đều có chung mục tiêu là tiêu diệt Lumensis. Tuy nhiên, hai con quỷ này sẽ không bao giờ hợp tác với nhau. Ngược lại, sự tồn tại của người kia là vật cản đối với kế hoạch của kẻ còn lại.

Đây là một cuộc chiến giành quyền thống trị. Không thể nào có hai Đại quỷ cùng lúc tồn tại.

Biểu cảm trên gương mặt Nirva chợt trở nên đắc ý. Bởi vì ông ta cuối cùng cũng đã phát hiện ra dấu vết của Surna. Dù dấu vết còn lại rất mờ nhạt nhưng đó chắc chắn là nơi tên kia đã đi qua.

Đúng như dự đoán, Surna sẽ không rời Dreamland ngay lập tức.



Hắn ta ở lại chỗ đó làm gì?

Nirva chăm chú quan sát tình hình những hòn đảo xung quanh.

"Hửm?"

Con số không lớn lắm. Nhiều nhất khoảng hai mươi người. Bên trong chỉ toàn là học sinh của Theon.

Thứ gì kia?

Nirva cau mày và giơ tay lên. Ông ta cần tập trung hơn.

Cùng lúc đó, cát vàng cuộn xoáy thành vô số cơn bão từ mọi hướng tràn đến xóa tan mọi hỏa lực đang đánh về phía Nirva. Cỗ máy chiến đấu của thư viện chẳng bao lâu đã bị bão cát thổi bay thành từng mảnh.

Nirva không bận tâm đến tình huống xung quanh mình, ông ta đang tập trung quan sát từng học sinh Theon trong đám người trên một hòn đảo. Và cuối cùng, Nirva đã nhìn thấy mục tiêu cần tìm.

Đó là một nữ sinh có mái tóc màu xám tro. Trên người đứa trẻ đó phát ra một nguồn năng lượng mờ nhạt. Ở khoảng cách hiện tại, Nirva không thể đoán ra nó là gì. Tuy nhiên, ông ta chắc chắn Surna xuất hiện chính là vì thứ kia.

Nhưng cũng không thể không loại trừ khả năng đó là một cái bẫy mà tên kia cố tình giăng ra hòng dụ ông ta mắc câu.

Nirva biết con quỷ kia đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong học viện Theon. Nếu đứa trẻ tóc xám đấy là mục tiêu hắn tìm kiếm thì tại sao đến tận bây giờ hắn ta mới xuất hiện?

Ở một khía cạnh nào đó, dấu vết Surna để lại rất có thể là một miếng mồi hoặc một cái bẫy.

Nirva suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định như cũ. Là bẫy hay gì cũng được, ông ta hiện tại vẫn đang ở trong Dreamland. Không có âm mưu quỷ kế gì có thể đánh bại ông ta một khi ông ta vẫn là chủ của thế giới này.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, có điều gì đó khác thường ở đứa trẻ kia. Một số ký ức của nó đã bị phong ấn. Có lẽ đứa trẻ đó có chỗ nào đó bất phàm.

Nirva hiện tại cảm thấy tò mò hơn là cảnh giác.

Thật kỳ lạ!

Ông ta cảm thấy bản thân bị thu hút một cách khó hiểu khi nhìn thấy đứa trẻ đó.

Nirva đưa tay ra, trực tiếp tóm lấy đứa trẻ trong tầm mắt và kéo người vào bên trong bão cát.

* * *



Sau khi hoàn thành việc tuần tra xung quanh, Rene trở lại vị trí tập kết ban đầu.

"Có chuyện gì kỳ lạ không?"

"Dạ không. Quanh đây rất an toàn."

Freuden không thể rũ bỏ cảm giác nghi ngờ khi nghe được những lời này của Rene. Tuy nhiên, cậu ta cũng không muốn ép hỏi đối phương. Freuden gật đầu coi như đã biết.

Rene lặng lẽ kiếm một chỗ và ngồi xuống, yên lặng nhớ lại cuộc gặp mặt kỳ lạ ban nãy.

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào."

Rene ngay lập tức từ chối lời đề nghị của Linh Cấp. Đúng là cô ấy có rất nhiều thắc mắc về năng lực của bản thân, nhưng điều đấy không có nghĩa Rene sẽ chịu nhờ cậy đến sự giúp đỡ của một người lạ mặt chỉ mới gặp lần đầu. Đặc biệt hơn là người này còn cực kỳ nguy hiểm.

Linh Cấp nghe được lời từ chối cũng không tỏ ra khó chịu.

