Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 463: Vòng tuần hoàn sự sống (2)




Chương 463: Vòng tuần hoàn sự sống (2)

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Darish không giấu được sự bối rối trước khung cảnh những chiếc rễ cây ồ ạt nhô ra từ bên trong lâu đài.

Chẳng lẽ là chiêu thức của tư tế?

Tuy nhiên, bản năng của Darish mách bảo rằng không phải vậy. Dù hiếm khi bà ta tham gia vào những trận đánh lớn nhưng Darish vẫn có hiểu biết nhất định về khả năng của tư tế trong tộc yêu tinh. Bọn họ không thể nào có khả năng tạo ra được những đòn t·ấn c·ông có uy lực như vậy.

Con ả Bentmin đó rốt cuộc đang làm cái quái gì?

Đội quân binh lính của ba gia tộc cũng lâm vào tình trạng bối rối không kém. Những chiếc rễ này đột nhiên xuất hiện khi q·uân đ·ội cố gắng tiến vào bên trong lâu đài. Chúng dường như có sự sống vậy, liên tục lan tràn, xâm chiếm không gian.

Các binh sĩ xung quanh không do dự nhiều, đồng loạt vung kiếm hòng chém đứt đống rễ cây này. Chỉ có yêu tinh chỉ huy Darish cảm thấy có gì đó không đúng. Trực giác của bà ta chưa bao giờ gào thét mãnh liệt như thế này.

"Tất cả quay lại!"

Tiếng hét của Darish không nhanh bằng tốc độ di chuyển của những nhánh rễ.

Ồ.

Một chiếc rễ sống di chuyển như một ngọn roi và quấn lấy cơ thể của một binh lính yêu tinh. Yêu tinh cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi sự trói buộc của thứ đang tóm lấy mình.

" ... Argh!!!"

Giữa lúc yêu tinh đang kêu gọi sự giúp đỡ từ người xung quanh thì chuyện lạ đã xảy ra. Tên này gào lên đau đớn, cơ thể của hắn ta bắt đầu quắt lại, dần dần trở nên khô héo như một xác ướp.

"C-cái gì thế?"

Những binh lính khác chứng kiến ​​cảnh tượng kinh dị ngay trước mặt đều đứng hình. Thân thể của yêu tinh b·ị b·ắt nhanh chóng b·ị c·ướp đi toàn bộ sinh lực, biến thành một xác ướp khô quắt và rơi xuống đất. Như thể lấy đi một mạng sống vẫn là chưa đủ, những rễ cây tiếp tục vươn cánh tay ma thuật của mình về phía n·ạn n·hân tiếp theo.

"Đừng đến đây!"

Yêu tinh bị nhắm đến theo bản năng vung kiếm về phía rễ cây.

Cheonggang!

Tuy nhiên, khi chạm vào chiếc rễ đen, thanh kiếm cứng rắn ngay lập tức bị vỡ vụn, chỉ để lại một vài vết xước trên thân rễ.

"Áaa!"

Chẳng bao lâu sau, yêu tinh này gặp phải kết cục giống hệt như yêu tinh đ·ã c·hết trước đó. Những tình huống tương tự bắt đầu xảy ra ở nhiều nơi cùng lúc.

"Tất cả trở lại!"

"Mọi người cẩn thận. Thứ này không phải rễ cây bình thường. Ngay cả các tinh linh cũng né tránh chúng."

Tình cảnh trở nên hỗn loạn, rễ cây cắm sâu vào các vết nứt dưới đất. Mỗi lần cái rễ khổng lồ vung lên, hàng chục binh sĩ bị văng ra xa.

Những chiếc rễ mọc lên xuyên qua sàn nhà như thể chúng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Những yêu tinh gần đó nhanh chóng trở thành n·ạn n·hân. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi.

Chiến trường lập tức biến thành địa ngục.



"Cái quái gì thế này?"

Darish kinh hãi lùi lại trước cảnh tượng phi thực tế trước mặt.

* * *

"!!!"

Tình huống bên phía hai gia tộc trung lập cũng không khá hơn chút nào.

Một binh lính bị một cái rễ cây khổng lồ tóm lấy và hất bay lên trời. Anh ta hét lên. Dù là một người lính dũng cảm đến đâu, anh ta cũng nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với người đồng đội bị thứ này bắt được cách đây không lâu.

Cái kết xấu xí và khô héo như một xác ướp. Đối với một yêu tinh, không có c·ái c·hết nào tàn khốc hơn thế. Nó kích thích nỗi sợ hãi nguyên thủy của loài yêu tinh và khiến ngay cả những người lính được huấn luyện bài bản cũng phải la hét trong kinh sợ.

Đột nhiên...

Ambella nhảy lên chặt rễ cây.

Nhánh rễ cứng cỏi chỉ bị trầy xước chút ít trước các loại v·ũ k·hí thường gặp nhưng khi phải đối mặt với thanh đại kiếm của Ambella cũng chỉ có thể bị cắt xẻ một cách bất lực.

"Mọi người quay lại!"

Binh lính yêu tinh ngã xuống đất nghe được tiếng hét của Ambella vội vàng đứng dậy và lùi lại. Những chiếc rễ cây đã lỡ mất con mồi lắc lư cơ thể như đang thất vọng. Ambella cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này.

Cảnh tượng những chiếc rễ cây nhô ra khắp nơi trong Lâu đài Serendel xinh đẹp quằn quại bên dưới làn sương mù mang lại cảm giác kinh dị.

Ambella nhớ lại xúc cảm truyền đến khi chặt gãy rễ cây ban nãy. Nó cực kỳ khó khăn. Ngay cả bà ta luôn tự tin rằng thanh kiếm của mình có thể chém đứt bất kỳ thứ gì cũng phải kinh ngạc trước lực cản ở đầu mũi kiếm. Các yêu tinh khác không thể phản kháng lại được đám rễ này cũng là điều dễ hiểu.

Vấn đề khó giải quyết hiện tại chính là đám rễ kia còn có khả năng hút đi sự sống của mọi người. Nếu để cho bọn chúng mặc sức lan tràn sẽ là mối họa cho khu rừng.

"Ambella, bà có biết đám rễ kia đến từ đâu không?"

Giáo sư Vierano nhíu mày trước tình huống hiện tại. Gia chủ của nhà Berk cắm thanh đại kiếm xuống đất, nhẹ giọng đáp.

"Chúng là rễ của Cây Thế Giới."

"Ý bà là Cây Thần đang thôn phệ sinh lực của khu rừng sao?"

"Nó dường như đang bị cưỡng bức thực hiện chu trình phá hủy."

Cuộc sống không chỉ có sự ra đời. Song hành cùng sự sống mới luôn luôn là c·ái c·hết. Một chu trình sống bình thường của tự nhiên là sinh trưởng, phát triển và cuối cùng quay trở về với đất mẹ, trở thành chất dinh dưỡng cho muôn loài.

Mọi người đều coi Cây Thế Giới là loài cây thần thánh giúp thai nghén sự sống mới. Nhưng điều đó chỉ đúng một nửa. Sức mạnh thực sự của Cây Thế Giới nằm ở chỗ nó có thể mang lại cả c·ái c·hết, có thể coi đó là sự yên nghỉ vĩnh viễn trong hệ sinh thái.

Thực ra những thông tin này Ambella chỉ ngẫu nhiên đọc được trong những cuốn sách cũ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bà ấy hiện tại mới lần đầu nhìn thấy Cây Thế Giới trong trạng thái này.

"Giờ chúng ta nên làm gì?"

"Ra lệnh cho toàn quân lùi lại. Nếu mọi người bị những chiếc rễ này bám phải, họ sẽ trở thành thức ăn cho chúng mất."

Ambella trừng mắt nhìn vào bên trong tòa lâu đài thông qua con mắt duy nhất còn lại của mình.



* * *

"Ahaha. Đúng là cảm giác này."

Bentmin đang trong trạng thái toàn thịnh chưa từng có. Bất cứ nơi nào rễ của Cây Thế Giới chạm đến, phạm vi ảnh hưởng cũng như cảm nhận của cô ta cũng được khuếch trương tương tự. Cô ta nhìn thấy những gì Cây Thế Giới nhìn thấy và cảm nhận được những gì Cây Thế Giới cảm nhận.

"Chưa đâu. Vẫn chưa đủ."