"Được rồi. Nếu đó là lựa chọn của cô thì ta sẽ tôn trọng. Hiện tại ta còn có việc khác, chúng ta sẽ để lại chuyện này cho lần gặp mặt kế tiếp."

"Cô có thể yên tâm. Lời đề nghị này sẽ có hiệu lực mãi mãi."

"... ... nói dối."

"Đừng phủ nhận nhanh như vậy. Cô có thể phân biệt được ta đang nói dối hay không, không phải sao?"

Những lời đó khiến Rene nghẹt thở. Người đàn ông này thực sự biết năng lực của đôi mắt.

Linh Cấp mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh tự tin đó, Rene vô thức cảm thấy lạnh gáy.

"Dù rất vui khi có thể gặp được cô bé trong tình huống này. Tuy nhiên, ta không thể không cảm thấy thất vọng vì anh chàng kia đã không trung thực. Anh chàng đó đã che giấu cô kỹ đấy."

"Ý anh là giáo sư Rudger?"

"Ồ! Không có gì đâu. Đừng để ý."

Linh Cấp gạt đi, coi chuyện đó không phải thứ gì lớn, nhưng tất cả chỉ là hành động đã được tính toán kỹ lưỡng.

Biểu cảm trên gương mặt Rene trở nên cứng đờ rõ rệt khi cái tên Rudger được nhắc đến. Dù chỉ là một câu nói đối phương gạt đi nhưng Rene vẫn có thể nhạy bén đọc được ẩn ý đằng sau.

Rất có thể giáo sư và người đàn ông trước mặt có quen biết. Thậm chí, giáo sư còn phải che giấu tung tích của cô ấy với người này.

Tại sao?



Rene mím môi. Cô bé đang phải đấu tranh với sự tò mò của bản thân. Cô không thể bị dao động bởi một vài lời nói của người này.

Linh Cấp mỉm cười hài lòng. Ý định đằng sau nụ cười đó thật khó đoán.

"Ta nên rời đi rồi. Chúc cô có một chuyến đi tiếp theo vui vẻ."

Linh Cấp để lại lời nói đó rồi đột nhiên biến mất.

"........"

'Giáo sư thực sự biết chuyện gì đó liên quan đến mình sao?'

Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì có rất nhiều manh mối. Giáo sư biết về thể chất đặc thù của cô ấy, biết về con ma thú kỳ lạ khi Rene lần đầu tiên triệu hồi nó ra trong lớp học. Nghĩ lại thì giáo sư có vẻ như cũng thường chủ động giúp đỡ những lúc bản thân Rene gặp khó khăn.

Mỗi lần nhìn thấy Rudger, Rene đều tự hỏi liệu vị giáo sư đó có liên quan gì đến quá khứ đã mất của cô ấy không. Tuy nhiên, lý do Rene không cố gắng đào sâu thêm mà chỉ duy trì mối quan hệ hời hợt như hiện tại vì cô ấy sợ hãi. Sợ hãi khi bản thân biết được sự thật, đó rất có thể sẽ là thứ mà cô ấy không thể tiếp nhận nổi.

Ký ức bị phong ấn đối với Rene giống như một chiếc hộp Pandora vậy. Dù cho Rene rất tò mò về thứ được chứa đựng bên trong nhưng cô bé cũng sợ nếu một ngày bản thân mở nó ra, tất cả những mối quan hệ tốt đẹp cô ấy có hiện tại sẽ biến mất.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Cô ấy đã vào được Theon, quen biết được rất nhiều bạn bè tốt. Cuộc sống hiện tại chẳng phải đã quá tốt đẹp rồi sao? Cứ ám ảnh về một quá khứ xa xôi không thể nhớ lại cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả.

"Haiz~"

Rene rốt cuộc không thể ngăn được tiếng thở dài. Càng suy nghĩ, Rene càng cảm thấy bản thân đang chìm sâu vào một vũng lầy.

Đột nhiên...

Rầm rầm rầm.

Đất đá dưới chân rung chuyển dữ dội. Rene theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, cô bé lập tức lên tiếng cảnh báo.

"Mau tránh đi!"

Cảnh tượng phản chiếu trong mắt Rene lúc này là một vùng đất chìm trong bóng tối vô tận.

Tuy nhiên, cảnh báo lúc này đã quá muộn.

Vù vù!

Cát vàng bốc lên với một tốc độ khủng kh·iếp. Năm cột cát khổng lồ tựa như bàn tay của ai đó nhô lên nuốt chửng tất cả các học sinh trên hòn đảo.

Toàn bộ tiếng la hét bị cát nuốt chửng và biến mất. Cuối cùng, khi cơn bão cát tan đi, trên hòn đảo đã chẳng còn lại bất kỳ một bóng người nào.