Sức mạnh hiện tại của Bentmin mới chỉ có 5%. Đó là sức mạnh mà cô ta phải từ bỏ tư cách làm yêu tinh, hợp nhất với Cây Thế Giới mới có được.

Nếu là yêu tinh bình thường, bản ngã của họ chắc chắn sẽ sụp đổ trong quá trình kết hợp và trở thành một phần của Cây Thế Giới, bước vào sự yên nghỉ vĩnh hằng. Nhưng Bentmin vẫn có thể giữ lại được ý thức của mình. Ý chí ngoan cường cùng kinh nghiệm tích lũy được sau hàng ngàn, hàng vạn thí nghiệm trên cơ thể đồng tộc cuối cùng đã giúp Bentmin làm chủ được lý trí của bản thân, không bị đồng hóa vào Cây Thế Giới.

Vẻ ngoài của Bentmin dần trở nên xỉn màu như một thân cây già cằn cỗi. Dáng vẻ xinh đẹp của yêu tinh ngày càng biến hóa cũng đồng nghĩa với việc sức mạnh bên trong cơ thể Bentmin càng trở nên mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Bentmin vẫn mơ hồ cảm nhận được có những giới hạn nhất định đối với sức mạnh này. Đôi mắt của cô ta quay sang Sedina. Cô ta vẫn chưa có được thứ quan trọng nhất, chìa khóa truy cập toàn quyền vào Cây Thế Giới.

"Đưa cho ta chìa khóa của Ella Plante."

"Tôi không hiểu bà đang nói gì."

Sedina hoàn toàn không hiểu thứ Bentmin Lipre đang đề cập đến là gì. Trong ký ức của cô bé, không có bất cứ thứ gì liên quan đến cái gọi là 'chìa khóa' cả.

Bentmin không để ý đến phản ứng của Sedina. Dù đối phương có nói thật hay chỉ giả vờ thì cô ta cũng không còn quan tâm nữa.

"Tốt thôi. Dù sao thì chỉ cần mổ xẻ t·hi t·hể của ngươi, ta sẽ có được thứ mình muốn."

Bentmin ngay lập tức ra lệnh cho đám thây ma t·ấn c·ông. Đám rối gỗ từ từ tiếp cận Sedina, làn da của chúng sần sùi một cách đáng sợ, từng chuyển động kỳ lạ của chúng tạo ra như tiếng lá cây xào xạc.

Đúng lúc này, một cơn bão sức mạnh ma thuật thổi đến quét sạch lũ thây ma gỗ. Toàn bộ đám rối b·ị đ·ánh tan, vỡ ra thành nhiều mảnh văng ra tứ phía.

Bentmin cau mày. Cô ta nhất định phải xử lý cái kẻ phá đám khó chịu này.

Đột nhiên...

Một đường liền màu trắng được vẽ ra và đầu của Bentmin bị cắt đứt. Nhát chém bất ngờ này của Alex cực kỳ chuẩn xác.

Tuy nhiên, cái đầu rơi xuống sàn của Bentmin nhìn Alex với vẻ chế nhạo.

"Ngươi nghĩ những đòn t·ấn c·ông kiểu này sẽ có tác dụng với ta sao?"

Cái đầu rơi xuống bị hấp thụ vào trong những nhánh rễ rồi biến mất, phần đầu bị chặt đứt nhanh chóng được tái sinh.

Trước cái nhìn khiêu khích của Bentmin, Alex nhẹ nhàng lách người sang một bên. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chùm ánh sáng to lớn phóng ra từ phía sau Alex đánh thẳng vào người Bentmin. Sức mạnh của khẩu pháo năng lượng này lớn đến mức nhấn chìm cả người Bentmin và xuyên thẳng qua khu vực trung tâm nhánh rễ. Ngay cả đội quân bên ngoài cổng thành cũng nhìn thấy được tia sáng xanh đột ngột xuyên qua bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.

Nơi pháo năng lượng đi qua chỉ còn lại một vệt cháy đen. Thân thể Bentmin cũng biến thành bột phấn.

Hans sau đòn t·ấn c·ông đó chợt run rẩy lên tiếng.

[Tôi nghĩ là tôi té trước đây.]

Cậu ta vừa dứt lời thì giọng nói của Bentmin vang vọng khắp bên trong lồng rễ.



"Không tồi."

Ánh kiếm lại một lần nữa vung về phía Bentmin. Yêu tinh phía xa không buồn tránh né, đòn đánh này có chém thêm cả ngàn lần cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cô ta.

Keng!

Một tia l·ửa b·ùng l·ên và thanh kiếm của Alex bay ra ngoài. Thanh kiếm của Alex không thể chạm tới cổ Bentmin vì đã có người can thiệp.

Là Bereborn.

Người hầu trung thành của Bentmin và là chiến binh mạnh nhất của gia tộc Shadewarden. Yêu tinh tóc xám phớt lờ lời Alex và cúi đầu về phía Bentmin.

Bentmin không tập trung quá nhiều vào những gì đã xảy ra với mình. Cô ta lạnh nhạt ra lệnh.

"Hãy đuổi lũ ruồi phiền phức đó đi cho ta. Lần này ngươi có thể làm được điều đó phải không?"

"... ... Tuân lệnh."

Bereborn nhìn chằm chằm vào Alex. Alex bật cười và lấy ra một ống chứa đầy chất lỏng màu đỏ từ chiếc túi giấu dưới áo choàng của mình. Alex vung ống thuốc vào ngực và làm vỡ nó. Chất lỏng bên trong tiếp xúc với không khí, biến thành bột màu đỏ và lan rộng trong không khí. Cuối cùng, thứ bột màu đỏ đã thấm vào người Alex chữa lành mọi v·ết t·hương trên cơ thể cậu ta.

"Chậc, đúng là đồ của người giàu có khác."

Alex hoạt động gân cốt một lần rồi nhìn Rudger.

"Thủ lĩnh, tôi sẽ lo tên đó."

"Giao cho cậu đấy."

Sau khi Rudger gật đầu, Alex rút khỏi hiện trường. Bereborn cũng theo đó biến mất. Chiến trường ở đây chỉ còn lại hai người Rudger và Bentmin.

Hans trở nên lo lắng. Alex đang bận bịu đối phó với chủ lực t·ấn c·ông của kẻ địch, chỉ có mình cậu ta ở đây không chắc chắn có thể bảo vệ Sedina an toàn.

[Anh trai.]

"Hans, đừng lo lắng. Cứ làm những gì cậu có thể làm là được."

Hans nặng nề gật đầu trước lời nói của Rudger.

Theo cử chỉ của Bentmin, những thây ma gỗ lại trỗi dậy từ mặt đất.

---!

Những chiếc rễ tạo nên cái lồng vỡ ra và chĩa những mũi nhọn vào Rudger và Hans. Toàn bộ cái lồng nay đã trở thành một thực thể sống và t·ấn c·ông tất cả sinh vật sống bên trong.

Rudger không chần chừ lấy ra một cổ vật từ trong áo choàng của mình.

Thanh kiếm có gắn đá ma thuật được chế tạo đặc biệt để các hiệp sĩ sử dụng. Thanh kiếm đã được Sheridan sửa đổi, bị quá tải bởi đá ma thuật theo ý muốn của Rudger vỡ thành bột với ánh sáng cực mạnh.

Chẳng bao lâu, một lượng lớn ma lực tập trung vào cả hai tay của Rudger. Hắn vẽ ra một công thức phép thuật phức tạp. Một lực chấn động khổng lồ dâng lên trần nhà. Một cái lỗ lớn bị mở ra, có thể nhìn thấy bầu trời và Cây Thế Giới bên ngoài.

Rudger bay lên không trung và nhìn xuống Bentmin. Chiếc áo choàng bóng tối bao quanh cơ thể Rudger trải rộng sang hai bên. Các tạo tác được cất giữ trong bóng tối lần lượt xuất hiện và trôi nổi xung quanh người Rudger.

Tạo vật của con người? Với số lượng ít ỏi đó thì có thể làm gì?

Nhưng nụ cười khinh thường của Bentmin chưa kịp hình thành trên khuôn mặt thì đã cứng đờ lại. Bởi vì trong tầm mắt của cô ta ngày càng xuất hiện nhiều tạo tác hơn và đang không có dấu hiệu dừng lại.

Khi con số vượt quá hàng trăm và đạt đến hàng ngàn, vẻ mặt của Bentmin không còn thoải mái như trước nữa.